NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trần A Phúc mang Hoa mụ mụ bận rộn ở phòng bếp nhỏ, làm thức ăn chay Sở Lệnh Tuyên thích ăn, đêm nay Sở Lệnh Tuyên sẽ bồi Bụi ăn chay cơm.
Buổi tối, Đại Bảo và Sở Lệnh Trí về trước đi Kình Viện, chỉ Sở tiểu cô nương còn dựa vào Yến Hương Cư không đi.

Nàng đang đợi phụ thân, nàng đã thật lâu không thấy phụ thân.

Vốn là, buổi chiều nàng liền muốn đi thiền viện thăm phụ thân, nhưng mẫu thân không cho phép, nói cha cùng nãi nãi đang nói chuyện quan trọng.
Còn kém hai khắc chung đến giờ Tuất, Trần A Phúc cười nói: "Yên Nhi, nên trở về đi ngủ rồi.

Đợi ngày mai, con vừa qua đến có thể nhìn thấy phụ thân."
Sở Hàm Yên ngáp một cái, vẫn là chu môi nói: "Phụ thân trời chưa sáng liền đi làm sao bây giờ?"
Trần A Phúc cười nói: "Ngày mai sẽ không, phụ thân sẽ nán lại ở nhà hai ngày."
Tiểu cô nương nghe, mới để La Mai dắt về Di Nhiên Viện.

Đưa tiểu cô nương đi, Hồng Phỉ đỡ Trần A Phúc đi tây sương phòng.

Hai tiểu ca hiện thời ở nơi này, Vũ Ca Nhi trụ bắc phòng, Minh Ca Nhi trụ nam tầng.

Trong sảnh phòng thả một cái giường nhỏ bốn phía có rào chắn, thời điểm bọn họ đều tỉnh, ngẫu nhiên sẽ ngồi ở bên trong chơi.
Trần A Phúc tiến bắc phòng trước xem Vũ Ca Nhi một chút, lại đi nam phòng xem Minh Ca Nhi một chút.

Bọn họ ngủ được rất là thơm ngọt, đều chỉ mặc một cái yếm màu đỏ, bốn phía giường nhỏ bao bọc màn lụa nước màu xanh thêu thúy trúc.

Hai mụ mụ còn chưa nghỉ ngơi, ngồi ở dưới nến thiêu thùa may vá, khi thì sẽ dùng cây quạt quạt gió cho bọn họ.
Xem bọn họ xong, Trần A Phúc về chính phòng ngồi ở trên giường La Hán ngẩn người.
Sở Lệnh Tuyên giờ hợi mới trở về, sắc mặt khó coi.

Trần A Phúc đứng dậy tiến lên đón, hỏi: "Mẹ chồng không đồng ý theo chúng ta về nhà?"
Sở Lệnh Tuyên dắt một tay nàng đi tới phòng ngủ, hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói: "Muộn như thế rồi, sao nàng còn không nghỉ ngơi?"
Trần A Phúc nói: "Chàng không trở lại, thiếp không nỡ ngủ."
Sở Lệnh Tuyên nhếch miệng lên cười cười, nhưng nghĩ đến mẫu thân cố chấp, sắc mặt lại lạnh lùng xuống.

Ôm nàng ngồi xuống ở bên giường, nói: "Mẫu thân không đồng ý đi trong nhà, còn đặc biệt kiên trì.

Nói nhà chúng ta ở phủ thành cũng bị gọi là Sở phủ, bà ấy là không sẽ tiến vào Sở gia nữa." Lại thở dài nói: "Nương đối với cha oán niệm khắc sâu, mặc dù bà biết rõ chuyện này không trách được cha, nhưng bà vẫn là không muốn tha thứ cha.

Về sau...!Chao ôi, ta khuyên bà nữa thôi."
Trần A Phúc khuyên nhủ: "Chuyện phải làm từng bước từng bước, mẹ chồng lần này trụ ở Đường Viên hơn một tháng, đã rất không dễ rồi." Lại cười nói: "Đều là hai đứa con trai chúng ta có thể diện, ngày ngày quấn lấy bà nội chặt chẽ.

Vừa nhìn thấy bà nội, liền gấp nhào lên."
Sở Lệnh Tuyên cũng cười nói: "Nương thích tụi nó, liên tục khen." Trầm ngâm một chút, lại nói: "Nếu nương đã không bỏ được bọn họ, chúng ta liền ngẫm lại
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi