NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mấy ngày nay Sở Hầu gia rất buồn bực, hiện thời Cửu hoàng tử đã lên làm thái tử, Nhị hoàng tử cùng Vương gia chạy sau đó khiến thế cục trong triều càng thêm sáng tỏ.

Nhất đảng Tam hoàng tử đã không tạo nổi sóng lớn, Tam hoàng tử và Tôn quý phi cũng thành thật xuống.

Nhưng Hoàng thượng cũng không như lúc trước hứa hẹn, Cửu hoàng tử một khi cầm quyền, liền để công chúa Vinh Chiêu liên hợp cùng Nhị hoàng tử thiết kế trọng thần triều đình đi trong am tu hành...
Có lẽ, mình muốn triệt để thoát khỏi Vinh Chiêu, cũng chỉ có đợi đến sau khi thái tử đăng cơ mới có thể lấy được thực hiện.
Mặc dù bây giờ còn thoát khỏi không được Vinh Chiêu, nhưng ông cũng không cần như trước kia thỏa hiệp không tôn nghiêm.

Đặc biệt là đối với nhất đảng Mã gia của Nhị hoàng tử, ông và Sở gia đều sẽ không khách khí.
Sở Hầu gia dừng một chút, lại nói: "Mã gia là nhà ông bà ngoại, không thể nào không cho Yên Nhi gặp.

Có thể đến phủ trông thấy, nhưng không thể để cho bọn họ mang về Mã gia."
Nghe Sở Hầu gia nói năng có khí phách, Trần A Phúc hết sức cao hứng.


Có trưởng bối ủng hộ, nàng cự tuyệt dễ hơn.

Kỳ thật, trước kia nàng còn nghĩ tới, cho dù trưởng bối đồng ý người Mã gia đón tiểu cô nương về nhà, nàng cũng sẽ tìm các loại lý do không cho phép tiểu cô nương trở về.

Không chỉ là tức giận Mã gia trước đó không quan tâm ngó ngàng đối với hai người mẹ con tiểu cô nương, cũng bởi vì nhân phẩm cùng gia phong Mã gia đều không tốt thế nào.
Sở Hầu gia lại nói: "Còn có đồ cưới mẫu thân Yên Nhi, ngày mai ta sẽ cho người kéo về trong phủ, con tìm người trông giữ cẩn thận."
Kế mẫu trông giữ đồ cưới kế nữ giống như không tốt lắm.

Nhưng Hoàng ma ma là người Sở tam phu nhân phái tới, để cho bà ấy tạm thời quản, chờ Sở Lệnh Tuyên trở về, lại để hắn tìm người giúp đỡ cùng nhau quản.

Trần A Phúc gật đầu xác nhận.
Trên đường về Trúc Hiên, tiểu cô nương nhỏ giọng hỏi câu: "Mẫu thân, là ai muốn đón con đi trong nhà hắn chơi vậy? Vì cái gì ông nội không cho con đi cùng bọn họ đây?"

Dưới ánh sao, tiểu cô nương mím chặt miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc dị thường.

Có lẽ, nàng đã có chỗ suy đoán đi.
Trần A Phúc dùng sức nhéo nhéo bàn tay nàng, nói: "Về Trúc Hiên rồi, nương chậm rãi nói với con."
Trở lại Trúc Hiên, Trần A Phúc cho Tiểu Ngọc Nhi bú xong, lại để cho hai vị mụ mụ lĩnh hai tiểu ca đi trắc phòng chơi cùng một nhà Truy Phong, mới kéo tiểu cô nương lên trên giường gạch phòng phía đông, ôm nàng vào trong lòng.
Nói: "Yên Nhi, mẫu thân không phải là mẹ đẻ của con, chuyện này con hẳn là đã biết đi?"
Tiểu cô nương hít hít cánh mũi, nước mắt cũng vọt lên hốc mắt, nghẹn ngào nói: "Nhưng con vẫn luôn coi mẫu thân trở thành mẹ ruột của con."
Trần A Phúc cúi đầu hôn khuôn mặt nàng một cái, nói: "Ừ, mẫu thân cũng vẫn luôn coi Yên Nhi trở thành con gái ruột của mình.

Chỉ là, con có mẹ đẻ, là nàng cho con sinh mệnh.

Nàng mặc dù qua đời rồi, nhưng con phải vĩnh viễn nhớ kỹ nàng."
Tiểu cô nương dùng khăn lau lau nước mắt, gật gật đầu.
Trần Trần A Phúc còn nói: "Người nhà mẹ đẻ con còn ở đây..."
Tiểu cô nương có chút sợ, ngẩng đầu hỏi: "Vậy bọn họ sẽ giống ca ca...! A, không đúng, là thập nhất điện hạ," mỗi lần gọi ca ca thành thập nhất điện
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi