NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đưa tiễn chúng tiểu cô nương xong, Sở Hàm Yên cười tủm tỉm hồi báo một chút cùng Trần A Phúc tình huống các nàng chơi đùa.

Trần A Phúc nghiêm túc nghe, cười khen ngợi nàng, nói nàng người chủ nhân này làm vô cùng tốt.

Lại để cho nàng trở về phòng thay quần áo, phải đi An Vinh Đường.
Mặc dù các nàng đều đã ăn cơm, nhưng Trần A Phúc còn muốn đi An Vinh Đường đón hài tử, đặc biệt là muốn nói một chút tin tức Thu Nguyệt đưa tới cùng các trưởng bối.
Sau đó, Trần A Phúc lại nghe Diệu nhi lặng lẽ làm bẩm báo.

Mấy tiểu cô nương, Chu Oánh Nhi lanh lẹ, Dương Thiến sáng sủa, Giang Tích Thu ôn nhu, mặc dù đều có các tính cách riêng, nhưng đều cư xử rất khéo léo.

Đừng xem Trương Tử Kỳ nhỏ nhất, lại là một người lòng dạ hẹp hòi nhiều nhất.

Anh Huệ tương đối khá mạnh mẽ, yêu véo mũi, không quá thích phản ứng Dương Thiến xuất thân thương gia.

Cuối cùng, Diệu nhi còn nói Trương Tử Kỳ "Kế mẫu luận".
Trần A Phúc cười nói: "Người với người bất đồng, hoa có mấy màu sắc.

Tiểu Trương cô nương kia cùng huyện chủ Anh Huệ mặc dù tâm tư nhiều, lại thích véo mũi, đây chỉ là tiểu tính tình, nhưng người không xấu, cũng sẽ không đi hại người.

Để tỷ muội tiếp xúc nhiều người tính cách khác nhau, về sau mới biết được giao thiệp cùng người bất đồng như thế nào."
Sau đó, Trần A Phúc dắt tiểu cô nương cùng đi An Vinh Đường.

Nhìn tiểu cô nương vẻ mặt tung tăng như chim sẻ, trong lòng Trần A Phúc có chút buồn cười.

Người nho nhỏ như thế, liền sắp định cả đời rồi.
Trần A Phúc thầm nói, mình có lẽ là ngoại tộc trong nữ xuyên việt đi, rõ ràng là hai đứa bé một tay mình nuôi lớn định cô dâu nhỏ.

Cái này cũng không còn cách nào, tiểu cô nương thiện lương lại đơn thuần, sợ nàng gả cho người khác bị ủy khuất.


Tiểu thập nhất lại là một cái bánh thơm, con rể rùa vàng, nếu như còn không chộp trong tay sớm một chút, sợ bị người khác nhanh chân đạp trước.
Bọn họ cơm nước xong, nhị phòng trực tiếp đi.

Lý thị nhìn lão gia tử cùng người đại phòng, tam phòng tiếp tục ở lại chỗ đó trợn mắt nhìn thẳng, biết rõ bọn họ có chuyện, muốn chờ người một phòng của mình đi rồi mới nói.

Bà nhìn một chút Nhị lão gia cùng Sở Lệnh Kỳ không sao cả, buồn bực không thôi, nam nhân vô dụng, nhi tử cũng vô dụng, cuộc đời này của mình thật sự là mệnh khổ.
Trần A Phúc xua đuổi bọn nhỏ đi trắc phòng chơi đùa, liền nói sự kiện kia cùng lão hầu gia, Sở Hầu gia, tam phu nhân.
Tam phu nhân kinh hãi kêu lên tiếng: "Hoàng bá phụ lúc nào thì dễ nói chuyện như vậy? Lại tứ hôn cho tiểu thập nhất cùng Yên Nhi!" Lại cười nói: "Nhưng mà, chỉ Yên Nhi cái tính tình thiện lương nhu nhược kia, cũng chỉ có gả cho tiểu thập nhất mới sẽ không bị ức hiếp."
Lão hầu gia lại không cao hứng như vậy, ông nhìn một chút nhi tử nhíu mày trầm mặc, thương yêu nói: "Hoàng thượng như thế, là đang lấy một loại phương thức khác đền bù tổn thất Sở gia chúng ta đi? Chao ôi, nữ nhân kia lại tang đức, con hiện tại cũng thoát khỏi không được ả..."
Sở Hầu gia thở dài một tiếng, nói: "Hiện tại, nữ nhân kia đã không làm gì được con.

Chỉ là La thị đáng thương, nàng xuất gia nhiều năm như vậy, không biết còn phải lại chờ bao nhiêu năm.

Con sợ, đợi lâu thêm nữa, cho dù con thoát khỏi Vinh Chiêu, La thị cũng không muốn hoàn tục ..."
Vừa nói đến đề tài này, tâm tình vài người
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi