Sở Hầu gia nhíu mày nhìn Vinh Chiêu một cái.
Vinh Chiêu trước mắt, trang dung tinh xảo, châu ngọc đầu đầy, trán còn dán hoa điền hoa mai màu đỏ, mặc trên người áo nhỏ lông gấm đỏ khói mờ, váy dài sa tanh trăm nếp nhăn đỏ thẫm thêu đuôi phượng.
Hôm nay, nàng ta hẳn là tỉ mỉ ăn mặc qua.
Chỉ là, cho dù nàng ta trang điểm thoa phấn được dày đi nữa, cũng che không được dung nhan nàng ta nhanh chóng già yếu.
Lúc này, trong mắt nàng ta đã không có bừa bãi cùng khoe khoang lúc trước, mà thay vào đó, là sợ hãi, đè nén ngoan lệ, còn có - - tất cả khuất nhục không cam lòng.
Cũng đúng, cho dù nàng ta lại không chịu nổi, cũng là trưởng nữ Hoàng thượng, là công chúa kiêu ngạo vài thập niên.
Kêu nàng ta nói những lời kia cùng một nam nhân khuất phục dưới dưới váy nàng ta như thế, nàng cho dù nói, tất cả trong lòng cũng là không tình nguyện.
Sở Hầu gia nhíu chân mày chặt hơn, mỉa mai giật giật khóe miệng.
Nói: "Vinh Chiêu, cùng nói mấy lời này ta, cũng làm khó cho ngươi.
Ngươi cùng phản đảng thiết kế ta, khiến ta vợ con ly tán.
Ngươi đúc thành sai lầm lớn, chịu hại lại là ta cùng thê tử con cháu của ta.
Ngươi nói một chút, chúng ta còn có thể tốt đẹp sống qua ngày sao? Ta còn có thể cùng ngươi..." Sở Hầu gia dừng một chút, nghĩ đến những…thứ không chịu nổi mà không thể không làm trong quá khứ, quả đấm đều nắm lại, nói: "Cùng ngươi sinh hài tử? Vinh Chiêu, ngươi một vị phụ nhân, nên biết chút liêm sỉ đi.
Ngươi không cần lại lừa mình dối người, chúng ta thời điểm nào thì ngọt ngào qua?"
Mấy lời nói này chữ chữ giết tâm, Vinh Chiêu tức giận đến thiếu chút nữa thì hộc máu, đặc biệt là câu nói sau cùng, làm cho nàng ta lại xấu hổ, xấu hổ vô cùng, tay bóp khăn đều đang run rẩy.
Nàng ta chỉ vào Sở Hầu gia cất giọng mắng: "Sở Nghiễm Triệt, ngươi tên khốn kiếp này, ngươi..."
Nói còn chưa dứt lời, nàng ta lại cảm giác mình vội vàng.
Mình nghĩ như vậy lâu mới nghĩ được biện pháp tốt, cũng không thể bị cơn tức của mình đánh tan.
Nàng ta phải yếu thế, phải vãn hồi tâm hắn về, để hắn ra mặt bảo vệ nàng ta.
Nếu như hắn ra mặt, có lẽ ở trong mắt thái tử so với mẫu phi nàng ta còn có tác dụng.
Hắn mặc dù là bất đắc dĩ mới làm phò mã của mình, nhưng đến cùng cùng giường chung gối nhiều năm như vậy.
Mình là công chúa cao quý, nếu như hạ thấp tư thế, vẫn có thể làm hắn mềm lòng.
Nàng ta vội vàng dừng lại đề tài, tiến lên kéo tay áo Sở Hầu gia, chảy nước mắt ôn nhu nói: "Sở lang, ở trong lòng của chàng, những… năm tháng quá khứ kia có lẽ không có ngọt ngào, nhưng trong lòng thiếp, những ngày kia lại là thời gian kiếp này vĩnh viễn khó quên.
Sở lang, là, là thiếp sai, những năm trước đây là thiếp ủy khuất người nhà của chàng, thiếp đặc biệt xin lỗi.
Từ nay về sau, thiếp không còn là công chúa cao cao tại thượng, chỉ là tức phụ Sở gia của chàng.
Thiếp sẽ coi người nhà của chàng trở thành người nhà của thiếp, coi trai gái của chàng trở thành trai gái của thiếp, coi tôn tử của chàng trở thành tôn tử của thiếp...! được không?"
Sở Hầu gia tránh mấy lần, tay áo cũng không tránh ra được, nâng thanh âm lên
.