NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chứng kiến Hà Lâm Sinh như thế, Trần Vũ Huy động tâm.

Nàng cũng thẹn thùng nói cùng người khác, nàng gả cho Hà Lâm Sinh lâu như thế, hắn chỉ ở ngày tân hôn đầu tiên trải qua chuyện phu thê cùng nàng.

Sau đó, chính là nhìn đến hắn lưu luyến ở trong phòng tiểu thiếp xinh đẹp cùng nha đầu thông phòng, nàng tức không chịu được, kiếm cớ thu thập những nữ nhân kia, cũng vì vậy cùng Hà Lâm Sinh thường bắt đầu sa đọa, thậm chí vung tay.
Nàng không có cốt khí ngầm đồng ý hắn ngồi xuống, lại ngầm đồng ý hắn kêu người bưng tới vài món đồ nhắm.

Hắn rót đầy rượu cho nàng, nhã nhặn tinh tế khuyên nàng, nắm tay nàng thỉnh cầu nàng tha thứ cho mình, nói hắn sẽ cả đời đối tốt với nàng, nàng không hiểu sao lại có chút cảm động.

Thì ra, hắn còn có một mặt này, thì ra, hắn ôn nhu không thể kém hơn Sở Lệnh Tuyên.
Thời điểm hắn ta ôm nàng lên giường, nàng còn có ý thức.

Mặc dù nàng biết rõ mình phản kháng vô dụng, nhưng về sau nàng không thừa nhận cũng không được, đêm đó, nàng cũng không nghĩ tới muốn phản kháng...
Trần Vũ Huy sờ sờ bụng của mình, vì hài tử, vì sinh sống về sau, nàng cũng phải nhịn xuống khẩu khí này.


Nàng cảm thấy nếu như nàng có thể cứu được Hà gia, không cho cha chồng xuống chức, không chỉ lão Hà gia thiếu nàng, Hà Lâm Sinh cũng sẽ cả đời tốt với mình cùng hài tử.

Cho nên, nàng nhất định phải để Trần A Phúc hỗ trợ.
Trước đó nàng vẫn luôn không đến thỉnh cầu Trần A Phúc, là cảm giác lão cha của mình càng ngày càng tiền đồ, cũng sẽ tìm cách cứu mình ra ngoài.

Nhưng mà bây giờ có hài tử rồi, cũng không bỏ được Hà Lâm Sinh, nhất định phải đến thỉnh cầu Trần A Phúc.

Nàng biết rõ, có thể cứu lão Hà gia, chỉ có Trần A Phúc, lão cha nàng cũng không được.
Hà phu nhân chứng kiến Trần Vũ Huy cái vẻ mặt này, liền biết nàng sẽ đi thỉnh cầu Trần A Phúc, ức chế không được vui vẻ.

Từ khi biết rõ Nhị hoàng tử phản loạn bắt đầu, bà liền ngày ngày khẩn cầu Trần Vũ Huy, hy vọng ả có thể đi Sở gia thỉnh cầu Trần A Phúc.

Nhưng Trần thị này không chỉ mặt lớn lên dài, tính tình cũng bướng bỉnh đến như con lừa, vô luận nói như thế nào ả chính là không nghe.
Vẫn là nam nhân mình nghĩ chủ ý, kêu nhi tử cho ả đứa bé.


Có hài tử, không chỉ có thể trói buộc được ả lại, cũng sẽ để cho ả cam tâm tình nguyện đi làm rất nhiều chuyện...
Ăn xong bữa cơm trưa, theo thường lệ lại là xem hí kịch.

Hiện tại trời lạnh, sân khấu phủ lên phòng phù dung rộng rãi, những khách nhân đều ở chỗ đó xem.

Trần A Phúc vẫn luôn không thích xem hí kịch, lại không thể rời đi lúc này, liền đi phòng bên, muốn nghỉ ngơi một chút.
Nàng vừa mới vào nhà, Trần Vũ Huy liền theo vào.
Trần Vũ Huy bỗng chốc quỳ ở trước mặt Trần A Phúc, dọa Trần A Phúc nhảy dựng.

Vội đỡ nàng ta nói: "Nhị muội muội, ngươi là người có bầu, tại sao lỗ mãng như thế! Có chuyện đứng lên nói."
Trần Vũ Huy chưa đứng dậy, kéo tay Trần A Phúc nói: "Đại tỷ, van cầu tỷ, cứu cứu muội tử đi.

Trước kia đều là muội tử không tốt, làm chuyện khiến tỷ tỷ tức giận.

Ta biết sai rồi, ta thật biết sai rồi.

Tỷ tỷ, lại như thế nào, chúng ta cũng
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi