NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hắc Tùng Lâm là một cánh rừng rộng lớn, ở trên sườn núi thấp bé.

Bên trong cây cối sum xuê, rậm rạp giăng đầy, trừ tiều phu ra, rất ít người vào.
Bọn họ vừa mới tiến vào không xa, Truy Phong liền rú lên một trận, nhanh chân chạy về phía trước, mấy người Trần A Phúc cũng tăng nhanh bước chân.
Trần A Phúc la lớn: "Truy Phong chậm một chút, không cần tách rời."
Thanh âm chưa dứt, liền nghe được phía trước truyền đến tiếng la khóc của Trần Đại Bảo: "Truy Phong, Truy Phong, có thể nhìn thấy đệ, ô ô..."
Mấy người tìm thanh âm chạy tới.
Một hài tử bùn đang ôm cái cổ Truy Phong khóc, trên người, trên mặt, trên đầu cậu tất cả đều là nước bùn.

Nếu không phải nghe được thanh âm Đại Bảo, còn có thân mật với Truy Phong như vậy, căn bản nhìn không ra hài tử bùn kia là Đại Bảo.
Đứng bên cạnh là Tiểu Thạch Đầu cùng Tứ Hỉ Tử, hai đứa bọn nó cũng toàn thân là bùn, ngay cả mặt đều là hoa, chỉ là so với Đại Bảo thì tốt hơn nhiều.

Một bên còn có một tiều phu đứng cõng một bó củi.
Trần A Phúc dọa hỏng, vừa chạy vừa kêu lên: "Đại Bảo, con sao rồi?"

Đại Bảo thấy nương đến, đứng dậy khóc nhào tới Trần A Phúc.
Trần A Phúc một phen ôm lấy Đại Bảo một thân nước bùn, Đại Bảo ôm mẫu thân cái cổ khóc đến lợi hại hơn: "Nương, bọn họ đẩy Đại Bảo xuống sườn núi, Đại Bảo thiếu chút nữa sẽ chết rồi.

Nếu như nương không có Đại Bảo, nương hẳn là thương tâm..."
Trần A Phúc đều đau lòng chết rồi, khóc lên, dụ dỗ cậu: "Đại Bảo ngoan ngoãn, không sợ, con sẽ không chết, nương sẽ che chở con."
Mấy người nghe Tiểu Thạch Đầu cùng Tứ Hỉ Tử đại khái nói đi qua.
Buổi chiều nay, Tiểu Thạch Đầu cùng Tứ Hỉ Tử kết bạn đến Trần gia tìm Trần Đại Bảo cùng đi nhặt củi.

Kỳ thật nhà Tiểu Thạch Đầu cùng Tứ Hỉ Tử căn bản không cần hai đứa nó nhặt củi, bọn nó chính là tìm viện cớ này cùng nhau chơi đùa với Đại Bảo.
Còn chưa tới Trần gia, thì thấy Đại Bảo chạy đến, cậu nói cậu trông thấy một con sóc nhỏ xinh đẹp chạy tới nhà cậu.

Cậu vừa muốn đi bắt, sóc nhỏ bỏ chạy.

Cậu đuổi theo con sóc nhỏ mà chạy đến, không biết rõ nó chạy đi nơi nào.
Bên cạnh vừa vặn có ba tiểu tử mười một, mười hai tuổi, bọn họ nói: "Trong Hắc Tùng Lâm nhiều sóc nhất, chúng ta đi chỗ đó bắt."

Đại Bảo lắc lắc đầu nói: "Nương ta không cho ta ra ngoài, sợ có người xấu."
Một tên tiểu tử nói: "Có cái gì mà sợ, có chúng ta, còn có Tiểu Thạch Đầu, Tứ Hỉ Tử, chúng ta nhiều người, có người xấu cũng đánh không lại chúng ta."
Tiểu Thạch Đầu cùng Tứ Hỉ Tử cũng động tâm, đều muốn đi bắt sóc, liền khuyên Đại Bảo cùng đi.

Tiểu Thạch Đầu còn tri kỷ nói: "Trong Hắc Tùng Lâm không chỉ có sóc, củi cũng nhiều.

Ta cùng Tứ Hỉ Tử đều giúp mày nhặt, nhặt nhiều một chút."
Đại Bảo cứ như vậy bị lừa đi.
Ai ngờ sau khi tiến vào Hắc Tùng Lâm rồi, mấy hài tử lớn kia lại lật mặt, đầu tiên là ép buộc Đại Bảo, nói nói xong liền đẩy cậu xuống dốc núi.

Cái đồi kia mặc dù không tính là dốc đứng, nhưng phía dưới tích lũy nước mưa, đều là bùn nhão, còn có vài tảng đá.

Đại Bảo té xuống, lăn một thân bùn, vừa đau nhức lại sợ, ngồi dưới đất khóc lớn lên.

Mấy hài tử lớn kia cười ha ha, đều chạy đi.
Tiểu Thạch Đầu cùng Tứ Hỉ Tử mặc dù sợ hãi, cũng không bỏ một mình Đại Bảo lại.

Bọn nó chậm rãi đi xuống dốc núi, kéo Đại Bảo lên, bởi vì ban đêm mới có mưa, dốc trơn, mấy
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi