NÔNG PHỤ

Hứa Thảo biết được nguyên nhân cũng sẽ không hỏi thêm cái gì nữa. Chỉ là cả người có chút khô nóng, khó chịu khi bị thân hình người nam nhân ôm vào lòng, nàng thật sự có chút không được tự nhiên, nhịn không được khẽ xoay xoay thân mình. Ngay lúc đó, hô hấp của người nam nhân ở phía sau đột nhiên trở nên trầm hơn, Hứa Thảo cảm giác được vật kia đang cọ ở chân nàng càng thêm cứng rắn.

“Hít... vợ, đừng nhúc nhích.” Thanh âm của Phú Quý có chút khàn khàn, như là đang cực lực nhẫn nại gì đó.

Hứa Thảo dù không có kinh nghiệm gì, nhưng đối với phương diện này cũng có chút hiểu biết, cuống quyết cương cứng thân mình, không dám tuỳ ý vặn vẹo gì nữa.

Phú Quý ở phía sau mất một hồi lâu mới chậm rãi bình ổn xuống, hắn khe khẽ thở dài một hơi.

Chờ đến lúc Hứa Thảo mở mắt ra, trời đã muốn sáng, Phú Quý nằm bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng, Hứa Thảo quay đầu, liền nhìn thấy Miêu Miêu nằm ở bên trong kháng đang mở to hai mắt nhìn nàng chăm chú.

Thấy Miêu Miêu tỉnh dậy, nàng cuống quýt đứng dậy, mặc quần áo. Miêu Miêu nhìn thấy vậy cũng chậm chậm ngồi lên, hướng về phía Hứa Thảo cười a a, sau đó lấy quần áo để ở bên cạnh bắt đầu mặc vào. Hứa Thảo muốn giúp bé, vậy mà bé lại không chịu, tự mình mặc lên.

Khi Hứa Thảo mang Miêu Miêu đi ra ngoài, trời đã nắng lên, Thẩm thị đang nấu cơm trong bếp, nhìn thấy Hứa Thảo, hướng nàng vẫy vẫy tay, chờ Hứa Thảo đi vào, Thẩm thị mới cười nói: “Tẩu đã dậy rồi sao? Đại ca thấy mấy ngày nay khả năng trời đều nắng liền đi săn thú, sáng sớm đã đi rồi, huynh ấy đi có nói gì với tẩu không?”

Hứa Thảo nắm tay Miêu Miêu khẽ gật đầu, nhìn bánh bột ngô trong nồi, hỏi: “Đại ca ngươi đi có mang theo đồ ăn không?”

“Tất nhiên là có mang theo, mang lương khô đủ cho ba ngày, phỏng chứng đại ca đi khoảng ba ngày sẽ về.” Thẩm thị cười cười, tay khẽ khuấy cháo trong nồi, nói tiếp: “ Đại tẩu, ngươi cũng đừng lo lắng, cuối năm mỗi năm đại ca đều đi thâm sơn một chuyến, nhanh là hai ngày, chậm là bốn năm ngày sẽ trở về. Có thêm Hắc Tử đi theo, đại tẩu cũng đừng lo lắng quá.”

Hứa Thảo bên ngoài thì gật đầu nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Ăn sáng xong, Trần thị cũng Dương lão cha mấy người liền đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại ba người con dâu và Tiểu An. Hứa Thảo nghĩ đến quần áo hôm qua còn chưa giặt, hỏi Thầm thị đang đứng bên cạnh: “Nhị đệ muội, muội có đi bờ sông giặt quần áo không?”

Thẩm thị lắc đầu nói: “Muội không có quần áo để giặt, muội ở nhà nhìn Miêu Miêu cùng Quân ca nhi, tẩu đi giặt nhanh đi rồi về.”

“Được rồi, vậy ta đi đây.” Hứa Thảo bưng chậu quần áo hướng ra bên ngoài mà đi. Phía sau đột nhiên vang lên tiếng Ngưu Thị: “Đại tẩu, đợi chút.”

Hứa Thảo quay đầu nhìn lại, thấy Ngưu thị đang đưa tay ngoắc ngoắc nàng, Hứa Thảo nghi hoặc hỏi: “Tam đệ muội, có chuyện gì?”

Ngưu thị cười cười, theo trong phòng ôm ra một đống quần áo, hướng Hứa Thảo nói: “Đại tẩu, thân mình muội có chút không khoẻ, quần áo này tẩu thuận tiện giặt dùm muội nha.”

Hứa Thảo: “...”

Thẩm thị cũng câm nín liếc nhìn Ngưu thị một cái, thầm nghĩ, người này cũng càng ngày càng lười, thế nhưng dám sai đại tẩu giặt quần áo dùm, nghĩ như vậy, Thẩm thị liền nói: “Tam đệ muội, quy cũ đều do cha và nương định ra rõ ràng, ngươi không làm cơm chúng ta còn chưa tính đến, giờ quần áo của chính mình ngươi cũng bắt đại tẩu giặt dùm là sao? Ngươi đừng có mà quá đáng.”

Ngưu thị trừng mắt liếc Thẩm thị một cái nói: “Ta làm sao mà quá đáng? Ta năn nỉ đại tẩu giặt dùm ta chứ có phải nhờ ngươi đâu, ngươi sồn sồn lên làm cái gì?”

Hứa Thảo có chút không biết nói cái gì, không biết trước kia ở nhà Ngưu thị sống thế nào, sao trở nên cực phẩm như thế này, nàng ngày thường cũng đâu có thân thiết gì với nàng ta, vì sao nàng ta nghĩ nàng sẽ giặt dùm quần áo cho?

“Tam đệ muội, ngươi có tay có chân, cũng không phải là thiên kim tiểu thư, mọi người đều là con dâu Dương gia, liền giống như Nhị đệ muội nói, trong nhà cha mẹ đề ra quy củ thì nên thực hiện, cơm ngươi không nấu đã đành, quần áo của chồng ngươi thì ngươi cũng phải giúp hắn giặt chứ. Tam đệ hắn ở bên ngoài làm lụng vất vả không phải là vì ngươi.”

Nghe Hứa Thảo vừa nói như vậy xong, Ngưu thị nhịn không được liền đen mặt nói:

“Không phải ta thấy ngươi đi giặt quần áo nên mới nhờ, tiện tay vò sạch một chút chẳng lẽ không được.”

Hứa Thảo nghe vậy liền cười hì hì, đưa chậu quần áo trong tay đến trước mặt Ngưu thị, nói: “Ta hôm nay không có đi giặt quần áo, đợi lát nữa Tam đệ muội ngươi đi giặt liền tuỳ tiện giặt dùm ta nhiêu đây được không?”

“Hừ, không giặt thì không giặt...” Ngưu thị thở phì phò xoay người ôm một đống quần áo bẩn đi về phòng.

Hứa Thảo cùng Thẩm thị bất đắc dĩ nhìn nhau, sau đó Hứa Thảo mới bưng chậu quần áo đi ra hồ nước.

Sáng sớm giặt quần áo thường là các cô nương, nàng dâu, cùng nhóm đại thẩm trong thôn đã tụ tập không ít. Vừa vặn, Vương Xảo Nhi cũng đang ở, nhìn thấy Hứa Thảo đi lại, liền hướng nàng vẫy vẫy tay gọi: “Thảo nhi, ở bên này.”

Hứa Thảo đi đến bên người Xảo Nhi ngồi xuống, lấy quần áo ra nhúng vào nước, bắt đầu dùng chày gỗ đập lên.

Xảo Nhi nhìn sắc mặt Hứa Thảo có chút hồng nhuận, dựa sát vào nàng, khẽ hỏi nhỏ: “Thảo nhi, chồng ngươi có phải hay không đi vào núi săn thú? Cha ta nói buổi sáng thấy hắn, còn nói nếu như chồng ngươi săn được con mồi lớn, hy vọng có thể bán cho nhà chúng ta một ít.”

Hứa Thảo cười nói: “Ừ, sáng nay mới đi, nhưng mà ta cũng không chắc khi nào về, chờ khi nào hắn trở về nếu là có săn được ta sẽ nói cho ngươi biết, được không?”

Xảo Nhi vui mừng gật gật đầu nói: “Được, vẫn là Thảo nhi tốt nhất, đúng rồi, Thảo nhi, Tam đệ muội nhà ngươi thấy ở chung được không? Ta nghe nhà người ta nói gia cảnh nhà nàng cũng khá giả, cậu nàng ta làm chưởng quầy ở một cửa hàng, gả đến Dương gia cũng có chút mặt mũi, ta đoán mẹ chồng ngươi không dám mắng nàng ta đâu.”

Hứa Thảo đột nhiên bừng tỉnh, khó trách Tam đệ muội ở nhà lại làm bộ dáng một đại thiên kim, cái gì cũng không làm, ngay cả Trần thị cũng không dám dạy dỗ nàng, nguyên lai là vì lý do này. Chính là có chút đáng thương cho Tam đệ, cưới một người vợ như vậy về.

Bên cạnh có một thím cũng nghe Xảo Nhi nói, ngẩng đầu nhìn Hứa Thảo, cười: “Thảo nha đầu, Tam đệ muội nhà ngươi ta cũng có gặp qua hai lần, là kiểu người không dễ sống chung đúng không? Con bé cách vách nhà ta hay chơi cùng nàng ta có nói, nàng ta luôn nói xấu ngươi cùng Nhị đệ muội của ngươi.”

Hứa Thảo không thích cùng người khác nói chuyện luyên thuyên nên chỉ đáp:

“Trần thẩm, ta cũng không rõ ràng lắm, ngày thường ở nhà cùng nàng cũng là chung sống hoà bình.”

Trần thẩm kia nghe vậy cười nói: “Ngươi là đứa bé ta nhìn từ nhỏ đến lớn, biết ngươi lương thiện, không thích nói luyên thuyên, nhưng mà có lúc ngươi cũng đừng nên quá mềm lòng, làm cho người khác bắt nạt chính mình là không tốt. Tam đệ muội kia của ngươi nhà mẹ đẻ gia cảnh không sai, nhưng dù sao cũng chính là hộ nông dân, có thân mình tiểu thư, nhưng cũng là số mệnh nha hoàn thôi.”

Nói xong, chung quanh các thím, các cô nương đều nở nụ cười. Ngưu thị ngày thường luôn bày ra bộ dáng tâm cao khí ngạo, chướng mắt các cô nương ở Chương Hà thôn, xem trúng cũng chỉ những cô nương nào gia đình có điều kiện một chút, cùng nàng ta kênh kiệu như nhau, cũng không được người yêu thích.

Các nhóm cô nương, đại thẩm nói cười vui vẻ tay vẫn thoăn thoắt giặt quần áo, không đến một lúc chủ đề nói chuyện phiếm liền chuyển sang các loại việc vụn vặt ở trong nhà, Hứa Thảo lâu lâu cũng phụ hoạ hai tiếng.

Rất nhanh, quần áo liền giặt xong, Xảo Nhi cũng vừa vặn giặt xong, hai người cùng nhau trở về nhà.

Đi giặt quần áo về, Hứa Thảo liền nhìn thấy không khí trong nhà có chút không thích hợp, Ngưu thị đang ngồi ngẩn ngơ ở trong sân, Hứa Thảo đi vào, nàng ta một chút phản ứng cũng không có.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi