NÔNG TRƯỜNG ẢO TƯỞNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói thật, từ trước đến nay Lục Thanh Tửu chưa từng nghe được khái niệm này, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Doãn Tầm, hiển nhiên đã thấy mấy chuyện thế này nhiều rồi nên không có gì lạ.

“Không có cách giải quyết nào dễ dàng hơn sao?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Tôi chỉ biết vậy thôi à.” Doãn Tầm nói, “Nhưng mà, cậu có thể đi hỏi Bạch Nguyệt Hồ một chút, trông anh ta có vẻ rất hiểu mấy việc này.”

Lục Thanh Tửu liếc mắt nhìn Doãn Tầm một cái, như suy tư gì đó rồi gật gật đầu.

Thừa dịp ăn cơm chiều, Lục Thanh Tửu nói chuyện này với Bạch Nguyệt Hồ, cơm chiều Lục Thanh Tửu làm canh cà chua thịt viên. Bên ngoài thịt viên đã được chiên giòn, vừa lúc hòa quyện với nước thịt, cắn một miếng là nước canh đậm đà đầy trong miệng, hơn nữa hương vị cà chua vừa chua lại ngọt, cực kì mlem mlem.

“Nhón chân?” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Chắc là do hồn phách không ổn rồi.” Hắn chưa cần suy nghĩ đã lên tiếng trả lời, cách nói giống với Doãn Tầm y như đúc.

“Thật vậy à.” Lục Thanh Tửu nói, “Không có biện pháp nào có thể giải quyết sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Có.”

Mắt Lục Thanh Tửu sáng ngời: “Cách gì thế?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đi lên trên núi gom mạng nhện, sau đó cho mạng nhện đã thu gom được vào một cái túi lưới, mỗi đêm cứ từ 12 giờ đến 1 giờ, lắc túi lưới trên đỉnh đầu của người đó.”

Lục Thanh Tửu nghe thật cẩn thận, nói: “Cứ như vậy là được rồi hả?”

Bạch Nguyệt Hồ chống cằm, lười biếng nói: “Nếu hồn vía trở về thì cứu được, nếu không trở về.”

Lục Thanh Tửu nói: “Thì ra sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Thì chuẩn bị hậu sự đi.”

Suýt chút nữa thì Lục Thanh Tửu bị sặc, cậu nói: “Được rồi, để tôi gọi lại cho người ta thử xem.”

Khi hai người họ nói chuyện, Doãn Tầm ngồi bên cạnh lẳng lặng nghe, không phát biểu ý kiến nào hết, không giống với Lục Thanh Tửu, tuy thường xuyên ăn cơm cùng nhau, nhưng cậu ta và Bạch Nguyệt Hồ vẫn không thân thiết cho lắm, bình thường rất ít khi chủ động nói chuyện với hắn. Có điều nếu cẩn thận ngẫm lại, Bạch Nguyệt Hồ kia có khí chất lạnh lùng, bình thường có khi sẽ chẳng có ai cố tình đi nói chuyện phiếm với hắn đâu.

Sau khi cơm nước xong, Lục Thanh Tửu nói chuyện này với Chu Miểu Miểu, Chu Miểu Miểu nghe xong thì liên tục nói được được, bảo là mình sẽ lập tức đi nói với phụ huynh của đứa nhỏ kia, tuy rằng không biết làm như vậy có tác dụng hay không, nhưng ít ra còn có hi vọng cứu ngựa chết thành ngựa sống mà. Thậm chí còn bảo mình đã xin nghỉ phép rồi, chuẩn bị hai ngày nữa sẽ đưa Trương Sở Dương đến.

Lục Thanh Tửu nói được.

Cậu nói chuyện điện thoại xong, đi vào trong sân, thấy Doãn Tầm đang trêu đùa đám gà con. Lớp lông tơ vàng của bọn gà nhãi kia đã trụi hết, bắt đầu mọc ra những bộ lông đủ màu sắc, tuy còn nhỏ nhưng chúng đều rất hoạt bát, líu lo không ngừng nghỉ.

Doãn Tầm ôm một con trong tay, những con khác thì vây quanh cậu ta ríu rít, ý bảo Doãn Tầm thả bạn chúng xuống.

Lục Thanh Tửu nói: “Làm sao vậy?”

Doãn Tầm nói: “Thanh Tửu, cậu cảm thấy cách Bạch Nguyệt Hồ nói có tác dụng không?”

“Tôi không biết.” Lục Thanh Tửu nói, “Có lẽ sẽ có tác dụng.” Dù sao Bạch Nguyệt Hồ cũng là hồ ly tinh, biết một ít chuyện mà nhân loại không biết cũng bình thường thôi.

“Từ lúc về đây đến giờ, cậu đã đến viếng mộ bà ngoại cậu chưa?” Doãn Tầm chợt đặt câu hỏi.

“Viếng rồi.” Sau khi Lục Thanh Tửu về đây không lâu thì đã đi lên núi, dọn sạch sẽ cỏ trên mộ bà ngoại cậu, mộ trên núi khác với mộ ở nghĩa địa công cộng trong thành thị, không ai trông coi, cỏ dại hoa dại lung tung cũng chẳng ai để ý. Nếu con cháu không đến dọn thì chỉ cần qua một hai năm sau, mộ phần kia sẽ bị cỏ dại chôn vùi, ngay cả vị trí cũng không tìm thấy.

“Cậu biết vòng bắt giấc mơ(1) không?” Doãn Tầm nói.

vòng-dream-catcher-1

(1)*Vòng bắt giấc mơ (Dreamcatcher) là một sản phẩm truyền thống được cho là bắt nguồn từ người da đỏ Ojibwa (Chippewa) ở Mỹ.

“Vòng bắt giấc mơ?” Lục Thanh Tửu nói, “Đó là cái gì?”

“Truyền thuyết nói rằng nó có thể lọc những giấc mơ.” Doãn Tầm nói, “Lọc bỏ những giấc mơ xấu và để lại những giấc mơ đẹp.”

Lục Thanh Tửu nhìn Doãn Tầm, không biết tại sao đột nhiên cậu ta lại nhắc tới thứ này.

Doãn Tầm nói: “Bạch Nguyệt Hồ nói dùng mạng nhện để tạo ra lưới, hẳn là cũng có hiệu quả tác dụng như cái này.”

Lục Thanh Tửu nói: “Ý cậu là, để lại linh hồn tốt, bắt linh hồn xấu đi ư?”

“Đúng vậy.” Doãn Tầm nói, “Chỉ là đột nhiên tôi nhớ lại, thật ra chỗ chúng ta còn có một cách làm thế này.”

Lục Thanh Tửu nói: “Hử?”

Doãn Tầm nói: “Dùng loại lưới này đi qua đi lại trước mộ người chết, có thể lưu lại được phần ký ức khắc sâu nhất của người đã chết đó.”

Lục Thanh Tửu im lặng một lát: “Tại sao tự dưng lại nói điều này?”

Doãn Tầm cúi đầu nhìn gà con trong tay mình, nhếch miệng cười, lộ ra cái răng khểnh trắng tinh, trông vừa nghịch ngợm lại đáng yêu, giống y như đúc cậu ta ngày thường, cậu ta nói: “Không phải mới nhắc tới sao, tôi chỉ đột nhiên nhớ lại thôi.”

Lục Thanh Tửu à một tiếng, dời ánh mắt đi chỗ khác.

Chuyện này chỉ như vậy là kết thúc, chưa tới mấy ngày sau Chu Miểu Miểu đã gọi điện thoại tới nói với Lục Thanh Tửu, bảo rằng cách của Bạch Nguyệt Hồ rất có hiệu quả, triệu chứng của đứa trẻ đã giảm bớt rất nhiều, đã hạ được gót chân xuống, phụ huynh đứa trẻ còn tỏ vẻ cực kì muốn đến tận nơi cảm ơn họ, muốn gửi cho bọn họ một phong bì lớn, khi nào cô đến sẽ mang cho Lục Thanh Tửu.

Vốn Lục Thanh Tửu định từ chối, nhưng sau khi ngẫm lại thôi thì nhận lấy cũng đúng, dù sao cách này là của Bạch Nguyệt Hồ đưa ra, đến lúc đó dùng tiền này mua cho Bạch Nguyệt Hồ nhiều thịt một chút.

Chẳng qua lời nói ngày hôm ấy của Doãn Tầm cứ khiến Lục Thanh Tửu nhớ mãi trong lòng, tuy Lục Thanh Tửu tin vào khoa học, nhưng có một số chuyện mãi chẳng thể nào dùng được khoa học để giải thích, Bạch Nguyệt Hồ kia còn không phải là ví dụ sao.

Mùa xuân trôi qua, thời tiết dần nóng lên, Lục Thanh Tửu tìm thời gian lái xe lên thị trấn mua cái ghế bập bênh cho Bạch Nguyệt Hồ. Sau vài lần lái xe tải nhỏ, Lục Thanh Tửu đã biết được cách vận hành của nó một cách sương sương, tính tình con xe này khá tốt, nhưng mà thỉnh thoảng có hơi nhờn, đôi khi không cần Lục Thanh Tửu ra tay đã tự động điều khiển. Nhưng mà Doãn Tầm lại không thích xe con này lắm, vừa lên xe đã bảo thấy mông mình ngứa, Lục Thanh Tửu hỏi sao lại ngứa mông.

“Làm sao tôi biết chứ.” Doãn Tầm cũng tủi thân, “Chẳng lẽ tôi bị dị ứng với xe của cậu sao.”

Lục Thanh Tửu cạn lời.

May mà trừ vụ mông ngứa ra thì không bị gì khác nữa, dù sao khi đi đường núi, tốc độ xe cũng không nhanh hơn bao nhiêu. Sau khi Lục Thanh Tửu khiêng ghế bập bênh về nhà, Bạch Nguyệt Hồ nhìn cái ghế bập bênh này có thể nói là vô cùng vừa lòng, ngồi lên rồi là không xuống nữa, suốt cả ngày chỉ trừ lúc ăn cơm thì hầu như đều dính trên đó, tức cười nhất là đẩy một cái thôi mà hắn cũng lười, mỗi khi thấy Lục Thanh Tửu đi ngang qua sân trước liền nhìn chằm chằm Lục Thanh Tửu.

Lúc đầu Lục Thanh Tửu bị nhìn chằm chằm còn không hiểu gì, tưởng rằng hắn đói bụng, hỏi hắn có muốn ăn chút gì không.

Bạch Nguyệt Hồ mở mồm, nhẹ giọng nói: “Cậu giúp tôi đẩy một cái đi.”

Lục Thanh Tửu: “……”

Bạch Nguyệt Hồ lười đến nỗi làm cậu khiếp sợ, chỉ có thể đi tới bên cạnh cái ghế dựa, vươn tay đung đưa vài cái. Từ lúc đó, Lục Thanh Tửu chỉ cần nhìn ánh mắt của Bạch Nguyệt Hồ là biết ngay hắn muốn gì, lúc mới đầu còn cần Bạch Nguyệt Hồ phải nhìn cậu, sau đó lại trở thành thói quen không cần Bạch Nguyệt Hồ nói nữa, lúc nào đi ngang qua sân trước cũng sẽ giúp Bạch Nguyệt Hồ đong đưa mấy cái.

Thời tiết bắt đầu nóng lên, Lục Thanh Tửu trồng một giàn nho ở sân sau, trồng cả một ít dưa hấu trên ruộng nữa, mấy thứ này đều là nhà mình ăn nên không cần trồng nhiều, vậy nên lượng công việc cần làm cũng khá ít.

Với cả tuy rằng Chu Miểu Miểu nói sẽ nhanh chóng đưa người đến, nhưng do công việc quá nhiều không thể nào mà phân thân ra được, hơn nửa tháng sau mới nói cho Lục Thanh Tửu cô đã mua vé xe chuẩn bị đưa người đến.

Lục Thanh Tửu hỏi thời gian bọn họ đến trạm, định lái xe đến đón hai người.

“Trương Sở Dương nói, nếu thật sự có tác dụng thì sẽ trả mười vạn (hơn 350 triệu vnđ) làm thù lao.” Chu Miểu Miểu nói, “Chị cho anh ta số thẻ của cậu rồi, để anh ta chuyển thẳng cho cậu luôn.”

“Nhiều vậy cơ á?” Lục Thanh Tửu có hơi kinh ngạc.

“Nhiêu đó chỉ tàm tạm thôi, cậu không biết đầu trọc đau khổ thế nào đâu, nếu có thể có một mái tóc đen nhánh dày mượt, đừng bảo mười vạn, tôi thấy hai mươi vạn cũng có người chấp nhận làm.” Chu Miểu Miểu nói. Tình trạng như bọn họ là thảm nhất, trường hợp tóc không phù hợp để cấy tóc, căn bản coi như là không cứu nổi, một là đội mũ hai là đội tóc giả, mùa đông còn đỡ, đến mùa hè thì……

“Vậy cũng nhiều quá rồi.” Lục Thanh Tửu vẫn cảm thấy giá này hơi đắt.

“Nếu cậu cảm thấy nhiều, vậy cậu cúng chị gái trong giếng nhiều thêm xíu.” Chu Miểu Miểu nói, “Cậu ăn uống các thứ sao mà không tiêu tiền được, làm nông thế này thì kiếm được bao nhiêu chứ? Huống hồ số tiền đó tự Trương Sở Dương nói ra, giá trị con người anh ta thế nào bộ cậu không biết sao? Cùng lắm đó chỉ là một tháng tiền lương của anh ta thôi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Được rồi.”

“Còn nữa, đến lúc đó cậu làm ra vẻ thần bí một chút.” Chu Miểu Miểu nhỏ giọng nói, “Chờ đến khi tóc của Trương Sở Dương có hiệu quả rồi, nhất định sẽ có tác dụng quảng cáo rất tốt ……”

Lục Thanh Tửu nghĩ nghĩ, nói một tiếng được

Cậu trở về thôn Thủy Phủ cũng không phải là vì kiếm tiền, nhưng con người đâu thể hít sương sớm mà sống qua ngày, ít ra có tiền thì có thể cố gắng bảo đảm cho mỗi bữa của Bạch Nguyệt Hồ ăn no thịt, không đến mức để hắn phải thiệt thòi khi ăn cơm với mình. Nhưng mà từ khi Bạch Nguyệt Hồ vào nhà họ ở xong, chi phí đồ ăn nhà bọn họ đi theo con đường chỉ tăng không giảm, ngày nào cũng phải có thịt để đút vào mồm, Lục Thanh Tửu còn định hai ngày nữa đi mua một con dê nhỏ, ăn chút thịt dê.

Ngày hôm sau Chu Miểu Miểu đến, Lục Thanh Tửu không vội đi ngủ, sau khi Doãn Tầm về thì cậu lên núi một chuyến hái mấy thứ mình cần.

Sau khi trở về lại thấy nhà vẫn đèn sáng, Bạch Nguyệt Hồ còn chưa ngủ, mà ngồi ở trong nhà ăn trái cây, thấy cậu đi vào nhà còn không thèm chào hỏi, chỉ lười nhác vứt cho một ánh mắt.

“Còn chưa đi ngủ sao?” Lục Thanh Tửu hỏi, cậu giấu túi nilon màu đen trên tay mình ra phía sau.

“Buổi tối không được ra ngoài.” Bạch Nguyệt Hồ đột nhiên mở miệng.

Lục Thanh Tửu sửng sốt.

“Ra ngoài vào buổi tối có thể sẽ trêu chọc đến thứ không tốt.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Cậu nên đi vào buổi trưa ấy.”

Lục Thanh Tửu biết hắn đã đoán được mình muốn làm gì, nở một nụ cười ôn hòa, nói: “Được, cảm ơn lời nhắc nhở của anh.”

Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu, đứng dậy đi mất.

Lục Thanh Tửu rũ mắt xuống, nhìn cái túi nilon màu đen trong tay mình, trong túi có một nhúm tơ trắng, nhìn kỹ mới có thể nhận ra đó là một túi mạng nhện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi