NÔNG TRƯỜNG LƯNG CHỪNG NÚI


Không lâu sau, Huyên Hiểu Đông đến thành phố Tĩnh Hải, Chử Nhược Chuyết đã cử lái xe đến nhà ga đón y, sau đó gọi điện thoại ngay tới, "Hiểu Đông, lên xe đi.

Vất vả vất vả cho anh rồi, tôi định bảo lái xe chở anh qua thẳng biệt thự nhà họ Thịnh, thật sự ngại quá, vốn dĩ tôi nên đích thân tới đón anh, nhưng hôm nay không khéo lại nhiều việc quá...!Tôi nợ ơn nhà họ Thịnh nên cũng ngại từ chối..."
Huyên Hiểu Đông nói: "Không sao, tôi mua vé buổi chiều rồi, giao đồ cho cậu xong rồi về luôn."
Chử Nhược Chuyết càng áy náy hơn, "Đừng đừng đừng, đừng quay về nhanh như vậy, tối nay ở chỗ tôi đi.

Ngày mai tôi rảnh, sẽ cẩn thận chiêu đãi anh, đưa anh đi mua sắm ở Tĩnh Hải luôn, đến cả câu lạc bộ Bích Bồ nếm thử đầu bếp riêng ở đó.

Tuy rằng tôi cảm thấy chưa chắc đã bằng được anh nấu nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nhất định phải để tôi mời anh một lần được chứ?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Không có ai trông nhà, tôi vừa mới nuôi một chú chó, không ai cho nó ăn."
Chử Nhược Chuyết nói: "Nuôi chó? Nhờ hàng xóm trông giúp một hôm đi, giống chó gì vậy? Muốn nuôi chó sao không bảo tôi, tôi có quen một người bạn, cậu ta có rất nhiều giống chó xịn...!Tôi giúp anh tìm một con nhé, chăm tốt là có thể sinh chó con để bán..."
Huyên Hiểu Đông tốt bụng cười, "Chỉ là một chú chó bình thường thôi, chó nhà chồng của bà Hạ đẻ một lứa nên mang tặng khắp nơi, tôi lấy một con coi như để trông vườn, ở nông thôn giống chó quý quá sẽ dễ bị bắt trộm, nhiều người trộm xong hay mang đi thịt lắm."
Chử Nhược Chuyết: "..." Không biết vì sao bỗng nhiên cảm giác nhỡ đâu đối phương nuôi chó cũng dùng để ăn, dù sao tay nghề của y cũng rất giỏi.

Hắn không nhịn được cười, nói: "Đi đi, đợi anh đến rồi nói sau, đến đâu rồi?"
Huyên Hiểu Đông nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phía trước đi ngang qua phố xá sầm uất, dòng xe như nước chảy, tiếng người ồn ào, nhưng sau khi rẽ qua con đường dài ven bờ sông đầy liễu, xe chạy đường quốc lộ lên núi, trên đường yên tĩnh không một bóng người, ven đường toàn là bóng râm cây ngô đồng xanh rì.

Chiếc xe giống như đi xuống đáy hồ tĩnh lặng, không gian thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Y trầm ngâm nhìn biển hiệu nói: "Mới vừa lên đường Phỉ Thúy."
Chử Nhược Chuyết nói: "Vậy là tốt rồi, sắp tới rồi, tôi ra cửa đón anh." Hắn treo điện thoại, cười nói với thanh niên đối diện, "Lỗi Lỗi, rồng đỏ được giao đến rồi, tôi ra ngoài đón người."
Ngón tay thon dài của Thịnh Lỗi Lỗi rút lá bài, gã nở nụ cười, "Tôi nhờ người ta dẫn anh ta qua chỗ bể cá là được rồi, sao còn phiền đích thân Chử thiếu gia phải đi chứ."

Chử Nhược Chuyết nói: "Không được đâu, tôi coi anh ấy là bạn." Hắn đứng dậy đi xuống dưới lầu, Thịnh Lỗi Lỗi chợt nói: "Từ từ, bỗng nhiên tôi nhớ ra, vừa nãy chú nhỏ có nói gặp bác sĩ Thái xong sẽ gặp cậu, cũng đến giờ bác sĩ Thái về rồi, cậu lên tầng ba chờ xem sao, thấy bác sĩ Thái ra thì cậu chạy nhanh vào, nếu không lát nữa chú nhỏ nghỉ ngơi đấy."
Chử Nhược Chuyết ngẩn ra, Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Cậu mau đi nhanh lên, sức khỏe của chú nhỏ không tốt, nhỡ nghỉ ngơi rồi là không hở ra thời gian rảnh lúc nào đâu, có lẽ sẽ đến muộn bữa tiệc tối nay, chỉ đến để cảm ơn vài câu thôi.

Chú ấy vốn cũng không muốn tổ chức, người lớn trong nhà đều không tới, là tôi nói toàn người trẻ chỉ cần tới vui một lúc là được, cũng là tấm lòng của mọi người nên chú ấy mới đáp ứng.

Ngày mai chú ấy phải đến viện kiểm tra, đến lúc đó cậu càng không thể gặp chú ấy.

Cậu yên tâm, tôi đón người giúp cậu, nhất định sẽ thật lịch sự với bạn của cậu."
Chử Nhược Chuyết nghĩ cũng thấy hợp lý, cười nói: "Được, làm phiền Lỗi Lỗi rồi."
Hắn đứng dậy chạy ngay lên tầng, Thịnh Lỗi Lỗi ném bài lên mặt bàn, khóe miệng nhếch lên nụ cười khẩy, gã đứng dậy đi xuống dưới nhà.
Tầng ba là thư phòng rộng rãi và sạch sẽ, đúng là Thịnh Vô Ngung đang nói chuyện với bác sĩ tâm lý Thái Trung Lâm ở bên trong——Không khí không được tốt cho lắm.
Thái Trung Lâm nghiêng người dựa lên cửa sổ, đẩy mắt kính, đặt một xấp báo cáo lên mặt bàn, nhìn thấy Thịnh Vô Ngung ngồi xe lăn nhưng khí thế không hề suy yếu chút nào, giọng điệu mang theo sự bất đắc dĩ.
"Tôi không đồng ý cậu phẫu thuật bây giờ, đây không phải một thời điểm tốt—— Tôi đề nghị cậu hoãn lại thời gian phẫu thuật lần này."
Thịnh Vô Ngung vẫn tỏ ra bình tĩnh, lấy xấp báo cáo qua tiện tay lật xem, không nói một lời.
"Cậu đã tiếp nhận mười mấy cuộc phẫu thuật rồi, phần lớn đều thất bại, trông thì có vẻ cậu không bị ảnh hưởng gì mấy."
"Cậu kiểm soát tốt đấy, cho dù phản hồi từ những người xung quanh và gia đình cậu là tích cực, cậu tích cực trị liệu, có thái độ tiến thủ, sự nghiệp có thành tựu, ngay cả các bài kiểm tra đánh giá tâm lý cậu cũng hoàn thành rất xuất sắc."
"Nhưng cho dù là theo dõi giấc ngủ, quan sát chế độ ăn uống hay xét nghiệm hormone thực hiện cho cậu những ngày gần đây, tất cả các chỉ số theo dõi đều chứng minh rõ cậu bị trầm cảm, lo lắng, rối loạn ăn uống, rối loạn giấc ngủ, mất cân bằng hormone, v.v...!Mặc dù cậu đã chọn những mặt tích cực trên biểu mẫu kiểm tra, nhưng đó không phải sự lựa chọn đúng như tình hình thực tế của cậu."
Thịnh Vô Ngung đặt xấp báo cáo kia về mặt bàn làm việc rộng rãi, cơ hàm cứng lại, nụ cười trên gương mặt cũng biến mất.
Tốc độ nói của Thái Trung Lâm nhanh hơn, ""Đây là một điển hình của triệu chứng ám ảnh cưỡng chế của người theo chủ nghĩa hoàn hảo(*)."
(*) Người cầu toàn luôn có sự thôi thúc phải hoàn hảo, không sống thực với mình mà tuân theo một lý tưởng phi thực tế do vậy họ hay rơi vào tâm trạng bất mãn và lo lắng.


Họ dễ mắc các bệnh như trầm cảm, rối loạn lo âu (trong đó có rối loạn ám ảnh cưỡng chế), rối loạn ăn uống.
"Cậu đang buộc bản thân trở nên năng nổ, lạc quan và vui vẻ như trước đây, cậu thể hiện trước mặt mọi người chuyện mình bị bại liệt không mang lại cho cậu bất kỳ tác động tiêu cực nào, cậu có thể vượt qua quá khứ, vẫn có thể đạt được thành tích xuất sắc mà người bình thường khó đạt được.

Cậu sung túc của cải, đời sống tinh thần phong phú, cậu vẫn có thể làm việc và sinh hoạt bình thường, thậm chí cậu từ chối trợ lý sinh hoạt, cậu không cần người trợ giúp để hoàn thành công việc, cậu vẫn hoàn hảo như ngày nào, cho dù cậu phải nỗ lực nhiều hơn và trả giá nhiều hơn phía sau vì sự hoàn hảo này."
Sắc mặt Thịnh Vô Ngung không thay đổi nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lùng.
Thái Trung Lâm bất đắc dĩ thở dài, "Tôi xin lỗi vì đã nói thẳng như vậy.

Trước đây tôi đã cố gắng hết sức để tập trung vào công việc tư vấn tâm lý, dù sao thì cậu cũng luôn tỏ ra rất hợp tác.

Nhưng lần này tôi đến đây là có chủ đích, ở một nơi quen thuộc với cậu, có lẽ nó có thể giúp cậu thả lỏng sự cảnh giác trước việc điều trị tâm lý.

Tôi cũng nói với dì là mong gia đình có thể đồng hành với cậu nhiều hơn, nhưng cậu là người có ý chí quá mạnh, cậu không chịu đồng hành cùng gia đình và cũng từ chối bất cứ ai quan tâm đến cậu.

Tất nhiên, bề ngoài cậu vẫn là người nhã nhặn và lạc quan, nhưng tình hình ngày càng chuyển biến tệ hơn rồi."
"Trừ chính bản thân cậu ra thì không ai có thể thuyết phục được cậu.

Vô Ngung, cơ thể cậu đã không chịu đựng thêm các cuộc giải phẫu nữa đâu, lần giải phẫu này có xác suất thành công rất thấp, với trạng thái tinh thần của cậu thì thất bại là hậu quả không thể không thừa nhận."
"Cậu có cá tính cứng cỏi, chấp nhất, có yêu cầu với bản thân cực kỳ cao, việc gì cũng theo đuổi sự hoàn hảo, gặp chuyện sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng đây cũng là khuyết điểm của cậu, thật ra nó rất dễ biến thành sự cố chấp.

Vì muốn phục hồi hai chân mà cậu đã làm rất nhiều chuyện.


Cậu không chịu khuất phục trước vận mệnh, cậu hoàn toàn không nhận ra sức khỏe hiện tại của bản thân đã không gượng được nữa, cậu không thể chấp nhận một cuộc sống mà mình không thể đứng và bước đi."
"Cậu phải để bản thân thả lỏng ra, học được cách hòa nhịp với cuộc sống.

Không ai bảo cậu phải từ bỏ trị liệu mà họ còn hi vọng đồng thời cậu cũng có thể hưởng thụ cuộc sống.

Đừng ép buộc bản thân phải tiến về trước, Vô Ngung, cậu đã làm tốt hơn so với rất nhiều người khác rồi, hãy thả lỏng ra đi, đừng mãi theo đuổi sự hoàn mỹ, được không?"
Thịnh Vô Ngung bỗng cười khẩy, "Hưởng thụ cuộc sống? Ý của anh thật ra là muốn tôi chấp nhận hiện thực, yên tâm làm một kẻ bệnh tật bại liệt suốt cả đời được người ta chăm sóc, làm một người khuyết tật chỉ biết ăn rồi trực chờ nằm chết? Từ khi sinh ra tôi đã được dạy rằng mình có trí tuệ bẩm sinh, tôi phải có hoài bão, tôi phải gây dựng được sự nghiệp, đến bây giờ mọi người lại nói với tôi rằng, à, vì bạn giỏi rồi nên bạn hoàn toàn có thể từ bỏ tương lai, bạn có thể làm một con cá mặn(*) chỉ biết ăn rồi chờ lên thớt, phải không?"
(*) Hình ảnh ẩn dụ cho những người nghèo nàn về tinh thần, không tìm được mục tiêu, mất lý tưởng, không có động lực làm việc, suốt ngày chỉ loanh quanh.
Anh cụp mi, nhìn đôi chân được bọc trong chiếc quần phẳng phiu trên xe lăn của mình, "Tôi đã rất muốn phối hợp trị liệu cùng anh, anh cho tôi nghe nhạc, cho tôi xem phim, xem nhạc kịch, xem những gì tôi thích, tuần nào cũng sắp xếp cho tôi.

Anh cho tôi nuôi thú cưng, tôi nuôi mèo, hôm nào cũng chơi thật vui với nó.

Tôi có xã giao bình thường, có cuộc sống giải trí, có nghỉ ngơi đúng giờ giấc...!Ngoài việc chưa trải nghiệm yêu đương, dụ dỗ được một cô gái khỏe mạnh ra thì cái gì tôi cũng làm rồi."
Thái Trung Lâm bình tĩnh cắt ngang, "Nhưng trạng thái tinh thần của cậu đã chuyển biến xấu rồi." Hắn nhìn Thịnh Vô Ngung, bổ sung thêm: "Càng ngày càng nghiêm trọng hơn so với trước đây."
"Rối loạn ăn uống khiến dạ dày của cậu bị rối loạn theo, xuất hiện chứng viêm dạ dày nhẹ.

Dạ dày của cậu cũng bắt đầu xuất hiện các triệu chứng của bệnh đau dạ dày giai đoạn đầu do lo lắng, căng thẳng.

Rối loạn giấc ngủ khiến cậu đang phải gồng mình làm việc và sinh hoạt theo một lịch trình nghiêm ngặt hơn bình thường, khiến cậu bị kiệt sức.

Điều đó sẽ làm tăng gánh nặng cho thể chất và tinh thần của cậu.

Hơn nữa, cậu vẫn đang sử dụng một số loại thuốc trong đợt điều trị hiện tại, những loại thuốc này có tác dụng phụ...!Các chỉ tiêu sức khỏe của cậu cũng không tốt, cứ tiếp tục như vậy sẽ hình thành một vòng tuần hoàn ác tính, cho nên tôi rất xin lỗi vì không đồng ý để cậu tiến hành cuộc phẫu thuật lần này."

"Sự dư dả về vật chất, thành công trong sự nghiệp và theo đuổi sự xuất sắc không phải là giá trị duy nhất trong cuộc sống.

Cậu là người theo chủ nghĩa hoàn hảo quá rõ ràng, cậu tự tạo quá nhiều áp lực cho bản thân, mức độ lo lắng và mức độ trầm cảm đều rất cao, sự suy sụp có thể xảy đến chỉ trong tích tắc, thậm chí xuất hiện cả ý định tự tử."
"Mỗi ngày thức dậy tự nhiên, cậu cần cảm thấy thực sự hạnh phúc, đừng coi bài kiểm tra liệu pháp tinh thần như một nhiệm vụ mà cậu phải thực hiện thật hoàn hảo.

Tất cả đều vì sự hạnh phúc của cậu, cậu cần thực sự tận hưởng cuộc sống, tận hưởng cảm xúc vui vẻ, chấp nhận sự không hoàn hảo và tràn trề hy vọng mỗi ngày."
Thái Trung Lâm khẩn thiết nhìn Thịnh Vô Ngung, "Tiếp tục phối hợp tốt một lần nữa nhé? Tin tưởng tôi."
Thịnh Vô Ngung hít một hơi thật sâu, "Tôi sẽ cố hết sức——Tôi sẽ hoãn cuộc phẫu thuật lần này lại."
Thái Trung Lâm gật đầu, thầm thở dài trong lòng, Thịnh Vô Ngung trước mặt là kiểu bệnh nhân mà hắn sợ nhất, tố chất tốt, học thức cao, thiên phú vượt trội, tất cả các phương pháp trị liệu đều phối hợp.

Tuy nhiên, những hành vi khuôn mẫu đòi hỏi bản thân quá đáng trong một thời gian dài khiến họ không thể kiềm chế được tự tạo áp lực quá lớn cho mình, để rồi thất vọng hết lần này đến lần khác.

Họ thường có ý chí vượt xa người bình thường, họ là số ít những người lỗi lạc xuất chúng, gia cảnh khá giả, gia đình hạnh phúc, nhưng tinh thần của họ ngày một xấu đi.

Họ rơi vào tình trạng mệt mỏi, bi quan chán chường mà người bình thường không thể hiểu được.

Họ phải đấu tranh với suy nghĩ về cái chết mỗi ngày, rồi cho đến một ngày nào đó, bỗng nhiên chúng rạn nứt và sụp đổ.
Hắn nói: "Tôi sẽ kê cho cậu vài loại thuốc...!chống lo âu, cải thiện giấc ngủ.

Nếu cậu có thể trì hoãn lại nhịp độ công việc của mình và học cách thực sự thư giãn, đi vào giấc ngủ không có vấn đề gì nữa thì hãy gọi cho tôi, cậu có thể được ngừng thuốc.

Điều kiện tiên quyết là cậu phải trung thực."
Thịnh Vô Ngung không nói gì nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi