NÔNG TRƯỜNG LƯNG CHỪNG NÚI


Sau bữa tối, Thịnh Vô Ngung tự lái xe về Tây Khê một mình.

Ngoài cửa xe, phong cảnh hai bên đường quốc lộ nhanh chóng lướt qua, hoàng hôn đã gần kết thúc, chiếc xe tựa như chạy về phía chân trời màu quýt.

Rất nhiều cột điện lướt ra sau, dãy núi xa vời chập chùng, những ngôi nhà mái ngói nông thôn thỉnh thoảng xuất hiện rồi lại biến mất ngay.

Anh tựa như đang lái xe trong một giấc mộng đẹp đẽ đắm say, từ thành phố náo nhiệt rong ruổi về chốn điền dã mênh mông vô bờ, vừa lái xe vừa nghĩ đến nông trường nhỏ thanh tĩnh lưng chừng núi.
Sắp tới mười giờ, ban đêm mát mẻ, những chú đom đóm trong lùm cỏ trên đường núi bay tán loạn vì bị giật mình bởi tiếng xe, dế mèn kêu râm ran.

Cuối cùng anh đã lái xe lên được căn nhà nho nhỏ trên núi hoang, nhà ngói giữa sườn núi tỏa ánh sáng dịu dàng từ ngọn đèn.

Sự yên tĩnh và thư thái duy nhất thuộc về nơi này bỗng nhiên ùa lên người anh.
Thịnh Vô Ngung chậm rãi lái xe vào sân trước, dừng xe lại, nhận được điện thoại của Thịnh Lỗi Lỗi.

Anh hạ cửa kính xe xuống, gió núi đượm hương cỏ mát mẻ tràn vào trong khoang xe khiến người ta sảng khoái, quét sạch sự mệt mỏi vì lái xe đường dài, anh bắt máy.
Thịnh Lỗi Lỗi xuất hiện trên màn hình, đôi mắt gã hằn lên tơ máu vì đã uống rượu, "Chú nhỏ...!Sao chú vội tự về thế, đã đến nơi an toàn chưa?"
Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt nói: "Trong thành phố ồn ào quá, không có việc gì thì chú cúp máy đây."
Thịnh Lỗi Lỗi vội vàng nói: "Từ từ, tối nay cháu uống rượu cùng Chử Nhược Chuyết và Lâm Diệc Cẩn, mới biết hóa ra mẹ Huyên Hiểu Đông là mẹ kế của Lâm Diệc Cẩn, là mẹ đẻ của cậu hai nhà họ Lâm, chú cũng đoán được phải không?"
Thịnh Vô Ngung ừ một tiếng, "Tối nay cháu gặp Lâm Diệc Cẩn rồi à? Chuyện này có liên quan tới việc cậu ta đột ngột về nước sao?"
Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Cũng phức tạp lắm, Lâm Diệc Cẩn nói Huyên Hiểu Đông là mối tình đầu của cậu ta——Do lúc đó có sự can thiệp của bề trên nên đã mất liên lạc rất nhiều năm, lần này cậu ta vô tình nhìn thấy Huyên Hiểu Đông trên livestream của Chử Nhược Chuyết nên nhận ra, bèn về nước ngay."
Chỉ vài câu nói thôi nhưng đã tóm lược được kịch bản máu chó đập thẳng vào một gia đình hào phú, anh em kế với nhau, trông tình hình hiện tại e là trước đây cũng đã ầm ĩ mưa máu gió tanh một trận, dù là nhà nào đi chăng nữa, dù cho bây giờ hôn nhân đồng tính đã được thông qua thì cũng không dám lan truyền trò hề tai tiếng như vậy.

Thật ra gã vốn cũng không định nói những chuyện này, lại sợ chú nhỏ đang sống ở đấy, đến lúc đó cũng không thanh tịnh được nữa.

Có điều...!vẫn đúng là không nhìn ra, ấy vậy mà Huyên Hiểu Đông thích đàn ông sao?
Gã cứ tưởng chú nhỏ sẽ cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Thịnh Vô Ngung chỉ đáp ngắn gọn một tiếng, sắc mặt vẫn rất thản nhiên, khiến gã không khỏi khâm phục, "Lẽ nào chú biết rồi ư?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Không biết, cũng không quan trọng." Bởi lúc này anh đã hiểu vì sao Huyên Hiểu Đông không học hết cấp ba.
Thịnh Lỗi Lỗi nhớ lại gương mặt ngập tràn vẻ ấm ức vì bị lừa của Chử Nhược Chuyết, không nhịn được cười, "Hôm qua bọn họ tới nông trường của anh Huyên, kết quả bị nhốt ngoài cửa, không được vào nhà.

Chử Nhược Chuyết bị lừa tức tím mặt luôn."
Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt nói: "Cậu ta cũng không ngốc đâu, đại xảo nhược chuyết(*), sau này Lâm Diệc Cẩn sẽ nợ cậu ta, cháu nghĩ vì sao Chử Tiềm Khê lại coi trọng đứa cháu này như vậy?"
(*) Ở đây anh Thịnh chơi chữ, "đại xảo nhược chuyết" có chứa tên của Chử Nhược Chuyết, cả câu cũng có nghĩa là tầm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi.
Thịnh Lỗi Lỗi thở dài, "Càng nghĩ càng thấy phức tạp, thôi bỏ đi, vẫn nên giữ đầu óc đơn giản thôi.

Chú nhỏ, cháu qua ở cùng chú mấy hôm nhé?"

Thịnh Vô Ngung nói: "Không cần, cháu cố gắng ở cùng ông nhiều hơn đi, hiếm khi ông ấy đến thành phố Tĩnh Hải.

Gặp gỡ người khác, sau này mới có lợi cho cháu."
Thịnh Lỗi Lỗi nhớ tới mấy ngày gần đây trong nhà đông như trẩy hội, cũng đau đầu lắm, "Hèn chi chú không muốn ở lại thành phố, danh tiếng đúng là tiện lợi, quả thật không phải thứ mà người bình thường có thể kiểm soát." Nhà họ Thịnh bọn họ, đầu tiên có ông nội Thịnh Phù Vân – người đàn ông quyền lực lỗi lạc, sau đó lại có Thịnh Vô Ngung trôi chảy thuận lợi trong vòng danh lợi, mấy cái này nghĩ thôi cũng cần có thiên phú.
Đáng tiếc, Thịnh Lỗi Lỗi thở dài trong lòng, nhưng gã vẫn rất vui vì hiện tại hình như chú nhỏ đã tìm được phương pháp giải quyết.
Thịnh Vô Ngung cúp điện thoại, không vội xuống xe mà ngồi yên trong xe chốc lát.

Gió núi bên ngoài im lìm, tiếng côn trùng và tiếng ếch thi nhau lúc trầm lúc bổng.

Anh nhắm mắt lại dựa lên lưng ghế, đã lâu không lo nghĩ, vừa rồi chỉ mới nói vài câu với Thịnh Lỗi Lỗi mà anh đã thân bất do kỷ(*) mổ xẻ một phần quá khứ của Huyên Hiểu Đông.
(*) Ý muốn nói nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được.
Thịnh Vô Ngung đã sống trong danh gia vọng tộc từ nhỏ, cơm áo đầy đủ, bây giờ đột ngột gặp trở ngại, anh cứ nghĩ rằng bản thân không giống người ngoài, chưa bao giờ yếu đuối.

Nhưng giờ phút này, anh thử đặt mình vào một đứa trẻ ăn nhờ ở đậu, hoang mang không thể tự chủ, bị người em kế dụ dỗ lạc lối nhưng lại không thể bảo vệ nhau, sau đó còn bị cả đám người đuổi đi khi đang độ tuổi chưa thể tự lập, bỗng nhiên anh lại cảm thấy xót xa.
Bây giờ cậu ấy đang ở đâu vậy? Trong nhà cực kỳ yên tĩnh, chỉ có ánh đèn hắt ra từ bể cá âm tường.

Anh điều khiển xe lăn xuống xe, chợt nghe thấy có người gọi mình, "Ngài Thịnh."
Thịnh Vô Ngung ngẩng đầu, nhìn thấy sân phơi trên nóc nhà kho phía sau, Huyên Hiểu Đông đang đứng đó vịn lên lan can gỗ vẫy tay với anh.

Anh điều khiển xe lăn đi đến trước nhà kho lớp ngói, vừa tới đã ngửi thấy mùi thịt, hóa ra cậu ấy đang ăn đồ nướng sao?
Huyên Hiểu Đông nhanh nhẹn chạy xuống cầu thang, đưa tay đẩy xe lăn của anh, "Tôi chán quá nên lên nóc nhà nướng thịt, muộn thế này rồi sao anh còn về?"
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Ông cụ nhà tôi bận rộn, hiếm khi gặp tôi nhưng lại bận việc khác, đương nhiên tôi sẽ trở lại rồi."
Huyên Hiểu Đông đẩy Thịnh Vô Ngung tới gần vỉ nướng, thuận miệng nói: "Cán bộ cấp bộ đúng không? Đến Tĩnh Hải rồi đương nhiên không thể thiếu sự quấy rầy từ quan chức địa phương được, chắc chắn rất bận."
Thịnh Vô Ngung ngước mắt cười nhìn y, Huyên Hiểu Đông khó hiểu, cầm cốc bia nói: "Đây là bia...!tôi tự ủ, nồng độ cồn không cao, nhưng mà hiện tại anh uống thuốc, chắc uống bia không thấy ngon đâu, tôi lấy cho anh ít sữa chua nhé? Cũng là tôi tự làm."
Huyên Hiểu Đông rót một chai sữa chua đặc rồi đặt trước mặt Thịnh Vô Ngung, thấy anh vẫn đang nhìn mình mỉm cười, nụ cười này tựa như bao hàm ý tứ khác.

Chẳng hiểu sao tự dưng y thấy hơi căng thẳng, "Ngài Thịnh?" Có phải mình đã nói sai gì không?
Thịnh Vô Ngung lại cười nói: "Cậu rất hiểu rõ về nhà họ Thịnh chúng tôi."
Từ cổ đến tai Huyên Hiểu Đông bỗng nhiên nóng ran, y nghĩ thầm vừa nãy mình nhất thời sơ sểnh lỡ miệng nói ra chức vụ của bố Thịnh Vô Ngung, ánh mắt không khỏi né tránh.

Y cúi đầu gắp vài miếng thịt cừu nửa nạc nửa mỡ trên vỉ nướng, giấu giếm vẻ mặt của bản thân.
Thịnh Vô Ngung quyết định lần này không tiếp tục buông tha cho đối phương nữa, "Lúc Chử Nhược Chuyết tìm đến tôi, cậu ta nói là cậu đọc được bài báo giới thiệu về một vài dự án của công ty khoa học kỹ thuật mà tôi làm chủ.

Những dự án đó nhận được lượng đầu tư không lớn, nhận phỏng vấn truyền thông cũng chỉ vì trả ân tình, gần như không tuyên truyền gì cả.


Sao cậu lại đọc được bài báo không đáng chú ý đó?"
Hàng mi của Huyên Hiểu Đông càng run mạnh hơn, y đang cúi đầu bỗng nhiên kẹp vài miếng mít, xâu vào thịt cừu, hương trái cây kỳ lạ thấm đẫm vào thịt.

Thịnh Vô Ngung cũng bị phương pháp nướng mới lạ này hấp dẫn sự chú ý, "Nướng mít sao?"
Huyên Hiểu Đông giải thích, "Thơm lắm, trước đó tôi có ngâm nước muối, kẹp vào thịt cừu nướng ăn cùng sẽ có vị rất độc đáo.

Nếu anh thích thì có thể nướng khô hơn, cũng có thể xé mỏng ra nướng sẽ rất nhanh giòn."
Động tác của y nhanh nhẹn cầm một xiên đã nướng kỹ đưa cho Thịnh Vô Ngung, Thịnh Vô Ngung nếm thử cảm thấy vị khá ngon, mít nướng kèm thịt có vẻ càng thơm ngọt hơn, kết hợp với thịt cừu nửa nạc nửa mỡ tươi rói mằn mặn, đó thực sự là một hương vị đặc biệt mà anh chưa từng được trải nghiệm trước đây.

Anh không nhịn được cười, "Vất vả cho cậu nghĩ ra được."
Huyên Hiểu Đông nói: "Trước đây tôi còn thấy có người dùng thịt mít để làm bánh gạo nếp, hương vị không tồi..." Y vừa nói vừa đặt mấy xiên rau hẹ, nấm, bắp cải con lên vỉ nướng, "Muộn rồi, dạ dày anh không tốt, ăn ít thịt thôi, có thể ăn chút đồ chay."
Thịnh Vô Ngung ăn xong mấy xiên, uống thêm một hớp sữa chua mát lạnh, phát hiện bên trong còn có cả nha đam mềm mịn lóng lánh và đầy ắp hạt yến mạch, vị cực kỳ ngon.
Cho dù bị chủ đề mỹ thực xen ngang nhưng anh vẫn không chịu bỏ qua chủ đề này, cười nói: "Cho nên cậu vẫn luôn rất quan tâm tới tôi? Nhiều năm rồi đúng không? Có phải thấy rất quen thuộc với tôi không?"
Huyên Hiểu Đông mặt đỏ tới mang tai, "Ngài Thịnh..."
Thịnh Vô Ngung ung dung, "Quan tâm tới tôi như thế là vì nhiệm vụ giải cứu không hoàn thành trọn vẹn sao? Là sự tiếc nuối của cậu sao? Đó có phải lỗi của cậu đâu? Tại sao phải áy náy với tôi? Tại sao lại hiểu rõ về tôi như thế?"
Huyên Hiểu Đông lưỡng lự rất lâu mới thận trọng chầm chậm lựa lời, "Anh em chúng tôi đồng sinh cộng tử, đương nhiên sai lầm và trách nhiệm cũng phải gánh vác cùng nhau.

Hôm đó ba người anh em của tôi đã ra đi, là do tôi không đủ mạnh, không bảo vệ tốt đồng đội, cũng không bảo vệ tốt cho anh.

Anh vì bảo vệ học trò mà bị ép đứng ra làm con tin, vốn dĩ anh là mục tiêu bảo vệ và giải cứu hàng đầu của bọn tôi, nhưng mà...!Tôi có trách nhiệm, vậy nên tôi áy náy."
Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt nói: "Viên đạn lạc bắn nhầm vào tôi, có phải chui ra từ súng của cậu không?"
Huyên Hiểu Đông trầm mặc đưa một xiên nấm dai(*) cho Thịnh Vô Ngung, không nói lời nào.
(*) Là vị thuốc nam quý, được sử dụng rộng rãi trong y học cổ truyền.
Thịnh Vô Ngung cầm xiên nấm dai đã bị nướng cong lên, rắc thêm lớp thì là Ai Cập màu vàng, cắn nhẹ một miếng, phong thái tao nhã cao quý tựa như đang ở trong nhà hàng năm sao, cuối cùng xiên nấm này đã chặn được miệng anh đúng như mong muốn của Huyên Hiểu Đông, anh từ từ thưởng thức.
Anh biết Huyên Hiểu Đông nhất định sẽ lảng tránh chuyện này, nhưng anh vẫn muốn hỏi.

Lúc đó đi cứu viện anh đã là đội quân ưu tú tinh nhuệ nhất, trong tình hình như thế, thật ra có thể nói họ đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, chỉ là cái giá phải trả khá cao.

Huyên Hiểu Đông ôm sự áy náy lớn như thế, chỉ có thể nói trận cứu viện năm ấy đã để lại sự tiếc nuối quá sâu sắc với y.
Huyên Hiểu Đông im lặng rất lâu mới khẽ giọng nói: "Ngài Thịnh, anh là người rất ưu tú, trên mạng...!có fanclub của anh, có trang web, có diễn đàn, còn có rất nhiều người chuyên cắt ghép video của anh, có người viết tiểu thuyết vì anh.

Biết rõ tin tức về anh không hề khó."
Đương nhiên, từ sau khi Thịnh Vô Ngung từ chức nhà ngoại giao, im hơi lặng tiếng mấy năm, gần như không xuất hiện trước mặt công chúng nữa, dần dần những nơi ấy cũng biến mất theo sự trưởng thành của các cô gái trẻ, dừng đóng rồi rút lui hoạt động, số lượng phỏng vấn dần giảm đi rất nhiều, đánh mất độ hot.

Từ sau năm anh gặp chuyện bất trắc, y mới ôm lòng hiếu kỳ tìm tòi đủ tư liệu về anh, sau đó bị hấp dẫn và thông cảm bởi những đoạn video cắt nối biên tập, những tác phẩm cùng đủ loại tin tức chan chứa tình cảm mà người hâm mộ dành cho anh.
Có những video quay bài phát biểu của Thịnh Vô Ngung ở các tiệc rượu ngoại giao và những dịp ra anh nước ngoài.

Thịnh Vô Ngung có bối cảnh gia đình lừng lẫy, tiểu sử học tập và chức vụ của anh đều có những bài văn hay tranh đẹp tỉ mỉ giới thiệu, đến cả lần anh tham gia tranh tài dương cầm hồi tiểu học cũng có ảnh chụp, rồi cả ảnh khoe tài cưỡi ngựa ở trường đại học cũng được người ta đào lên.

Bây giờ y vẫn còn lưu những thứ ấy trong ổ cứng của mình, cho dù các trang web đều đã lần lượt bị đóng, sức nóng đã không còn nữa.
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Nói vậy xem ra cậu là fan của tôi sao?"
Huyên Hiểu Đông không trả lời, lặng lẽ nghĩ thầm, một ngôi sao rạng rỡ như thế lại như sao băng xẹt qua tầm nhìn của mọi người, cứ như vậy rơi xuống rồi biến mất, bao nhiêu người bóp cổ tay thở dài, kể cả bản thân y.
Thẳng thắn mà nói Huyên Hiểu Đông không được tính là fan của anh, dù sao y chưa từng thấy anh vào giai đoạn đỉnh cao, chỉ khi bắt đầu nhiệm vụ giải cứu, bọn họ mới được cung cấp tư liệu, điều quan trọng nhất là yêu cầu cứu viện và bảo vệ nhà ngoại giao xuất sắc dũng cảm hi sinh làm con tin——Còn sau khi xảy ra chuyện không may...!Áp lực lại càng tăng gấp bội...
Rõ ràng anh xuất thân gia tộc danh giá, có thể lựa chọn một công việc nhàn hạ lương cao, có thể ở lại nơi an toàn hơn, thế nhưng công việc mà anh chọn thù lao và sự nguy hiểm tỉ lệ nghịch với nhau.

Đồng thời lúc gặp nguy hiểm, anh can đảm đứng ra lấy thân mình làm con tin, trao đổi với những con tin phụ nữ và trẻ em khác, vào thời khắc mấu chốt còn chỉ huy được học trò của mình cũng đang là con tin, phối hợp rất tốt trong đợt cứu viện đó.
Thịnh Vô Ngung là một người tốt, y đưa ra nhận định.
Thế nhưng người tốt không được nhận sự hồi đáp tốt, đây là cảm giác duy nhất của y sau vụ việc ấy, bởi vậy y mới chú ý tới anh từ lâu như thế.

Người đàn ông xuất chúng này vốn là nhà ngoại giao, vốn có tiền đồ xán lạn.

Anh lựa chọn công việc đó dĩ nhiên là vì thích nó, nhưng lại không thể không từ chức về ở ẩn, anh có hối hận không? Anh đã trải qua cảm giác thế nào? Liệu anh có còn nhiệt tình giúp đỡ mọi người và không thay đổi ý định ban đầu của mình không?
Y tầm chương trích cú(*), tìm kiếm câu trả lời trên mạng và tin tức, sau đó biết chuyện anh thành lập công ty khoa học kỹ thuật, mặc dù anh ít giao du với bên ngoài nhưng vẫn năng nổ vì sự nghiệp công ích, rất nhiều dự án công nghệ cao không có lời giải đáp được anh kiên trì khai phá.
(*) Lối học viết sáo mòn, thiên về thu thập, trích dẫn câu chữ của người xưa, ở đây chỉ việc tập hợp tin tức.
Anh vẫn luôn như vậy, không thay đổi.

Cho dù đã không còn những tràng vỗ tay và hoa tươi, cho dù không còn tiếp tục thu hút được ánh mắt của mọi người nữa, anh vẫn cứ thản nhiên bình tĩnh như vậy.
Mãi đến khi y thật sự gặp được người đàn ông này, đối phương lại chẳng hề giấu giếm chuyện bản thân mắc bệnh tâm lý, đây chẳng phải cũng là một sự can đảm sao?
Huyên Hiểu Đông nhặt hạt dẻ đã nướng kỹ, cũng không sợ bị bỏng mà bóc vỏ ra, đặt nhân hạt dẻ vàng óng lên đĩa nhỏ trước mặt Thịnh Vô Ngung.
Thịnh Vô Ngung lại cười nói: "Mấy trang web đó đều là sau này tôi nhờ người từ từ đóng lại rồi xóa bỏ, bây giờ cậu cũng không tra cứu được gì liên quan tới tôi nữa, dù sao giờ tôi chỉ là một công chức bình thường làm một công việc bình thường, không cần sự quan tâm chú trọng như vậy." Anh nhìn Huyên Hiểu Đông đã đỏ hồng hai tai, trêu ghẹo nói: "Có điều tôi cho phép cậu thích tôi."
Gương mặt Huyên Hiểu Đông đỏ lựng nóng ran tức khắc, tay cũng run lên, y cúi đầu cầm cốc bia uống một hớp, bọt bia dày đặc tràn vào khoang miệng, dòng bia lạnh đăng đắng thơm ngọt chảy xuống thực quản, khiến trong nháy mắt y không còn thấy xấu hổ như vừa rồi nữa.
Thịnh Vô Ngung thấy phản ứng này của y mới chợt nhớ ra, Huyên Hiểu Đông thích đàn ông.

Đáng ra từ anh muốn nói là sùng bái, nhưng từ này nghe có vẻ hơi quá, bởi vậy lời nói ra khỏi miệng đã đổi từ sùng bái thành thích, là kiểu thích giữa fan và thần tượng ấy, nhưng với tình huống hiện tại có lẽ nó đã khiến người ta ảo tưởng.
Thịnh Vô Ngung vốn thông minh nhanh nhạy, từ trước tới nay trong những tình huống ngoại giao, anh luôn nghiêm túc thận trọng, phản ứng rất nhanh, cũng không ngờ dù có cẩn thận mấy thì vẫn có sơ suất.

Tình cảnh hiện tại khiến người ta quá buông lơi nên mới lỡ lời, anh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình chữa cháy cho câu nói này lại càng giấu đầu hở đuôi, cố quá lại thành phản tác dụng.
Huyên Hiểu Đông trấn tĩnh lại nhờ ngụm bia lạnh cuối cùng, ung dung thản nhiên nói: "Chỉ cần đào sâu tìm hiểu con người và thành tích của ngài Thịnh thì rất khó không sùng bái và thích anh, thật ra tôi cũng chỉ là một người bình thường trong những diễn đàn người hâm mộ to lớn kia thôi."
Thịnh Vô Ngung ngước mắt lên nhìn y, "Huyên Hiểu Đông...!Đã ai nói ở cùng cậu rất thoải mái dễ chịu chưa?" Dường như lúc nào cậu cũng suy nghĩ thay cho người khác, hành động cử chỉ lời nói săn sóc và dịu dàng, chưa bao giờ khiến đối phương thấy bối rối xấu hổ.
Huyên Hiểu Đông khẽ giọng nói: "Là hội chứng người tốt."
Thịnh Vô Ngung: "Tại sao lại nói vậy?"
Huyên Hiểu Đông nói nhỏ: "Hồi tôi còn nhỏ đã từng sống nhờ nhà người ta, lúc nào cũng cần lấy lòng mọi người.

Cho dù hiện tại tôi đã có nhà của mình, có núi rừng của mình, tôi cũng đã là người trưởng thành, có thu nhập, cũng có năng lực tự trồng trọt tự giúp bản thân ăn no, nhưng hành động muốn lấy lòng tất cả mọi người hình như đã khắc sâu vào ý thức hành vi của tôi theo thời gian.


Chỉ cần ở cạnh người ngoài là tôi sẽ muốn lấy lòng họ một cách vô thức, bản năng làm người ta vui vẻ hơn hình như cũng đã khắc sâu vĩnh viễn vào trong tiềm thức của tôi rồi."
Thịnh Vô Ngung mỉm cười nói: "Vì sao cậu lại nói bản thân như thế?"
Huyên Hiểu Đông nhỏ giọng: "Tôi sợ không được người ta thích, sợ bị người ta ghét, sợ bị người ta từ chối.

Bởi vì tôi luôn là người chú ý tới nhu cầu của đối phương trước, cho nên trước đây khi còn trong bộ đội, tất cả mọi người đều nói tôi là người tốt bụng nhất, ví dụ như khi người khác bị phạt huấn luyện tới muộn, tôi chủ động mua cơm giúp họ, người khác không có nước nóng, tôi gọi giúp họ luôn, tất của ai bị rách, tôi sẽ vá lại giúp."
"Có người nói với tôi rằng, tôi thiếu sự tự tin, tôi cần người khác tới khẳng định bản thân giúp mình, tôi nên tự nhủ với bản thân rằng mình đã làm đúng, cái tư tưởng người tốt đó cũng phải thay đổi.

Tôi cần sống vì chính bản thân tôi, học cách từ chối, đừng lựa ý hùa theo tất cả mọi người, tôi cũng không có khả năng khiến tất cả hài lòng, lấy lòng tất cả mọi người vốn dĩ là một nhiệm vụ bất khả thi.

Anh ấy dạy tôi phải học cách tự lấy lòng bản thân mình, phải có cá tính của riêng mình, làm chính mình, trở thành dáng vẻ mà bản thân tôi muốn nhất, trải qua cuộc sống mà tôi mong muốn nhất."
Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt nói: "Tôi nhận ra được cậu rất sùng bái người này, rất tin tưởng những gì hắn nói."
Huyên Hiểu Đông khẽ ừ một tiếng, "Anh ấy dạy bảo tôi rất nhiều, cũng giúp đỡ tôi rất nhiều, là một người rất rất tốt."
Thịnh Vô Ngung lại hơi ngẩng đầu lên nhìn Huyên Hiểu Đông, thấy y vẫn cứ đắm chìm trong hồi ức đã qua, khẽ thở dài trong lòng, nói với y: "Huyên Hiểu Đông, người này nói cũng phần nào có lý, nhưng thái độ lại vô thức là kiểu dạy bảo từ trên cao nhìn xuống, hắn cũng không ý thức được sự ngạo mạn của bản thân.

Đương nhiên, tôi biết điều này chưa chắc đã xuất phát từ chủ định của hắn, cũng có lẽ người ta thật sự muốn tốt cho cậu, không muốn cậu vì người khác mà hi sinh quá nhiều cho những việc vô nghĩa.

Nhưng đó cũng là cảm giác ưu việt(*) và thái độ coi thường người ta trong tiềm thức."
(*) Ở đây mang nghĩa tự cho mình trội hơn hẳn người khác.
Huyên Hiểu Đông ngước mắt nhìn anh, thấy hơi khó hiểu, Thịnh Vô Ngung rất kiên định nhìn vào mắt y, nói: "Nỗ lực khiến người ta trân trọng mình, vui vẻ thích mình, đây là ưu điểm, cậu không sai."
Huyên Hiểu Đông kinh ngạc mở to hai mắt, Thịnh Vô Ngung khẳng định: "Người mà cảm thấy cậu đang lấy lòng tất cả mọi người là do ngay từ trong tiềm thức, hắn đã thường xuyên hi vọng độc chiếm được sự chú ý của cậu."
Thịnh Vô Ngung nhìn Huyên Hiểu Đông, bên môi khẽ mỉm cười, "Dù sao Hiểu Đông dịu dàng chu đáo thế này cơ mà, một khi đã trải nghiệm sẽ rất khó cam lòng buông tay."
Huyên Hiểu Đông lúng túng, "Ngài Thịnh quá khen, anh không cần an ủi tôi đâu, tôi biết cá tính con người tôi nhu nhược lắm."
Thịnh Vô Ngung lấy làm lạ hỏi: "Cũng không phải an ủi cậu, có thể suy nghĩ từ lập trường của đối phương là góc độ nắm bắt vấn đề chuẩn xác nhất, là một tố chất rất quan trọng.

Có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương và đồng cảm với nhau trong một khoảng thời gian ngắn là phẩm chất cần có ở nhiều người thành công."
Thịnh Vô Ngung nhìn Huyên Hiểu Đông, đôi mắt bình tĩnh mà lý trí, biểu cảm vừa tán thưởng vừa quả quyết.

Huyên Hiểu Đông hơi mở to mắt, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, trong thâm tâm y chỉ nghĩ, khi cựu nhà ngoại giao khen người khác, hóa ra ngôn từ có thể rung động lòng người đến vậy.
Chạm mắt phải ánh nhìn đó, cảm giác như bản thân y thật sự ưu tú giống như lời anh nói vậy.
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Cậu rất xuất sắc, đừng cảm thấy tự ti vì điều đó."
"Cậu vừa có thể tận hưởng bản thân, vừa sắp xếp đâu ra đó cuộc sống của mình, bằng lòng với số mệnh, lại vẫn có thể khiến những người xung quanh cậu cảm thấy thoải mái, đó là thái độ sống của một người rất ưu tú."
"Nhìn từ trên cao xuống rồi kết luận những hành động chỉ đơn giản là tôn trọng người khác của cậu là vì lấy lòng, đây là coi thường và phủ định sự hi sinh của cậu, là sự ngạo mạn trong vô thức.

Nếu một người đã nghĩ như thế, họ sẽ đặt vị trí của bản thân lên trên cậu, họ coi thường sự hi sinh và tấm lòng của cậu, đó là lỗi của họ, không phải lỗi của cậu."
"Cho nên cậu đừng vì vậy mà hạ thấp giá trị tâm ý và nỗ lực của bản thân mình, cũng đừng cho rằng đây là một khuyết điểm, là do những người đó không quý trọng cậu."
"Cậu xứng đáng được đối xử tốt và được tôn trọng hơn."
"Cậu rất tốt."
Ngọn lửa chiếu rọi trong đôi mắt Thịnh Vô Ngung tựa như rượu mật ong lên men, ánh sáng hổ phách lộng lẫy trong đôi mắt ấy đang ngậm ý cười nhìn y.
Huyên Hiểu Đông chỉ cảm thấy đêm nay hình như mình uống nhiều bia quá, vậy mà y lại cảm giác hơi ngà ngà say rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi