NÔNG TRƯỜNG LƯNG CHỪNG NÚI

Huyên Hiểu Đông cũng không biết mình về khách sạn như thế nào, y gần như đỡ tất cả rượu mời, không để cho Thịnh Vô Ngung dính một giọt rượu nào cả.

Tuy ban đầu bên phân phối đã đổi rượu sang nước trái cây cho bọn họ, hàm lượng cồn rất thấp, nhưng bữa tiệc đông người, trước sau gộp lại vẫn uống không ít. Riêng với Nghiêm Duệ Phong, Lý Lực và Tiểu Yến ngồi cùng bàn, y đã phải uống ba ly rồi.

Kính rượu xong thì trở về phòng tình nhân của khách sạn, sắc mặt Huyên Hiểu Đông đỏ hồng, y ngồi trên ghế sô pha rót vài ly nước lạnh để uống, đã vậy rồi mà vẫn còn nhớ ấn Thịnh Vô Ngung xuống ghế sô pha, giúp anh xoa bóp chân, “Anh nghỉ ngơi một lát đi.”

Thịnh Vô Ngung nhịn cười, “Quên hỏi tửu lượng của em thế nào, nhìn gương mặt đỏ gay của em kìa.”

Huyên Hiểu Đông cởi bộ lễ phục cực kỳ bí bách trên người, cởi áo khoác ra, gỡ cúc áo sơ mi, vừa xắn tay áo lên vừa nói: “Em không sao, bây giờ chân anh thế nào? Có đau không? Hôm nay đứng lâu quá.”

Thịnh Vô Ngung cũng khoan thai cởi bỏ cúc áo và giày ra, ngọ nguậy ngón chân, duỗi chân lên ghế sô pha, “Hơi tê.”

Huyên Hiểu Đông nghe xong thì có phần sốt sắng, bèn ngồi xổm xuống xoa xoa mắt cá chân cho anh, giơ tay lên cởi dây lưng giúp anh.

Thịnh Vô Ngung cũng rất phối hợp, nhấc chân thẳng lưng, Huyên Hiểu Đông giúp anh cởi quần tây ra, sau đó thuần thục xoa nắn từ bắp chân xuống mắt cá chân. Thịnh Vô Ngung cười nói: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên vào phòng tắm đi… Chuẩn bị xoa bóp tinh dầu.”

Huyên Hiểu Đông nghĩ thấy cũng đúng, quên béng mất Thịnh Vô Ngung đã có thể tự đi được, cúi người xuống bế anh vào phòng tắm. Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười, ôm gáy y nói: “Còn nói không say, tôi thấy em say rồi.”

Lời còn chưa dứt, anh đã được đặt vào trong nước, những cánh hoa màu vỏ cau thơm ngát trong bồn tắm trôi tung tóe ra ngoài. Người anh sũng nước, còn chưa kịp cởi áo sơ mi, tất cả những gì trên cơ thể khi thấm ướt đều trở nên nửa trong suốt, không ít cánh hoa dính lên áo.

Thịnh Vô Ngung vịn lên thành bồn tắm cười, “Hóa ra em say thật rồi ha ha ha ha.”

Huyên Hiểu Đông quỳ một chân xuống bên thành bồn tắm, thò tay vào trong nước tìm đôi chân anh, còn đang băn khoăn muốn xoa bóp giúp anh thì Thịnh Vô Ngung đã vươn hai tay, kéo y vào trong bồn tắm luôn.

Bồn tắm cho hai người nên cũng rộng, nhưng hai người đàn ông trưởng thành vào cùng một lúc thì trông vẫn khá chật chội. Thịnh Vô Ngung đè lên eo Huyên Hiểu Đông, hôn lên bờ môi hồng hào của y.

Trong nước ngập tràn tinh dầu hoa hồng thơm ngát, Huyên Hiểu Đông bị hôn đến thở hồng hộc, đôi mắt trở nên long lanh ánh nước, sắc mặt ửng hồng nhìn Thịnh Vô Ngung, chợt vẫn còn thấy lo lắng, “Tinh dầu… cho chân anh…”

Thịnh Vô Ngung cười ôm lấy y, giúp y cởi áo sơ mi và quần đã ướt sũng giống mình ra, “Ướt rồi không tiện xoa bóp, cởi ra hết nào.”

Quả nhiên Huyên Hiểu Đông rất ngoan ngoãn cởi sạch sẽ, còn giơ tay cởi giúp anh.

Hai người mặt kề mặt giữa làn sương mịt mù bốc lên, Thịnh Vô Ngung ôm lấy eo người thương, để y dạng chân ra ngồi lên người mình rồi tiếp tục hôn tỉ mỉ, cọ xát triền miên, tay không ngừng vuốt ve da lưng y.

Huyên Hiểu Đông cũng nhìn thẳng anh chăm chú bằng ánh mắt nóng rực, làn da toàn thân đã trở nên ửng hồng, vành tai cũng hồng hào, dường như cũng bị nhen lửa nóng bừng lên. Y giơ tay ôm ngược Thịnh Vô Ngung, hai người lại một lần nữa dính sát vào nhau, trao nụ hôn nồng nàn.

Trong căn phòng tình nhân rộng rãi hoa lệ, cánh hoa tươi thi nhau rải rác khắp nơi, đêm đó còn dài đằng đẵng.

Sáng hôm sau, mãi cho đến khi trời đã sáng hẳn, Huyên Hiểu Đông mới tỉnh, chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều đau mỏi. Y nhìn sang Thịnh Vô Ngung còn đang ôm eo mình ngủ say, hồi tưởng lại đêm qua, phát hiện từ khi kết thúc hôn lễ cho đến khi trở về khách sạn, mình cứ mơ mơ màng màng chẳng nhớ được gì cả, ký ức rời rạc như mảnh vỡ. Nhưng nhìn những dấu vết nguy nga trên cơ thể mình là y có thể biết rõ đêm hôm qua Thịnh Vô Ngung xả láng không biết tiết chế đến mức nào.

Huyên Hiểu Đông hơi bất đắc dĩ, xoa nhẹ mái tóc Thịnh Vô Ngung. Thịnh Vô Ngung mở mắt ra, cười với y, “Không cần phải dậy vội đâu, bên dưới sẽ giao món ăn. Em gọi điện cho lễ tân là họ sẽ bưng đồ lên.”

Huyên Hiểu Đông xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời cuối thu hắt vào, khắp giường và mặt thảm đều vung vãi đủ các loại cánh hoa.

Y mở tủ quần áo tìm một chiếc áo may ô rộng rãi mặc vào, “Hôm nay có việc gì không anh?”

Thịnh Vô Ngung thỏa mãn, vô cùng lười nhác nhoài người lên gối, uể oải nói: “Buổi trưa ăn một bữa cùng gia đình, đương nhiên là bao gồm cả người nhà em. Nhưng mà không sao, em chỉ cần tập trung ăn, không cần để ý gì khác. Mẹ, anh trai và các chị dâu của em đều là cao thủ xã giao, ăn no rồi thì chúng ta dọn dẹp một chút, chuẩn bị về Tĩnh Hải.”

Huyên Hiểu Đông nói: “Cuối cùng việc cũng xong xuôi.”

Thịnh Vô Ngung, “Ừm, Lê Khải cũng gọi điện tới chúc mừng, nghe nói hoàng thất Garan bên kia cũng gửi một phần lễ vật tới.”

Huyên Hiểu Đông nói: “Bây giờ Na Phong thế nào rồi?”

Thịnh Vô Ngung nói: “Sau khi tôi cắt đứt hẳn, quốc vương rất coi trọng hắn, đại hoàng tử đang bị xét xử, dự án bên đó cũng đang được đàm phán rất thuận lợi. Có lẽ tới mùa đông là Lê Khải có thể về nước.”

Huyên Hiểu Đông quan tâm hỏi: “An toàn của anh ấy có được bảo đảm không?”

Thịnh Vô Ngung khẽ mỉm cười, “Không phải chuyện chúng ta cần bận tâm, nhưng em cứ yên tâm.”

Hai người rời giường rửa ráy, lễ tân đưa bữa sáng lên, cả hai thoải mái dùng bữa sáng xong thì Thịnh Vô Ngung bắt đầu nghe điện thoại liên tục, tất cả đều là cuộc gọi chúc mừng tân hôn.

Huyên Hiểu Đông cầm màn hình điện tử ngồi bên cạnh đọc tiểu thuyết, Thịnh Vô Ngung thì cầm điện thoại, vừa điêu luyện cảm ơn sự quan tâm của từng người, vừa thỉnh thoảng đưa tay sang nắm lấy tay y.

Hai người cứ ngọt ngào như vậy đến trưa thì xuống phòng bao đặt trước dưới khách sạn, quả nhiên người nhà hai bên đều đã đến đông đủ. Lâm Diệc Kỳ còn vô cùng vui vẻ gọi một tiếng anh Hiểu Đông, anh Vô Ngung.

Thịnh Sa Sa ở bên cạnh nhỏ giọng nói với Thịnh Hỉ Hỉ, “Chả hiểu sao đồng lứa mà mình lại thấp vai vế hơn.”

Thịnh Hỉ Hỉ nói: “Yên tâm đi, không dám khoe khoang trước mặt chị đâu.”

Thịnh Sa Sa cười hì hì, “Cái này cũng đúng ha.”

Huyên Hiểu Đông nhìn thấy Lâm Nhược Phi, nói: “Bác Lâm phục hồi thế nào sau cuộc phẫu thuật rồi ạ?”

Lâm Nhược Phi nói: “Tốt lắm, nghe nói hai đứa đến Garan rồi sao?”

Thịnh Vô Ngung thoải mái tiếp lời, “Đúng vậy, khí hậu bên kia khá ổn.”

Hai bên hàn thuyên cùng nhau, Thịnh Phù Vân và Lư Nhất Vy nhanh chóng làm chủ được chủ đề, quả nhiên trừ lúc ban đầu ra thì sau đó không còn chuyện gì liên quan đến Huyên Hiểu Đông nữa. Khung cảnh đông người trò chuyện sôi nổi vừa đẹp đẽ vừa hài hòa, đến ngay cả Lộ Tiểu Trúc cũng quan tâm dặn dò đôi câu, dường như sự xa cách giữa hai mẹ con không còn tồn tại trong giây phút ấy nữa, hai gia đình thông gia thật sự rất hòa thuận.

Trong bữa tiệc, Chung Nguyên Tú và Thịnh Lạc Lạc luân phiên nhau bế cô con gái ba tháng tuổi chơi đùa, Lộ Tiểu Trúc thấy đứa trẻ xinh xắn đáng yêu thì khen vài câu, sau đó lại hỏi: “Vô Ngung và Hiểu Đông thì sao? Hai đứa định khi nào có con?”

Bữa tiệc chợt trở nên yên lặng, Thịnh Vô Ngung cười nói: “Con và Hiểu Đông đã bàn bạc rồi, đều nhất trí không cần con cái.”

Lộ Tiểu Trúc hỏi ra khỏi miệng xong cũng nhận ra mình hỏi không đúng lúc, lúng túng mỉm cười, “Coi trọng sự nghiệp cũng tốt, thế giới hai người cũng thanh tịnh.”

Lư Nhất Vy mỉm cười hỏi Lâm Nhược Phi tình hình bác sĩ ở nước ngoài, bữa tiệc náo nhiệt trở lại.

Một lát sau bữa ăn kết thúc, có thể nói đám cưới đã xong xuôi hẳn, mọi người cũng chính thức rú

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi