NÔNG VIÊN TỰ CẨM LÂM TIỂU UYỂN

Chương 458:


Đôi tay nhỏ bé lạnh buốt được ấp trong một đôi bàn tay ấm áp, thật ấm áp thật thoải mái.

Đôi mắt Dư Tiểu Thảo cong cong, nàng quay đầu lại nhìn khuôn mặt vẫn yêu nghiệt tuấn mỹ như cũ của Chu Tuấn Dương, nhẹ giọng nói: “Trời không phải có tuyết rơi sao? Ta sợ đêm nay tuyết lớn, sẽ đè hỏng lều lớn, cho nên đặc biệt chạy tới Hoàng trang một chuyến.

Ta có mang theo khăn quàng và bao tay bằng lông hồ ly huynh đưa, nhưng nghe được tin tức huynh trở về, vui vẻ quá cho nên quên ở thôn trang!”Chu Tuấn Dương nâng eo nhỏ của nàng lên để nàng ngồi sang một bên.

Vòng eo của tiểu nha đầu này quá nhỏ, gần đây không biết có phải không ăn nhiều cơm hay không, đã mặc áo bông thật dày mà hai tay hắn vẫn có thể bóp tới.

Có lẽ vì những ngày tháng gian nan lúc còn nhỏ, từ khi bắt đầu quen biết nha đầu này, nàng vẫn luôn gầy yếu đáng thương vô cùng.

Chờ nàng đủ tuổi rồi gả cho hắn, hắn nhất định nuôi nàng ăn ngon uống tốt, đền bù lại cho nàng!Hắn để Tiểu Thảo thoải mái dễ chịu dựa vào ngực mình, dùng áo khoác da chồn tía của mình bọc nàng kín mít.

Bàn tay to nóng như lửa hợp lại giữ tay nhỏ lạnh như khối băng của tiểu nha đầu, miệng ghé lại gần, nhẹ nhàng thổi khí nóng, nhân tiện nói: “Sao vậy? Gấp không chờ nổi muốn gặp gia? Nếu nàng đã yêu thích gia như vậy, không bằng gả tới đây sớm một chút.


Miễn cho gia bị yêu tinh khác quyến rũ đi mất!”Nghe được tiểu nha đầu nói vì muốn gặp mình mới sốt ruột cuống quít đến mức lập tức chạy về, ngay cả khăn quàng cổ và bao tay giữ ấm cũng vứt ra sau đầu, trong lòng Chu Tuấn Dương vừa đau lòng nhưng đồng thời cũng vui sướng giống như được uống mật.

Phải biết rằng, nha đầu này thật sự sợ lạnh đến mức nào!Tiểu hồng mã thấy chủ nhân bị chủ nhân Cuồng Phong xách qua, tuy rằng không có người khống chế nhưng vẫn ngoan ngoãn dựa gần Cuồng Phong, chậm rãi bước đi như trước.

Cuồng Phong chịu trọng lượng của hai người nhưng bước chân vẫn rất nhẹ nhàng, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu dùng đôi mắt to dịu dàng liếc mắt nhìn tiểu hồng mã.Tiểu Thảo quay đầu nhìn Chu Tuấn Dương đảo đôi mắt xinh đẹp thanh khiết, hừ hừ, nói: “Nam nhân dễ dàng có thể bị quyến rũ đi, không cần cũng được! Nói! Lần này ra ngoài, có cứu được tiểu bách hoa đáng thương, hoặc bị cô nương yêu kiều bán mình mai táng phụ thân nào đó bám lấy hay không?”Tiểu bạch hoa? Vậy không phải chính là nữ nhân làm bộ làm tịch chỉ thích khóc sướt mướt trong miệng tiểu nha đầu sao? Mắt nhìn của gia như thế nào, sao có thể coi trọng người như vậy? Cả ngày chưng một dảng vẻ gió buồn thu thương, vẻ mặt trách trời thương dân, không phải sẽ mệt chết đi được à?“Nàng đã quên gia là ai sao? Có thể dễ dàng bị nữ tử tâm tư không thuần, động cơ bất lương như vậy dụ dỗ? Yên tâm đi, ngoài nàng ra, ai gia cũng không thể yêu thích được!” Chu Tuấn Dương nhận thấy vị chua nhàn nhạt trong miệng Tiểu Thảo, tâm tình rất tốt, lập tức bày tỏ cõi lòng mình, tỏ vẻ sẽ trung trinh như một đối với nàng.Dư Tiểu Thảo ấm áp hơn, có tâm tình tán gẫu với hắn: “Nam nhân ư! Luôn là ngoài miệng một dáng vẻ, sau lưng một dáng vẻ khác! Người có thuật đọc tâm là huynh, cũng không phải ta, sao biết được trong lòng huynh nghĩ như thế nào?”Chu Tuấn Dương kéo bàn tay nhỏ bé nóng hổi của nàng lại, đặt lên vị trí trái tim mình, nói: “Cảm giác được không? Trái tim của gia chỉ rung động vì nàng! Gia vì muốn sớm được gặp nàng, vừa ra khỏi hoàng cung đã phi ngựa đến đây.

Gia dốc cạn chân tình đối với nàng như thế, nếu nàng còn chưa tin gia, vậy cũng quá không tim không phổi rồi!”Nghe hết câu trước của hắn, Dư Tiểu Thảo đã cảm thấy da gà nổi lên rơi đầy đất, quá buồn nôn.

Tên nhóc này không biết lại học linh tinh của ai rồi, cũng không sợ người khác nghe xong ê răng!“Huynh có thể bình thường chút được không? Thành thật khai báo, huynh học những lời âu yếm không đàng hoàng này từ ai? Chẳng giống phong cách của huynh một chút nào!” Dư Tiểu Thảo buồn nôn không thôi.Chu Tuấn Dương chớp đôi mắt phượng quyến rũ, thở dài, nói: “Biết ngay nàng không để mình bị đẩy vào tròng mà! Trở về sẽ xử đẹp đám tiểu tử Cấm Vệ Doanh kia, vậy mà lại khuyến khích gia nói những lời buồn nôn như vậy.

Nhưng Tiểu Thảo, trong lòng gia có nàng, điều này nhất định phải để nàng biết!” DNhững lời này tuy rằng mộc mạc nhưng nghe vào trong tai sao lại dễ nghe như vậy chứ? Dư Tiểu Thảo cúi đầu nghiêm túc tự hỏi: Dương Quận vương người ta muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, muốn thân hình có thân hình, muốn dung mạo có dung mạo, muốn năng lực có năng lực...!Mấu chốt là, người ta còn không phải loại người cổ hủ, giữ tư tưởng cố chấp của cổ nhân, đối một nửa kia không có yêu cầu “Tam tòng tứ đức” gì cả.Nói thật, nam nhân như vậy, cả triều Đại Minh khó tìm được người thứ hai.

Nếu lòng hắn đối với nàng kiên định không thay đổi giống như lời hắn nói, vậy nàng còn do dự cái gì? Nói cái gì cả đời không gả, ở trong hoàn cảnh chung như vậy, nàng muốn làm một quý tộc độc thân vui vẻ cũng là một loại hy vọng xa vời.


Có năng lực, không bối cảnh, hơn nữa lại là một nữ nhân, đến lúc đó thị phi liệu có thể ít sao?Thấy tiểu nha đầu cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, Chu Tuấn Dương nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói: “Đừng bối rối, gia không tạo áp lực cho nàng! Không phải nàng nói mười tám tuổi mới suy xét đến chuyện gả chồng sao? Không phải còn năm sáu năm nữa cho nàng cân nhắc à! Từ từ tính, năm sáu năm cũng đủ để nàng thấy rõ tâm ý của gia đối với nàng!” DNghe xong những lời nói thiện giải nhân ý (1) như vậy, hốc mắt Dư Tiểu Thảo nóng lên, trong xoang mũi có một chút chua xót, thiếu chút nữa vì cảm động mà thốt ra lời đồng ý với hắn rồi.

Khụ khụ! Bình tĩnh, bình tĩnh! Dương Quận vương nói rất đúng, còn có năm sáu năm nữa, dần dần quan sát là được!(1) Thiện giải nhân ý: thấu hiểu lòng người.Trong gió tuyết, ấm áp dịu dàng tình cảm quanh quẩn ở bên hai người.

Tuyết bay đầy trời giống như những cánh bướm nhẹ nhàng vây quanh hai người bay múa lưu luyến.Đột nhiên, một loạt tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến từ sau lưng.

Một giọng nói già nua hơi có vẻ chói tai nhẹ nhàng thở ra, nói: “Dư cô nương, ngài chậm một chút.

Đường lớn nhiều tuyết khó đi, nếu ngài xảy ra chuyện gì, lão nô làm sao ăn nói với chủ tử?”Tập trung nhìn lại, hô! Bóng dáng quen thuộc phía trước không phải là chủ tử của ông sao? Thấy Dư cô nương vùi trong lồng ngực chủ tử có vẻ như rất hòa hợp, Lưu Phúc Sinh vội ngậm miệng lại, thành thật đi theo phía sau hai người, chậm rãi đi trong gió tuyết.

Dư cô nương an toàn hội hợp với chủ tử, vậy không còn chuyện gì của ông nữa, cứ ngoan ngoãn làm phông nền thôi!Nhưng mà chủ tử, ngài ôm Dư cô nương như vậy thích hợp sao? Nếu như bị người khác thấy được, thanh danh Dư cô nương có thể bị huỷ hoại, đây thật là chuyện ngài muốn nhìn thấy hả? Lưu Phúc Sinh bối rối, không biết có nên nhắc nhở chủ tử nhà mình một câu hay không.Cũng may lúc này đã không còn sớm, gió tuyết lại có xu thế mạnh hơn, hai bên đường không có người sinh sống, nếu không, sau này Dư cô nương sao còn có thể làm người được nữa chứ?Một lão thái giám như ông cũng có thể nghĩ ra được, sao Chu Tuấn Dương lại không thể nghĩ tới? Đến khi có thể nhìn thấy cửa lớn của Kinh thành, Chu Tuấn Dương mới thả Dư Tiểu Thảo đã được ủ ấm lên lại con ngựa của nàng.

Nhưng lại ép buộc nàng mặc thêm áo khoác da chồn tía của mình.Áo khoác to rộng bọc tiểu nha đầu từ đầu đến chân.

Ngay cả trên tay cũng là bao tay da dê con tím lớn hơn vài tấc, trên bao tay vẫn còn giữ nguyên nhiệt độ cơ thể hắn.“Ta đưa nàng về phủ Tướng Quân trước! Trời lạnh, sau này chớ ra ngoài! Có chuyện gì, sai người nói cho gia một tiếng, gia phái người đi làm! Nếu thật sự không thể không ra cửa, hãy ngồi xe ngựa đi ra ngoài.

Gia mới đặt làm được một chiếc xe ngựa, thùng xe tương đối to rộng, bên trong có nơi để chậu than, còn có thể nấu nước ấm.

Nếu nàng mệt mỏi, cũng có thể ở bên trong nghỉ ngơi một chút...” Chỉ cần liên quan đến Dư Tiểu Thảo, hắn đều làm hết khả năng tỉ mỉ lại càng tỉ mỉ.

Phần tâm ý này, thực sự đáng quý!Cho đến khi tới cửa phủ Tướng Quân, Chu Tuấn Dương vẫn tiến hành lải nhải dặn dò như cũ.

Nếu để người khác thấy được, nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt cằm.

Đây là Dương Quận vương lạnh lùng kiệm lời sao? Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, quả thực giống hệt như một ma ma già.

D“Vào trong ngồi một lát, uống ly trà rồi đi?” Dư Tiểu Thảo lập tức vụng về nhảy xuống từ trên tiểu hồng mã.

Hết cách rồi, lúc này nàng bị bọc đến giống như con gấu Teddy.Chu Tuấn Dương nhảy xuống từ trên ngựa yêu, giúp nàng sửa sang lại áo khoác bị lỏng ra vì động tác nhảy xuống ngựa.


Sau khi bọc nàng chặt hơn chút, hắn lại sờ sờ gương mặt nhỏ trắng mịn đỏ bừng của nàng, nhẹ giọng nói: “Không được! Ta còn phải trở về vương phủ báo bình an cho mẫu phi.

Ngày mai lại đến thăm nàng! Trở về, phải uống thêm chút nước đường gừng, cẩn thận bị cảm lạnh.”Tổng quản Lưu Phúc Sinh cả kinh trừng con ngươi to hết mức, một bộ trông như gặp quỷ: Cuối cùng chủ tử nhà mình cũng thông suốt, biết yêu thương người khác rồi.

Ông nên vui vẻ chứ nhỉ? Động tác săn sóc ôn nhu như thế, giọng nói nhẹ nhàng yêu thương như thế...!vậy mà lại nghe được trên người ngày xưa vốn là người lạnh lùng nhất Kinh thành, sát thần tàn bạo...!chậc chậc, quả nhiên tình yêu có thể thay đổi mọi thứ!Biểu của của ông ấy khoa trương đến nỗi thật sự khiến người không nỡ nhìn thẳng! Chu Tuấn Dương nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông, lại một lần nữa đặt lực chú ý ở trên người Tiểu Thảo, dịu dàng nói: “Đi đi, ta nhìn nàng đi vào...”Dư Tiểu Thảo kéo áo khoác có thể làm thần khí quét tuyết phết đất, gian nan vượt qua cửa hông, quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Tuấn Dương trên tóc dính bông tuyết, tuyết bay đầy trời đều thành phông nền cho hắn.

Nam tử xinh đẹp quyến rũ tuấn mỹ này, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn nàng, bàn tay to thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vẫy vẫy, ý bảo nàng mau chóng vào đi thôi.Nàng vốn không phải thiếu nữ ngốc nghếch không hiểu được thế nào là tình yêu, nhìn một màn duy mĩ lại thâm tình này, dù cõi lòng đã yên lắng hơn ba mươi năm cũng không nhịn được tim đập thình thịch.

Quả nhiên là hào quang nữ chủ, quả thực gặp được vận may, có thể khiến nam nhân ưu tú tuấn mỹ như thế chờ đợi vì nàng, chờ đợi vì nàng...Cho đến tận khi thỉnh an mẹ nuôi xong, trở lại trong tiểu viện của mình, nàng vẫn ngây ngốc như cũ.

Nam sắc quả nhiên khiến người ta u mê, đặc biệt là nam nhân vừa đẹp đến không còn lời nào để nói, lại còn thâm tình đến khó có thể hình dung!Mà lúc này Chu Tuấn Dương đã vào phủ Tĩnh Vương, trao đổi với phụ vương một lát bên ngoài thư phòng, sau đó đi thẳng đến nội trạch.Tĩnh vương phi đi xuống từ trên giường ấm, kéo tay của con trai út, nhìn từ trên xuống dưới, hốc mắt hồng hồng, hơi mang nghẹn ngào nói: “Sao lại mặc ít như vậy? Cái khăn quàng cổ xấu xí trước giờ con không rời xa đâu? Bao tay đâu? Người hầu hạ bên người đâu, sao tuyết lớn như vậy cũng không mặc một chiếc áo khoác lông?”Tổng quản Lưu Phúc Sinh hầu hạ bên cạnh chủ tử tỏ vẻ nằm không cũng trúng đạn, nguyên bộ trang bị ban đầu của chủ từ đều mặc ở trên người Dư cô nương rồi.

Ông có thể nói như vậy sao? Đương nhiên không thể! Chủ tử về kinh vừa ra khỏi hoàng cung, chuyện đầu tiên đã nghĩ chạy đến thôn trang thượng đi tìm tiểu tình nhân của mình, ngay cả mẹ cũng ném sau đầu.

Đây không phải khiến chủ tử rơi vào chữ bất hiểu sao? Cái nồi này, ông cũng!(2)Ý nói sẽ chịu trách nhiệm gánh tội thayChu Tuấn Dương đỡ mẫu phi một lần nữa ngồi xuống giường ẩm, bản thân dựa gần chiếc ghế thêu bà bà ngồi, trên mặt nở nụ cười, nói: “Mẫu phi, người sờ tay nhi tử một chút xem, rất ấm áp, không lạnh chút nào!”.

Chương 459:

"Con nói con xem! Đi bình định cũng không nói với trong nhà một tiếng! Con biết mẹ con lo lắng thế nào không? Nhị ca con âm thầm chạy đến biên quan, hai ba tháng cũng không gửi về một phong thư khiến người làm mẹ như ta vừa lo lắng vừa nhớ thương. Con vậy mà cũng không nói một lời đã lĩnh chỉ bị phái đi nơi càng nguy hiểm hơn... Hoàng Thượng cũng thật là, cả triều nhiều tướng lĩnh như vậy không cần, lại bắt người chưa từng dẫn binh bao giờ như con ra chiến trường. Nếu lỡ con xảy ra chuyện gì, con nói mẫu phi làm sao sống nổi...” Nói đến khúc xúc động, Tĩnh vương phi dùng khăn tay chấm chấm khóe mắt.


“Mẫu phi, hài nhi không phải rất tốt sao? Toàn bộ triều Đại Minh, người thương con như người thật đúng không tìm ra được mấy ai! Con không sao cả, muốn con cởi quần áo để người kiểm tra chút hay không?” Sự kiên nhẫn của Chu Tuấn Dương đã sớm được nha đầu Dư Tiểu Thảo kia mài giũa ra, hắn đối với Tĩnh vương phi cũng giống như đang dỗ tiểu cô nương vậy.


Tĩnh vương phi nín khóc mỉm cười, liếc ngang hắn một cái, nói: “Vậy con cởi thật xem nào! Con dám cởi mẫu phi còn có thể không dám nhìn? Lúc con lớn như vậy, mẫu phi còn tắm cho con nữa đó! Trên người con chỗ nào chưa từng nhìn thấy?” Bà dùng tay khoa tay múa chân ra dáng vẻ lớn gần bằng đầu gối, bản thân nhịn không được cười ra tiếng.


Chu Tuấn Dương đầu đầy vạch đen, không phải khi đó hắn mới sinh ra không lâu, là một đứa trẻ sơ sinh chẳng hiểu chuyện gì sao? Nếu có lựa chọn, còn lâu hắn mới để cho mẫu phi giễu cợt nhược điểm của mình đấy!


Bỗng nhiên, Tĩnh vương phi dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm con trai nhà mình, nhìn đến mức trong lòng Chu Tuấn Dương cảm thấy có chút dợn tóc gáy. Mẫu phi đây lại làm sao vậy? Sao trong ánh mắt lại tràn ngập ai oán? Chẳng lẽ phụ vương nạp người mới?


Tĩnh vương phi nhớ tới tin tức người trong phủ phái đi mang về. Người làm mẹ như bà vì con trai lo lắng muốn chết. Ngược lại người ta thì tốt rồi. Vừa ra khỏi cửa cung liền một đường vội vàng chạy đến hoàng trang, dù có đi ngang qua cửa nhà mình cũng không nghĩ đến việc xuống ngựa đi vào thỉnh an bà một cái. Người đều nói: Nữ đại bất trung lưu, nam đại cũng giống nhau(3)!




(3)Nữ đại bất trung lưu, nam đại cũng giống như nhau: con gái lớn không thể giữ ở nhà, còn trai lớn cũng giống như vậy.


“Tiểu hỉ thước, cái đuôi dài, cưới vợ thì quên mẹ...” Tĩnh vương phi không khỏi hát lại một câu hát thiếu nhi dân gian đã học được. Mai Hương và Lan Hương hầu hạ bên cạnh bà, liếc nhìn lẫn nhau một cái, trong lòng hiểu rõ không nói mà nén cười, cúi đầu - Vương phi nương nương, đây là ghen tị đó!


Đỉnh đầu Chu Tuấn Dương rơi xuống càng nhiều vạch đen, hắn giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì, nhẹ giọng dò hỏi người hầu hạ, xem gần đây mẫu phi ăn cơm có ngon miệng không, ngủ có ngon không, thân thể có gì không khoẻ hay không.


Tĩnh vương phi nghe xong trong lòng vẫn rất vui vẻ. Dẫu sao con trai vẫn có chút ấm áp, biết quan tâm đến mẫu phi như bà! Nhưng nghĩ đến những chuyển biến này là bởi vì nữ nhân khác... Khụ khụ, cô bé khác, tâm tình lại trở nên phức tạp. Con trai nuôi lớn chung quy lại vẫn lợi cho người khác!


“Hoàng trang bên kia có tốt không? Người hoàng trang bên kia đều khỏe chứ? Hoàng trang bên kia...” Tĩnh vương phi cố ý dùng khẩu khí ai oán và ánh mắt u oán dò hỏi hết thảy về Hoàng trang. Kỳ thật bà muốn nói cho con trai nhỏ biết, chuyện con đi Hoàng trang, mẹ đây đã sớm biết rồi. Giả bộ, ta cho con giả bộ!


Chu Tuấn Dương rất bình tĩnh nói: “Hoàng trang bên kia thế nào, nhi tử thật không biết! Chỉ trong chốc lát như vậy, nhi tử dù có bay cũng không bay được đến Hoàng trang. Mẫu phi, ngài muốn nói gì cứ nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng!”




“Sao? Nửa đường gặp được nha đầu Tiểu Thảo kia? Gặp được nha đầu kia như ý của con? Tiểu tử, năng lực lớn lắm! Biết vừa trở về đã lấy lòng tiểu cô nương! Nói đi, khi nào có thể cho mẫu phi đưa con dâu trở về?” Tĩnh vương phi vẫn coi như tương đối vừa lòng với Dư Tiểu Thảo. Con trai đi một lần là đi mấy tháng, nha đầu kia sợ bà lo lắng, thi thoảng lại tới Vương Phủ nói chuyện giải buồn cùng bà, còn biến đổi nhiều phương pháp chuẩn bị món ăn cho bà. Tĩnh vương phi nhéo nhéo thịt trên eo, hình như lại béo lên một vòng rồi!


Nhắc tới tiểu nha đầu của hắn, khóe miệng Chu Tuấn Dương lại không nhịn được cong lên, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn: “Mẫu phi, nha đầu kia sang năm mới mười ba thôi! Không phải Hoàng thượng đã nói sao? Nữ tử sau mười tám tuổi mới thành thân sinh con mới không bị thương tổn tới thân thể. Còn năm năm nữa, nhi tử chờ!”


Tĩnh vương phi cố ý làm bộ không vui vẻ, xu mặt xuống, nói: “Con năm nay cũng đã hai mươi, lại đợi năm năm nữa, con đã bao nhiêu tuổi rồi? Biểu ca con chỉ lớn hơn con một tuổi, con trai cũng đã chạy đầy đất! Cứ theo như lời con, khi nào ta mới có thể bế tôn tử chứ!”


“Con trai của đại ca cũng sẽ gọi mẫu phi một tiếng bà nội. Nếu mẫu phi muốn ôm tôn tử, cũng không phải không được ôm.” Chu Tuấn Dương mới sẽ không mắc mưu đâu, con trai thứ hai của đại ca đã hai tuổi, cũng không thấy mẫu phi mong chờ như vậy.


“Cái này có thể giống nhau sao? Mẫu phi quan tâm chính là chuyện chung thân đại sự của con!” Tĩnh vương phi trừng mắt nhìn con trai nhỏ một cái nói.


Chu Tuấn Dương ra vẻ xin miễn thứ cho kẻ bất tài: “Mẫu phi, ngài vẫn nên quan tâm nhị ca trước đi! Huynh ấy còn lớn hơn hài nhi năm tuổi nữa! Nhị ca còn không bằng con đó, ít nhất con cũng đã có mục tiêu, đã đang nỗ lực. Huynh ấy ngay cả người để thích cũng không có. Người thì lại ở biên cương, trong quân đội đều là nam nhân, ngay cả con heo mẹ cũng không nhìn thấy...”


Cùng ăn cơm cùng hành quân với các đại hán trong quân đội, khi nói chuyện mang Chu Tuấn Dương cũng theo vài phần phóng khoáng. Loại thay đổi này, tuy rằng Tĩnh vương phi không thế nào thích ứng những vẫn cảm thấy vui mừng thay nhi tử. Tiểu nhi tử cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc sống như cái xác không hồn, trở nên sinh động cởi mở hơn.


Nhưng những lời con trai nhỏ vừa nói khiến tâm tình Tĩnh vương phi không thể vui nổi. Con trai đều là cái nợ, một đám đều không bớt lo! Haizz! Mẹ Tiểu Thảo nói đúng, con cháu đều có phúc của con cháu, kệ bọn chúng đi thôi!


Nhận thấy cảm xúc của mẫu phi suy sút, Chu Tuấn Dương vội bổ sung: “Mẫu phi, nhi tử vừa mang không ít da về từ đất Bắc. Rất nhiều hàng hóa tốt ở Kinh thành dù có tiền cũng không mua được! Nhi tử sai người dâng lên cho người xem có thích loại nào, giữ lại may bộ áo khoác thường để mặc!”


Một rương da lông được mang vào, Tĩnh vương phi quét mắt nhìn qua, quả nhiên đều không phải những món ở Kinh thành có thể mua được. Bà hừ một tiếng, nói: “Không phải là đồ người ta chọn dư lại chứ?”


“Sao có thể chứ? Thứ tốt, đương nhiên phải dâng lên cho mẫu phi người trước! Đoàn xe kéo hàng vừa vào kinh lập tức trở về vương phủ, nửa đường không hề quẹo cua! Không tin, ngài hỏi Tôn quản sự ngoại viện một chút xem.” Chu Tuấn Dương tỏ vẻ không thể hiểu nổi tâm tư nữ nhân, chút chuyện nhỏ nhặt cũng có thể oán giận nửa ngày. Đây không phải bản thân không có việc gì tìm tội chịu sao?





Tĩnh vương phi nghe xong, nháy mắt tâm tình trở nên vui vẻ hơn. Dẫu sao cũng là đứa con trai bà thương gần hai mươi năm, có thứ tốt người đầu tiên nghĩ đến vẫn là chính mình. Bà tiện tay chọn một tấm da chồn trắng, một tấm da chồn tía thì dừng lại, nói:


“Dỗ tiểu cô nương không thể chỉ dựa vào miệng... Mà chắc chắn cái miệng này của con cũng khó có thể nói ra lời người ta thích! Tấm lông cáo đỏ, còn có tấm da chồn tuyết này cho tiểu cô nương may xiêm y hoặc làm mũ đều xinh đẹp đáng yêu vô cùng. Ngày mai mang qua cho nha đầu Tiểu Thảo đi... Còn có, Phòng phu nhân chỗ đó, cũng đưa mấy tấm da. Ngoài ra, thôn Đông Sơn bên kia cũng chớ quên. Cha mẹ thân sinh huynh đệ tỷ muội của Tiểu Thảo đều ở bên kia đó!”


“Vẫn là mẫu phi suy nghĩ chu đáo! Ngày mai con sẽ phái người đi Đường Cổ một chuyến... Thân thể của mẫu phi càng ngày càng tốt, hôm nay khí sắc không tồi!” Khác không nói, chỉ nói tạo niềm vui cho Tĩnh vương phi, công lực Chu Tuấn Dương luôn tăng lên vùn vụt!


Nhìn Tĩnh vương phi cười vui vẻ, miệng cũng không khép được: “Chỉ khổ nha đầu Tiểu Thảo, cách một đoạn thời gian con bé lại đưa dược thiện dược liệu và nguyên liệu nấu ăn cho ta, so với đồ mua bên ngoài ta ăn có hiệu quả hơn nhiều. Trước kia còn chưa bắt đầu mùa đông đã không ra khỏi phòng được, tay chân đều lạnh buốt. Bây giờ, dù ở trên nền tuyết thưởng mai cũng không cảm thấy lạnh! Mùa đông mấy năm nay, một trận bệnh nhỏ cũng chưa bị. Trước kia dù nghĩ cũng không dám nghĩ.”


Chu Tuấn Dương cũng thật lòng vui mừng cho mẫu phi, hắn không khách khí nói: “Mẫu phi, ngài ăn ngon miệng, bảo nha đầu kia phối hợp vài loại dược thiện đưa tới cho người, có thể thay đổi cải thiện khẩu vị. Tiểu Thảo nói, thân thể của người dược bổ không bằng thực bổ. Ăn đúng đồ ăn, sống lâu trăm tuổi tuyệt đối không thành vấn đề! Cho nên, người cũng đừng thúc giục nhi tử kết hôn sớm nữa, chờ đến khi tôn tử của nhi tử sinh ra, người còn có thể giúp chúng con chăm sóc nữa!”


“Đứa nhỏ này, mẫu phi mà sống đến khi đó có phải biến thành lão yêu tinh rồi không?” Độ cong khóe miệng của Tĩnh vương phi càng lớn hơn, lại quăng cho con trai một ánh mắt xem thường. Đột nhiên, bà giống như nhớ tới cái gì, nói: “Trong phòng con, ngoài Lưu Phúc Sinh cũng chỉ có hai tiểu tử ở bên cạnh chăm sóc. Gã sai vặt nào có thể hầu hạ tỉ mỉ như nha đầu? Nếu không, chọn lấy hai nha đầu từ chỗ của mẫu phi này.”


Không để Tĩnh vương phi nói xong, Chu Tuấn Dương đã liên tục xua tay, nói: “Đừng! Người ngàn vạn miễn bàn đến chuyện thưởng cho con nha đầu thông phòng gì đó! Không phải người đã nói, thê thiếp gì đó đều lúc nào cũng có thể châm ngòi phá đám, căn bản gây loạn nhà cửa sao? Nếu phụ vương mang hai tiểu cô nương trở về, người sẽ có cảm tưởng gì? Tiểu Thảo nha đầu kia còn chưa đồng ý gả cho nhi tử nữa, người ngàn vạn đừng đi theo quấy rối!”


Tĩnh vương phi vừa tức giận vừa buồn cười, không nặng không nhẹ chụp vài cái lên cánh tay của con trai, cắn răng nói: “Tiểu tử thúi! Sao lại kéo lên trên người ta và phụ vương con? Tuổi phụ vương con đã bao nhiêu rồi, đều đã làm ông nội rồi, còn tàn phá tiểu cô nương như nụ hoa nhà người ta sao?”


“Ha ha! Phụ vương con đang lúc tráng niên, vốn đã cao lớn uy mãnh, có một loại mị lực thành thục mà tiểu tử trẻ tuổi không có. Nếu người nhả ra, có khối người muốn nhé đem khuê nữ tới đây. Mẫu phi, ngài vẫn nên trông chừng kỹ...”


“Ta thấy là con ngứa da rồi! Dám ở trước mặt Vương phi nói bậy về bản vương! Mai Hương, đi mời người quản gia pháp tới đây!” Tĩnh Vương đã xử lý xong công sự trong thư phòng, thời gian cũng vừa vặn tới lúc cùng dùng cơm chiều với Vương phi. Ai biết vừa vào cửa đã nghe thấy bản thân trong ấn tượng của con trai nhỏ hung ác nham hiểm lạnh nhạt. Vậy mà lớn gan dám trêu ghẹo lão tử này. Là bản thân ông bị ảo giác, hay con trai nhỏ bị người khác giả mạo? Cách nói năng không đúng nha!


Chu Tuấn Dương có thể ở mẫu phi trước mặt chuyện trò vui vẻ, nhưng khi đối mặt với phụ vương uy nghiêm thì lập tức trở nên đàng hoàng: “Phụ vương, hài nhi không quấy rầy thế giới của hai lão nhân ngài và mẫu phi nữa. Cơm chiều sai người đưa đến viện Đông Khê là được. Phụ vương, mẫu phi, hài nhi cáo lui!”


Kỳ thật, Chu Tuấn Dương vẫn rất hâm mộ tình cảm của phụ vương và mẫu phi. Từ sau sự kiện kia, phụ vương tựa như áy náy lại tựa như muốn bồi thường, cho nên đuổi hết toàn bộ oanh oanh yến yến trong phủ, mở ra thần thoại “Tĩnh Vương độc sủng Vương phi” trong Kinh. Mẫu phi được sủng đến mức giống như một tiểu cô nương, không biết cảm giác buồn đau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi