NỐT RUỒI SON

Tiếng bước chân dưới đường cắt đứt trầm tư của hắn, vú nuôi Ngọc Dao của Đỗ Minh Trừng vội vã chạy lên trước nói với hắn: "Thiếu gia, Thúy di nương sợ là sắp sinh."

Thúy di nương trong miệng Ngọc Dao là thị thiếp Đỗ lão gia nạp khi còn sống, nguyên cũng là một nha hoàn trong Đỗ phủ, tên gọi là Thúy Lũ, bàn về tuổi còn nhỏ hơn Đỗ Minh Trừng hai tuổi, mặc dù không thể nói là quốc sắc thiên hương, cũng đẹp đẽ động lòng người. Đỗ lão gia phong lưu vô độ, nạp đến mười thiếp. Nhắc tới cũng kỳ, trừ mẫu thân Đỗ Minh Trừng, chánh thất của Đỗ lão gia ra, mười tiểu thiếp nàykhông có người nào sinh một nam nửa nữ cho Đỗ lão gia, duy chỉ có cho Thúy Lũ có một đứa mồ côi từ trong bụng mẹ.

"Vậy thì đi mời bà đỡ tới trong phủ đỡ đẻ đi." Lòng hắn không yên phân phó nói.

Một sinh mệnh mới sắp đến Đỗ phủ rồi, mà người hắn khổ đợi hai mươi năm lại xuất hiện ở nơi nào đây?

Đợi một chút đến giờ lên đèn, vẫn không có tin tức truyền đến, Đỗ Minh Trừng không khỏi lo âu trong lầu, chẳng lẽ là ban đầu nhớ lộn ngày.

Đến gần hết ngày, chỉ có Ngọc Dao chạy tới chúc mừng hắn, nói là Thúy di nương mới vừa sinh ra một vị tiểu thư.

Một vị tiểu thư! Đỗ Minh Trừng nghe thế trong lòng không khỏi cả kinh, một loại dự cảm không may xông lên đầu.

Bước nhanh đi về phía hậu đường, không để ý lễ giáo quy củ gì, Đỗ Minh Trừng bước vào phòng Thúy di nương, vội vàng nói với bà đỡ đang ôm đứa bé: "Đưa đứa bé cho ta xem."

Vừa nói cơ hồ là giành đứa bé từ trong tay bà đỡ, tỉ mỉ xem sinh mạng nhỏ này. Vừa nhìn giống như sét đánh ngang tai. Đứa bé như hoa như ngọc, nhẹ nhàng động lòng người, một nốt ruồi son ở giữa hai lông mày đột nhiên hiện ở trước mắt, giống như một chấm máu nhỏ.

Bỏ qua ngàn năm, chỉ vì đổi được nắm tay dài lâu đời này. TÍnh toán hết cả, lại kháng cả mệnh, nhưng cuối cùng không tranh hơn mệnh. Nữ nhân yêu mến kiếp trước lại sẽ đầu thai chuyển thế thành muội muội cùng cha khác mẹ của hắn đời này, đây thật là một chuyện cười rất lớn.

Ngoài phòng, trời từ từ tối xuống, sấm sét vang dội thoáng qua, bé gái trong ngực tựa hồ là bị sấm sét này làm kinh sợ, "Oa" một tiếng khóc, theo một tiếng khóc, mưa không có hơn nửa năm cuối cùng từ trời giáng xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi