NỮ ALPHA MỀM MẠI, NAM OMEGA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO


Người biết Nguyễn Nhuyễn là Alpha, thực ra không ít.

Vì giới tính ABO là giới tính thứ nhất, nên trên CCCD của mỗi người đều ghi rõ.

Ví dụ như CCCD của Nguyễn Nhuyễn, ở mục giới tính ghi là ——Alpha, nữ.

Hơn nữa khi đến tuổi dậy thì, sau khi cơ thể đã phát dục hoàn chỉnh, sẽ có người đến các trường học, thu thập gen tin tức tố của mỗi người.

Thời đại này tuổi thọ của con người dài, nhưng tỉ suất sinh lại rất thấp.

Cho nên vì đảm bảo cho sự tồn vong của loài người, người ta đã bắt đầu nghiên cứu hệ thống ghép đôi các gen có độ tương xứng cao.

Hệ thống này bây giờ vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, vẫn chưa đến mức thấy hai người có độ tương xứng cao liền bắt kết hôn.

Dì nói đã tìm được đối tượng có độ tương xứng gen với Nguyễn Nhuyễn rất cao, chắc là đã tự ý nhập dữ liệu cá nhân của cô vào hệ thống rồi.

“Dì……” Nguyễn Nhuyễn thành thành thật thật mà nói, “Con còn chưa thành niên, không thể yêu sớm.”
Tiếng cười của dì dừng một chút, nhưng rất nhanh lại vang lên: “Con nói chuyện làm quen với người ta một chút, cũng đâu có sao.

Chưa thành niên thì không thể kết bạn à?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
“Cứ như vậy đi.” Dì cười tủm tỉm nói, “Dì bảo tiểu tử thêm WeChat của con!”
Nguyễn Nhuyễn: “Con……”
Dì cúp máy.

Nguyễn Nhuyễn phản ứng đương nhiên không thể nhanh bằng người dì nói chuyện như đốt pháo này được.

Cô thấy thông báo của WeChat hiện lên, thầm nghĩ cũng không hẳn là chuyện xấu, không chừng còn có thể gặp được cốt truyện nhiệm vụ gì đó? Hệ thống xuyên thư đã từng nói, xuyên vào sách, chính là đến xoáy nước tên “Cốt Truyện”.

Rất nhiều lúc cô không cần phải làm gì, cốt truyện sẽ tự động đưa đẩy cô.

Nhưng mà cô thấy ít nhiều cũng phải tỏ rõ thái độ của mình.

Nghĩ thế, Nguyễn Nhuyễn trực tiếp tắt chuông điện thoại, ngồi vào án thư bắt đầu làm việc của mình.

Người chậm thì nên bắt đầu sớm.

Nguyễn Nhuyễn làm việc rất chậm, mỗi lần làm bài tập về nhà đều bố trí chu đáo từ trên xuống dưới rồi mới chịu viết.

Hôm nay ở trường cô đã tốn rất nhiều thời gian để làm, nhưng vẫn chưa làm xong.

Nguyễn Nhuyễn đặt đồ ăn, vừa chờ đồ ăn giao đến vừa làm bài tập.

Khi đồ ăn tới, Nguyễn Nhuyễn cũng đã làm xong.


Sau khi đến đây, cơ thể Nguyễn Nhuyễn cũng có thay đổi một ít, trở nên phù hợp với thiết lập của thế giới này.

Giống như cô thật sự là một nữ A sinh ra và lớn lên ở đây.

Nhưng bản thể Nguyễn Nhuyễn vẫn là một cục kẹo gummy bear, cho nên cô vẫn còn một ít “tập tính” nguyên thủy.

Ví dụ như cô có thể ăn rất nhiều rất nhiều kẹo, kẹo đối với cô mà nói chính là cội nguồn của hạnh phúc.

Lại ví dụ như, cô có thể không ăn gì mà vẫn có thể tung tăng sống tốt.

Nhưng mà Nguyễn Nhuyễn vẫn sẽ ăn cơm đúng giờ.

Một phần vì làm vậy khiến cô cảm thấy bản thân giống con người, phần còn lại…… Bởi vì cơm thật sự rất ngon.

Tất cả đồ ăn đều rất ngon.

Con người thật là biết hưởng thụ.

Nguyễn Nhuyễn lấy cơm hộp, vừa ăn vừa xem tư liệu trước kia của mình, ăn xong liền đi edit video.

Làm xong mọi việc, cũng đã 11 giờ rưỡi.

Nguyễn Nhuyễn đi tắm nước lạnh.

Cô ghét nước ấm, bởi vì luôn cảm thấy mình sẽ bị hòa tan mất.

Tuy rằng hiện tại cơ thể cô đã không còn là cục kẹo dẻo, nhưng thói quen vẫn còn.

Nguyễn Nhuyễn tắm rửa xong chui vào ổ chăn, cũng đã sắp 12 giờ.

Chưa 12 giờ cô chưa buồn ngủ.

Nguyễn Nhuyễn chui vào ổ chăn, ngáp một cái thật dài.

Bây giờ cô mới mở điện thoại lên.

Lời mời kết bạn đã gửi đến được vài tiếng đồng hồ.

Có điều, Nguyễn Nhuyễn cứ nghĩ rằng dì sẽ gọi điện giục cô add người ta, nhưng một cuộc gọi nhỡ cũng không thấy.

Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, chắc là do vị “đối tượng xem mắt” kia không cáo trạng.

Hảo cảm của cô với “đối tượng xem mắt” nâng cao một chút, thậm chí còn thấy hắn chắc cũng không tệ lắm.


Nguyễn Nhuyễn chấp nhận.

Tin nhắn đối phương gửi đến cũng vô cùng cao lãnh, chỉ là một dấu chấm.

Avatar là một màu đen.

Nickname là một đoạn kí tự không có dấu cách.

Không có signature, cũng không có vòng bạn bè.

…… Không giống đến làm quen, càng giống đến “ám sát” cô.

Nguyễn Nhuyễn trốn trong ổ chăn, đặt cho hắn biệt danh “Người xấu nhưng không xấu lắm”.

Sau đó click mở khung chat của hai người, chậm rì rì gõ từng chữ.

Kẹo Dẻo: [Xin chào.]
Kẹo Dẻo: [Thật ngại quá, giờ tôi mới thấy.]
Đối phương ngay lập tức rep lại.

Người xấu nhưng không xấu lắm: [.]
Kẹo Dẻo: “……”
Nếu người này đến “ám sát” cô thật, dấu chấm kia chắc là “vũ khí” của hắn.

Cô vừa nghĩ như thế vừa nhắn.

Kẹo Dẻo: [Tôi vẫn còn đi học, ngày mai phải dậy sớm.

Bây giờ trễ quá rồi, tôi ngủ trước nha.]
Cô đợi hai ba phút, người ta cũng chưa rep lại.
Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, cảm thấy nhắn vậy không được lịch sự cho lắm.

Kẹo Dẻo: [Ngủ ngon.]
Nhắn xong, Nguyễn Nhuyễn vừa lòng tắt điện thoại, ngủ.

……
Sáng sớm hôm sau.

Mỗi khi Nguyễn Nhuyễn dậy đều sẽ vừa đánh răng vừa mở điện thoại lên, xem studio của mình.

Fans của cô khoảng 1 vạn, đa số là fans trực tuyến.


Sau khi đăng video xong, cô đều sẽ tương tác với fans ở phần bình luận và tin nhắn, nhưng hôm qua cô đăng video trễ quá, chờ được thông qua kiểm duyệt cũng đã 3, 4 giờ sáng.

Nguyễn Nhuyễn thấy bình luận của hai fans cứng: Sao cô không đợi thêm 3 tiếng nữa rồi hẵng đăng!
Fans đây là đang khẩu thị tâm phi.

Ý là —— cô đăng video quá khuya! Nhưng mà tụi tui có thể thức khuya chờ!
Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn rep bình luận của hai người “Ngủ sớm một chút.”
Cô thoát khỏi studio, tắt điện thoại đến trường.

……
Tiết đầu hôm nay là ngữ văn.

Giáo viên dạy ngữ văn lão sư là một nữ O ôn nhu dịu dàng, bạn học trong lớp đều rất thích cô.

Nhưng mà đám Alpha hay nghị luận cô bằng những lời dơ bẩn.

Nguyễn Nhuyễn vừa mới ngồi vào chỗ, liền nghe thấy thanh âm nghiến răng nghiến lợi của bạn cùng bàn, giống như là muốn ngay lập tức biến thành A đi đấm người.

Nguyễn Nhuyễn mở sách giáo khoa ra, liền nghe thấy Phương Hủ nói: “Nhuyễn! Tớ sắp bị tức chết rồi!”
Nguyễn Nhuyễn lấy sách giáo khoa che mặt, nhỏ giọng trả lời: “Đang nghe nè…… Cậu sao thế?” “Hai đứa khốn nạn Minh Túc với Tịch Diêu Tâm.” Phương Hủ nghiến răng ken két, “Bọn nó vũ nhục cô Đinh, còn cảm thấy vô cùng thành tựu —— tớ không biết làm vậy vui chỗ nào! Tức chết tớ.”
Cô Đinh, chính là giáo viên dạy ngữ văn Đinh Nhiên Nhiên.

Giáo viên O nữ vừa xinh đẹp lại vừa ôn nhu như cô rất được người thích, có không biết bao nhiêu bạn học khác lớp hâm mộ cô.

Cho nên tại sao bạn học trong lớp mình…… lại vũ nhục cô?
Nguyễn Nhuyễn sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: “Là sao?”
Phương Hủ cắn môi nhìn Nguyễn Nhuyễn, vẻ mặt vừa ủy khuất vừa tức giận: “Bọn nó nói mông cô Đinh thật to, muốn thành kết ở trong người cô ấy, muốn đánh dấu cô, để cô dính đầy mùi tin tức tố của bọn nó đi làm……”
Cậu ngừng lại, trưng ra dáng vẻ “Lão tử thật sự không nói nổi nữa” cùng vẻ mặt phẫn uất.

“Tức chết tớ.” Phương Hủ nói, “Tại sao Alpha đứa nào cũng kinh tởm thế!” Cậu tuy rằng đang chửi bọn Alpha, nhưng Nguyễn Nhuyễn không hề cảm thấy bị xúc phạm.

Phương Hủ lại chửi: “Tởm muốn chết!”
“Thôi đừng tức giận nữa.” Nguyễn Nhuyễn nhìn lướt qua hai đương sự, “Bọn nó cũng chỉ đến thế thôi, không đáng để cậu tức giận.” Nhưng Phương Hủ vẫn cảm thấy tức giận khó tiêu.

Buổi tối hôm trước cậu đã muốn “học nhóm” với Nguyễn Nhuyễn—— mặc dù thực tế chả học gì cả.

Cho nên hôm nay Phương Hủ quyết định đi uống trà sữa với Nguyễn Nhuyễn, phát tiết phẫn nộ trong lòng.

Nguyễn Nhuyễn sờ túi tiền dẹp lép, nhưng vẫn bồi Phương Hủ đi.

Hai người không uống trong tiệm, mua xong liền ra ngoài.

Tâm tình của Phương Hủ rất không tốt, cậu muốn đi tản bộ trong công viên, còn đòi Nguyễn Nhuyễn bồi cậu.

Hôm nay Nguyễn Nhuyễn cũng không có việc gì phải làm, hào phóng mà vỗ ngực, tuyên bố thời gian còn lại của mình đều thuộc về “tỷ muội” không cùng huyết thống.

Hai người cầm trà sữa đi qua công viên gần đó.

Công viên tuy không lớn lắm, nhưng vị trí rất tốt, bên trái gần trường cô, cổng sau công viên lại gần một trường cấp 2, cách hai con đường về bên phải còn có một trường tiểu học.

Cho nên mỗi ngày đều có rất nhiều học sinh tiểu học qua đây chơi.


Hoặc là ra đây làm một chút việc “lén lút”.

Ví dụ như hiện tại.

Trước mặt Nguyễn Nhuyễn và Phương Hủ, có hai đứa nhóc mặc đồng phục cấp 2 của trường đang ngồi ở bàn đá chép bài.

Phương Hủ nhìn cảnh này cảm thấy rất thân thuộc, còn chưa kịp cười, biểu tình đột nhiên cứng lại.

Khóe môi mới cong lên được một nửa lại thả xuống, đổi lại thành biểu tình bực bội khó chịu.

Nguyễn Nhuyễn thấy vậy, nghi hoặc xoay người, liền thấy hai đương sự mà hôm nay Phương Hủ mãnh liệt chửi bới.

Minh Túc và Tịch Diêu Tâm.

Trong lớp cũng không có nhiều Alpha, ngoại trừ Nguyễn Nhuyễn còn ba người —— đây là hai trong số đó.

Omega thì càng ít, ngoại trừ Phương Hủ, cũng chỉ có bạn cùng bàn của Tịch Diêu Tâm.

Minh Túc là nam A, Tịch Diêu Tâm là nữ A.

Nguyễn Nhuyễn vẫn chưa hoàn toàn dung nhập, cho nên với cô giới tính thứ nhất vẫn là nam và nữ.

Hai người đều nhìn cô với cùng một biểu tình, gọi là “khinh thường kẻ yếu” mà Alpha nào cũng có.

Tịch Diêu Tâm cười rộ lên: “Nguyễn Nhuyễn? Chào nha, không ngờ Alpha như mày mà cũng có Omega theo.” Minh Túc không cười, chỉ khinh miệt nhìn Nguyễn Nhuyễn, hừ nói: “Nó mà là Alpha?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Tại sao cô lại bị racist nhỉ? Đã là thời đại ABO rồi, con người vẫn phải chạy theo tiêu chuẩn à?
Vốn dĩ Phương Hủ bị hai người này chọc tức, không ngờ ra ngoài giải sầu mà vẫn đụng trúng, cậu đang tức giận đến thiếu điều ném cốc trà sữa vô người bọn nó.

Nguyễn Nhuyễn ngược lại không hề tức, cô chớp mắt, chậm rì mở miệng: “Vậy phải như thế nào thì mới là Alpha?”
Tịch Diêu Tâm: “…………”
Nguyễn Nhuyễn hỏi chuyện này quá đường đột làm ả ta nhất thời câm nín, không biết trả lời thế nào.

Minh Túc ngừng một chút, biểu tình càng u ám, đang muốn mở miệng ——
Trong túi Nguyễn Nhuyễn vang lên tiếng chuông điện thoại của WeChat.

Mọi người: “……”
Phương Hủ phụt một cái cười thành tiếng.
—— Trong cái tình huống đang đấu khẩu căng thẳng như sắp giết nhau tới nơi mà Nguyễn Nhuyễn vẫn bình chân như vại, vẫn nói chuyện từ từ, lại giống như đang khinh thường không thèm chấp nhặt.

Hơn nữa tiếng chuông WeChat vang lên cũng rất đúng lúc.

Không biết ai thiết kế nhạc chuông của WeChat mà nghe vừa vui vẻ vừa hoạt bát, một phát chấm dứt bầu không khí đầy mùi thuốc súng vừa rồi.

Nhưng Nguyễn Nhuyễn lại không nhận ra được sự biến chuyển vi diệu này.

Cô lấy điện thoại ra, vô cùng lễ phép nói: “Ngại quá…… Để tôi bắt máy cái đã.”
Phương Hủ: “Ha ha ha ha ha ha.”
Sắc mặt của hai đứa A đối diện thật quá là “đẹp”, nếu không phải vì tay còn cầm cốc trà sữa, Phương Hủ chắc chắn sẽ vỗ tay cười haha..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi