NỮ CHÍNH ĐỀU CÙNG NAM PHỤ

Giang Đức Thanh là người Triệu Quốc, còn là khách khanh trong nhà một đại nhân vật, nhưng trong phủ của đại nhân vật đó khách khanh đông đảo, hắn không có cái gì nổi bật, trở thành khách khanh ba năm cũng chưa thể lộ mặt làm mấy việc lớn với chủ nhân. Khác với những khách khanh khác, rất nhiều người chỉ nghĩ trộn lẫn vào kiếm ngụm cơm ăn, Giang Đức Thanh muốn một ngày kia có thể chân chính xuất đầu, mưu một ngày kia ngập trời phú quý.

hắn nằm mơ cũng muốn được quý nhân thưởng thức, rốt cuộc hắn chờ đến cơ hội. Chủ nhân trong phủ nói cho bọn họ, chủ tử bên trên muốn khống chế thảo nguyên, cần phải có người lẻn vào đó, ở trong các bộ tộc truyền tin tức về, lúc cần thiết còn chế tạo một ít chuyện hỗn loạn.

Giang Đức Thanh lúc biết được đây là ý tưởng của ai thì mừng rỡ như điên, chỉ cảm thấy tiền tài quyền thế là dễ như trở bàn tay, vạn phần kích động mà từ Triệu Quốc đi vào thảo nguyên. Ban đầu hắn cũng định trà trộn vào bộ tộc Ô Đồ, ở bên trong tìm một vị trí, chỉ tiếc hắn phí trăm cay ngàn đắng cũng không vào được cửa này. Bộ tộc Ô Đồ khác hẳn lúc trước Giang Đức Thanh tưởng tượng, hắn vốn tưởng rằng đây là một bộ tộc bình thường, đại đa số người không có kiến thức, đến chữ cũng không biết, khẳng định thực dễ lừa. Kết quả thiếu chút nữa hắn đã bị một thiếu niên choai choai dọa tè ra.

Thiếu niên là một thành viên lang kỵ của bộ tộc Ô Đồ, cũng từ nhỏ dưỡng lang huấn lang, một đôi mắt sắc hiểu rõ nhân tâm, từng bắt được vài thám tử lòng mang ý xấu. Giang Đức Thanh nếu không phải chạy trốn nhanh, hẳn cũng đã thua ở trong tay người ta.

Bất quá cũng không tệ, hắn đi Bạch tộc kích động Y Lặc Đức đối nghịch với bộ tộc Ô Đồ, lại vẽ cho hắn ta bánh nướng lớn, hứa hẹn làm Bạch tộc về sau có thể dời về Triệu Quốc. Kết quả không biết tự lượng sức mình, khiến cho Bạch tộc bị diệt trước, chính hắn cũng bị trói bằng dây thừng buộc ở sau ngựa đưa về Ô Đồ.

Tộc trưởng Ốc Đột dẫn hắn trở về Ô Đồ, về đến nhà lại thành nam tử hán hoag dã, chỉ nghĩ lôi kéo tức phụ đi học cưỡi ngựa, hoàn toàn ném người này ra sau đầu rồi.

Các tù binh khác mang về đều an bài xong, chỉ còn lại Giang Đức Thanh một người này, người phụ trách hỏi đến Na Nhật Tùng. Na Nhật Tùng lúc trước nghe Giang Đức Thanh tự xưng là người Ân quốc, cảm thấy mình tự xử lý không tốt, liền nói việc này cho Ân Như Hứa.

Thời gian của Ân Như Hứa đều cho Ốc Đột, khó được có lúc rảnh rỗi, qua hai ba ngày mới rỗi rãi cho người đưa Giang Đức Thanh lên.

Giang Đức Thanh đã nhiều ngày qua cũnng không phải chịu khổ gì, tốt xấu còn có ăn có uống. hắn đã từ ban đầu kinh hoảng thất thố trở nên bình tĩnh lại, hơn nữa ở trong lòng tính toán làm gì bây giờ. Nghe nói bị mang đi gặp Ân Như Hứa, trong lòng hắn vui vẻ, thầm nghĩ công chúa Ân quốc kia nghe nói là quý nữ cá tính cách ôn thôn nhu nhược, nữ tử như vậy mềm lòng nhất, cũng không có tâm cơ gì, nếu hắn nói dối không có sơ hở, không chừng có thể lừa gạt qua đi.

hắn trong lòng đại định, lúc nhìn thấy Ân Như Hứa trong lòng càng buông lỏng, hạ quyết tâm phải giả ngây giả dại, nhào lên khóc cầu nói: “Công chúa tha mạng a, tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân là lương dân Ân quốc, bị Bạch tộc bắt đi, không phải người một đường cùng bọn họ!”

Ân Như Hứa đã nghe người ta nói hành vi lén lút của hắn ngày ấy ở Bạch tộc, lúc này trên dưới đánh giá hắn, liền hỏi: “Ngươi chính là người trong thương đội lần trước bị Bạch tộc đuổi giết?”

Giang Đức Thanh thuận cột bò lên, liên tục gật đầu, “Đúng đúng!”

hắn nghĩ công chúa này sao hiểu được nhiều như vậy, phỏng chừng cũng không có khả năng đi làm rõ ràng thân phận của hắn. Kết quả Ân Như Hứa vẫy tay, cho người lấy tập công văn đến, “Vậy ngươi tên là gì, xuất thân từ nơi nào, tới thảo nguyên làm buôn bán, người bảo lãnh ở quê nhà là ba người nào, hàng hóa của ngươi là gì?”

Giang Đức Thanh không nghĩ tới nàng sẽ hỏi rõ đến như vậy, lại thấy trong tay nàng cầm công văn, thế nhưng còn là công văn về thành viên thương đội, trong lòng không khỏi thầm mắng sao cái này cũng chuẩn bị. Nếu hắn nói không đúng, lập tức sẽ lòi đuoi, nhưng hắn đâu biết tên người và lai lịch thương đội kia. Chỉ có thể căng da đầu bịa chuyện nói: “Chuyện này…… Tiểu nhân kỳ thật là nhập cư trái phép, nửa đường gặp phải đạo tặc mất đi hàng hóa, cầu thương đội đưa ta một đoạn đường, cho nên không ở trong danh sách thương đội ……”

Ân Như Hứa buông công văn, lại một lần hỏi: “Ngươi là người nước Ân?”

Giang Đức Thanh một mực chắc chắn, “Vâng, là người nước Ân!”

Ân Như Hứa, “không, ngươi là người Triệu Quốc.”

Giọng nói của nàng tuy mềm nhẹ, lại mười phần chắc chắn, như một tiếng sấm rơi vào trong tai Giang Đức Thanh, trong lòng hắn kinh nghi, không rõ vì sao công chúa này có thể một ngụm nói ra lai lịch của mình.

Ân Như Hứa: “Quả nhiên là người Triệu Quốc. Xem ra, ta hỏi ngươi vấn đề, ngươi nhất định là không chịu trả lời thật.”

Giang Đức Thanh tâm run lên, miệng vẫn kêu: “không, tiểu nhân là người nước Ân! thật là người nước Ân!” Trong lòng thì nghĩ chẳng lẽ nàng muốn giết ta? Lại nghe Ân Như Hứa phân phó người, nói: “Dẫn hắn đi, nhốt lại.”

Chỉ là nhốt lại? Vậy còn tốt, khẳng định là nàng đi xác nhận thân phận của hắn, Ân quốc một đi một về còn cần thời gian, trong thời gian đó hắn hẳn là vẫn an toàn. Nếu có thể nhân cơ hội truyền tin ra ngoài, nói không chừng sẽ có người tới cứu. Giang Đức Thanh tự an ủi mình, trong lòng cũng sinh ra chút khinh thường, cảm thấy quả nhiên là nữ nhân, nhân từ nương tay thì khó thành đại sự.

Ân Như Hứa cũng không đi xác nhận thân phận Giang Đức Thanh, nàng cho người dẫn hắn đi xong, nói cho người trông coi hắn: “Nhốt hắn ở trong phòng nhỏ, nhỏ hẹp đến không thể nằm thẳng. Về sau ba ngày đưa thức ăn một lần, một ngày đưa một chén nước, nhiều hơn thì không cần. Mặt khác không để bất kì ai nói một lời với hắn, một chữ cũng không được nói với hắn.”

Các cung nữ tò mò hỏi nàng: “Công chúa, người này thật không phải người nước Ân? hắn là gian tế nước Triệu sao?”

Ân Như Hứa: “Ừ.”

Các cung nữ: “Nếu là gian tế, chỉ nhốt lại cũng quá tiện nghi hắn, sao không trực tiếp giết đi!”

Ân Như Hứa chỉ lắc đầu, cũng không nói nhiều. Thế gian này, so với chết còn có rất nhiều chuyện chịu đựng khổ sở hơn. Người chưa từng thể hội sẽ không biết loại cầm tù này đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ.

Gian tế đến từ nước Triệu này làm trong lòng Ân Như Hứa từ từ thả lỏng lại căng thẳng lên. Triệu quốc vì sao vào lúc này phái gian tế tới thảo nguyên, có phải chỉ có một người này hay không? Nàng cảm thấy không có khả năng chỉ có một người.

……

“Nàng nói hoài nghi Triệu quốc thả rất nhiều gian tế ở thảo nguyên?” Ốc Đột buổi tối ở trong trướng nghe Ân Như Hứa nói việc này cũng không quá để ở trong lòng, rất là không để bụng nói: “Đây là thảo nguyên của ta, mấy gian tế nho nhỏ có thể có tác dụng gì.”

hắn là nam nhân thực tự tin, cũng phi thường kiêu ngạo, giống như sói, chính là loại tự tin này vào lúc nào đó sẽ làm cho hắn trở thành thất bại.

Ân Như Hứa không cãi cọ với hắn mấy gian tế Triệu quốc sẽ có hại gì, cũng không có ý đồ nói cho hắn Triệu vương Triệu Tư có dã tâm gì. Nàng chỉ bình tĩnh mà nói với nam nhân đang kiêu ngạo ngẩng đầu: “Triệu Vương lúc trước muốn cưới ta, phỏng chừng là còn chưa có chết tâm, mẫu thân gửi thư nói Triệu Quốc và Tấn Quốc liên hợp, còn từng muốn mượn đường Tấn Quốc, tiến đến thảo nguyên.”

Ốc Đột lúc này liền không phải thái độ lúc trước kia.

Tựa như con thú, có thể làm cho bọn họ nhanh chóng cảnh giác chính là địch nhân có ý đồ xâm phạm địa bàn của bọn họ, cùng với cướp đoạt phối ngẫu. Ân Như Hứa sớm đã thăm dò tính tình Ốc Đột, biết nói cái gì mới có thể làm hắn để ý.

Quả nhiên, Ốc Đột đêm đó không nói cái gì, ngày thứ hai cho người chuẩn bị đến các tiểu bộ tộc khác truyền tin. trên thảo nguyên bộ tộc lớn nhỏ rất nhiều, Ô Đồ thống nhất rồi, toàn bộ các “Tộc” đều trở thành “Bộ”, tỏ vẻ dựa vào. Ốc Đột cho người truyền tin, nói cho toàn bộ các bộ bởi vì thương đội lui tới dần dần tăng lên, để tránh xuất hiện Bạch tộc lúc trước nhiễu loạn, toàn bộ người ngoại lai đều cần phải tới Ô Đồ lĩnh chứng nhận thân phận.

Ngắn ngủn mấy ngày, đã bắt được không ít thám tử, thế nhưng không chỉ là Triệu Quốc. Mặc kệ là người nước nào, Ân Như Hứa đều làm theo đúng cách, giống như với Giang Đức Thanh cùng giam giữ lại. Những người này ban đầu không cảm thấy có gì, nhưng ngày tháng qua lâu, có người nhịn không được tan vỡ, cả ngày ở nơi đó khóc kêu, lúc trước bị bắt thì thiết cốt tranh tranh ngậm miệng không nói giờ cũng cầu xin người trông coi bọn họ.

Nhưng người trông coi được Ân Như Hứa dặn dò, hoàn toàn không để ý tới bọn họ.

“Công chúa, ngài đoán không sai, ban đầu Giang Đức Thanh bị nhốt, sau lại xác thật quen biết vài người trong đó, chúng ta cho người nửa đêm nấp ở đó nghe, quả nhiên nghe được không ít tin tức!”

Ân Như Hứa sau khi nghe xong, gật gật đầu, “Tốt.” không còn nói gì khác.

Nàng nói ít, chỉ có khi ở cùng Ốc Đột mới có vẻ hoạt bát hơn. Các cung nữ nhìn, từ ban đầu oán trách tộc trưởng Ốc Đột mãi bá chiếm công chúa mang nàng đi làm chút chuyện không đàng hoàng, đến bây giờ lại ước gì tộc trưởng Ốc Đột sớm một chút tới đây, mang công chúa đi ra ngoài chơi vui vẻ một chút.

“Khiếu Khiếu, đi thôi, hôm nay mang nàng đi luyện tên.” nói Ốc Đột, Ốc Đột liền tới rồi.

hắn lại một thân mồ hôi, đại khái mới vừa cưỡi ngựa tuần tra xong trở về, đi vào trong lều ùng ục ùng ục mồm to uống xong trà lạnh Ân Như Hứa đưa cho hắn, giúp nàng cầm lấy cung tiễn, xoa xoa tay dắt nàng đi ra ngoài.

Ân Như Hứa đã biết cưỡi ngựa, tuy rằng còn chưa chạy nhanh, nhưng cũng có thể tự mình cưỡi ngựa chạy chậm, thấy nàng học xong cưỡi ngựa, Ốc Đột lại muốn dạy nàng bắn tên, Ân Như Hứa cũng không sao cả, Ốc Đột nguyện ý dạy thì nàng học.

hiện hai người cùng nhau cưỡi ngựa đi ra ngoài, đã là cảnh tượng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.

Ân Như Hứa dùng một cái cung nhỏ, Ốc Đột lúc tám chín tuổi là có thể dùng loại cung này, nhưng sức lực của Ân Như Hứa có lẽ so ra còn kém lúc hắn tám chín tuổi, tạm thời chỉ có thể sử dụng loại này.

“Chúng ta hôm nay đến đây luyện.” Ốc Đột đứng ở bên cạnh Ân Như Hứa làm mẫu cho nàng, lại chỉ ra tư thế sai cho Ân Như Hứa, trước mang theo nàng tìm cảm giác, lại để nàng tự mình thử. hắn khoanh chân ngồi ở bên cạnh nhìn công chúa luyện tên, trên khuôn mặt trắng nõn to bằng bàn tay đều là nghiêm túc, xiêu xiêu vẹo vẹo bắn ra một mũi tên, sau đó buông cung, cộp cộp cộp chạy tới nhặt mũi tên nghiêng sang một bên rồi quay về, hắn liền cảm thấy nữ nhân này sao lại đáng yêu như vậy.

Ân Như Hứa luyện một lúc, ngồi xuống nghỉ ngơi, Ốc Đột kéo tay nàng, xoa xoa đầu ngón tay nàng đỏ bừng, “Ta làm cái bọc ngón tay cho nàng, đeo vào thì sẽ không như vậy.”

Ốc Đột biết làm rất nhiều đồ vật, hắn giống đại bộ phận nam nhân trên thảo nguyên, thói quen tự mình thủ công chế tác các loại khí cụ, đặc biệt là các loại vật nhỏ, hắn phi thường am hiểu. Nam nhân này nói tới cũng kỳ quái, chiếu cố chính mình thì hắn dốt đặc cán mai, nhưng chiếu cố Ân Như Hứa lại giống như trời sinh đã biết.

Giày da nhỏ cưỡi ngựa của Ân Như Hứa là hắn làm, mềm mại lại chắc chắn. Lúc trước Ân Như Hứa cưỡi ngựa, hai cái đùi bị cọ đến đỏ bừng, hắn còn làm cái đệm yên ngựa, đặt lên yên ngựa rồi liền tốt hơn nhiều. Trừ những thứ này, hắn còn thân thủ làm chủy thủ cho Ân Như Hứa, lưỡi dao mài thật lâu, dù sức lực của Ân Như Hứa thể này, dùng chủy thủ kia cũng có thể dễ dàng cắt được da dê, lọc được xương dê.

Nhưng chủy thủ này, cũng không phải chỉ để cho nàng dùng cắt đồ ăn, đó là một thanh chủy thủ chân chính sắc bén có thể giết người.

hắn dạy Ân Như Hứa cưỡi ngựa bắn tên, nhìn thấy trên người nàng bị thương liền khó chịu, nhưng cho dù khó chịu, hắn cũng chưa từng nói đến Ân Như Hứa không học nữa.

Ân Như Hứa là công chúa, thân thể này chưa từng ăn đau khổ, kéo cung kéo đến hai tay đau nhức nhũn ra, đến đồ vật cũng lấy không nổi, mệt không muốn nói chuyện. Ốc Đột từ hang ngầm bên cạnh móc ra con chuột lười đầy lông, cho nàng sờ mấy cái, làm nàng chậm rãi giảm đau, phi thường thấy hiệu quả.

Chờ đến khi trở về, Ân Như Hứa đến bánh nhân thịt còn lấy không nổi, Ốc Đột liền mỗi tay cầm một cái bánh, một cho mình ăn, một đưa đến bên miệng Ân Như Hứa để nàng ăn. hắn cắn một miệng to, gặm hết nửa cái bánh có nhân, quai hàm cũng phồng lên một khối to, Ân Như Hứa mới cắn một miếng nhỏ, nàng tú tú khí khí nửa ngày mới ăn được một khối nhỏ.

Ốc Đột nhìn cười không ngừng, “Ha ha ha ha nàng quả thực giống con chuột lười!”

Ân Như Hứa há mồm, cắn ngón tay hắn.

Ốc Đột: “……”

Ân Như Hứa: “không nhìn rõ, cắn sai rồi.” Nàng làm bộ mắt mình không tốt, tiếp tục ăn bánh.

Ốc Đột:…… Muốn mệnh, lại cứng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi