Hôm sau.
Tô Hoán liền lấy tốc độ sét đánh chuyển nhà, đem Trà Trà bắt tới căn hộ của mình.
Căn hộ này rất tốt, mặc kệ là an ninh hay là môi trường, vị trí, đều vô cùng tốt.
Trà Trà vừa vào cửa, đã bị hấp dẫn.
Cô giống như có thể ngửi được hương vị, đẩy bàn tay Tô Hoán bàn ra, hướng về phía một gian phòng chạy tới.
Ngay sau đó, ngừng ở cửa, quay đầu lại nhìn Tô Hoán.
Hai mắt ướt át sáng lấp lánh.
Giống như đang hỏi Tô Hoán: Em có thể vào xem sao?
Tô Hoán gật gật đầu, "Này gian phòng là kinh hỉ dành cho em."
Trà Trà, "!!!"
Cô xoay người, đẩy cửa phòng ra.
Hoàn toàn bị một màn trước mặt này làm cho chấn động, vừa vui mừng vừa thích thú!
Căn phòng màu hồng nhạt, khác hoàn toàn phong cách đen trắng của căn hộ.
Đương nhiên, nếu chỉ là phòng đẹp, tuyệt đối không thể làm Trà Trà kinh ngạc cảm thán như vậy.
Gian phòng này, xung quanh bốn bức tường, khắp nơi đều treo kẹo que!
Các loại hương vị, màu sắc, dường như sắp Trở thành ngôi nhà kẹo.
Chỉ cần cô duỗi tay ra, là có thể đụng tới kẹo ngọt ngào.
Không chỉ có như thế, giữa phòng, còn bày một chiếc tủ tinh xảo trong suốt, bên trong để đầy bánh kem nhỏ, cùng với các loại điểm tâm ngọt!
Trà Trà, "!!!" Ta nguyện ý chết ở trong gian phòng này!
Thất Thất, 【......Phi phi phi, không cần nói hươu nói vượn, không may mắn! 】
Thất Thất một bên nói, một bên hâm mộ nhìn gian phòng chứa đầy kẹo cùng bánh kem nhỏ.
Nó......Nó cũng rất thích a!
Nó thật sự đặc biệt muốn bò ra ngoài để ăn kẹo, ăn bánh kem, ăn đồ ăn vặt......
Ai, thân là một cái hệ thống, quả thực hèn mọn tới cực điểm.
Trà Trà nhìn trái nhìn phải, tay nhỏ lưu luyến vuốt các loại kẹo.
Ngay sau đó, đôi mắt ướt át nhìn về phía Tô Hoán.
"Tất cả......Anh một mình ăn hết sao?" Ăn không hết, em có thể giúp anh a! Không thể lãng phí.
Cô nhớ rõ, hắn không ăn nhiều đồ ngọt, mỗi lần đều là cô uy hắn, hắn mới ăn.
Ngày thường, dường như chưa từng chủ động ăn kẹo?
Suy nghĩ như vậy, hai mắt to ngập nước mắt chớp chớp, mong chờ đáp án của Tô Hoán.
Tô Hoán đã sớm bị bộ dáng manh này của cô khiến cho ngây người.
Hắn ôn nhu nói, "Đều cho em."
Kẹo cho em, tiền cho em, người cho em, mạng cũng cho em!
Trà Trà hướng về phía hắn mỉm cười ngọt ngào, "!!! Tô Hoán, anh thật tốt! Không uổng công em nuôi anh nhiều ngày như vậy!"
Tô Hoán đột nhiên được phát thẻ người tốt, "............"
Anh muốn chính là cái khích lệ này sao?
Không!
Anh muốn chính là em a.
Khích lệ gì đó, anh không cần.
Thừa dịp Trà Trà đang vui vẻ, Tô Hoán mắt chợt lóe, tiến lên vài bước.
Tiểu cô nương lúc này, hai tay ôm kẹo, hận không thể đem toàn bộ kẹo nhét vào trong túi.
Bất quá, kẹo quá nhiều, nhét không hết.
Vậy nếu........Buổi tối ôm kẹo ngủ?
Giống như cũng không tồi?
Trà Trà vui tươi hớn hở suy nghĩ.
Tô Hoán khóe môi cong cong, giọng nói trầm thấp, giống như mê hoặc ở bên tai cô vang lên.
Tô Hoán, "Trà Trà, kẹo có ngọt hay không?"
Trà Trà, "Ừm, ngọt!"
Tô Hoán, "Đều cho em được không?"
Trà Trà, "Được!"
Tô Hoán, "Chúng ta buổi tối đi phố mỹ thực dạo vài vòng, được không?"
Trà Trà, "Được~"
Tô Hoán, "Chúng ta ngày mai đi lãnh chứng, được không?"
Trà Trà, "Được."
Tô Hoán, "!!!"
Tiểu khả ái đồng ý lãnh chứng!
Vui vẻ!
Vui vẻ đến nói không nói nên lời, vô cùng kϊƈɦ động!
Thất Thất, 【............】 ta mẹ nó bò ra ngoài đánh chết ngươi! Không biết xấu hổ!