NỮ CHÍNH MAU HỌC HÀNH ĐI


Mọi người đều đang bàn luận, cười và thảo luận xem rốt cuộc ai mới là người may mắn kia.

Nhưng vì giám đốc nhà hàng nói có thể đi nhận thưởng riêng, cho nên mãi đến khi Tần Tịch các cô tiến vào thang máy, trong các khách mời có mặt đêm nay, cũng không có ai thừa nhận bản thân cầm tấm thẻ may mắn kia.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cũng đã nhốt bầu khí náo nhiệt ở ngoài cửa.

Nhìn thang máy đi xuống rất nhanh, Kiều Sơ Hạ không nhịn được khẽ thở dài.

Cô ấy xoa xoa tấm thẻ bị vò có chút nhăn trong tay, nhỏ giọng nói: “Cũng không biết ai sẽ may mắn như vậy.

”“Ừ.

” Âu Dương Nguyệt cũng thở dài một hơi, “Mặc dù tớ tin tưởng chúng ta…”Cô ấy chỉ Tần Tịch, Đường Lăng, Kiều Sơ Hạ, cuối cùng chỉ mình: “Dựa vào chính mình, tương lai cái gì cũng sẽ có được.

Nhưng mà vẫn muốn…”Cô ấy không nhịn được mà than vãn một tiếng: “Hu hu hu, chưa kể đến váy nhỏ, túi nhỏ, giày nhỏ xinh đẹp… Các cậu không biết mẹ tớ đã nói, về sau sẽ giới hạn tớ tối đa! Mỗi năm váy, túi và giày toàn bộ đều sẽ bị giới hạn số lượng! Thi không được top 3 thì tất cả đều bị giới hạn!”Âu Dương Nguyệt nói, có chút ai oán nhìn về phía Tần Tịch: “Nhưng mà mẹ lại không biết, bé Tiểu Tịch bảo bối của chúng ta không chuyển chuyên ngành nữa! Đại ma vương của lớp đã trở lại, điểm tuyệt đối kỹ thuật y sinh giải phẫu cấy mô vật lí nâng cao… thần mà! Một đại ma vương, một Đường Lăng, còn có một Hạ Hạ…”Âu Dương Nguyệt vui vẻ ríu rít trong tiếng cười, thang máy dừng lại ở tầng cuối cùng.

“Tớ đến lễ tân thuê phòng!” Nỗi buồn của cô ấy lúc nào cũng vơi đi rất nhanh, “Chúng ta làm nó!”Cô ấy nói rồi chỉ chỉ Đường Lăng đang xách ba lô: “Các cậu đợi tớ một lát, rất nhanh!”Nói xong, cô ấy cầm giấy tờ chứng nhận của ba người, sải bước đi đến quầy lễ tân.


“Tớ đi nhà vệ sinh.

” Kiều Sơ Hạ đi phía bên khác của đại sảnh.

Tần Tịch và Đường Lăng dứt khoát đi đến chỗ nghỉ ngơi ở đại sảnh, ngồi ở sô pha chờ Âu Dương Nguyệt.

“Tấm thẻ của cậu…” Hai người ngồi xuống, Đường Lăng đột nhiên nói: “Hình như cậu luôn không nhìn số thứ tự bên trong.

”“Ừ.

” Tần Tịch gật gật đầu.

Tuy rằng Đường Lăng ít nói, thoạt nhìn có chút vẻ con trai.

Nhưng lại là một người tỉ mỉ nhất kí túc xá.

Cô cũng biết bản thân không thể giấu được cô ấy.

“Vì sao không xem?” Đường Lăng hỏi: “Là sợ không trúng thưởng được, hụt sau khi mong chờ quá nhiều sẽ thất vọng sao?”“Có lẽ là vậy đi.

” Tần Tịch cười cười.

“Vậy thì….

” Đường Lăng đưa tay về phía cô, “Muốn tớ xem giúp cậu một cái không?”“Không cần đâu.

” Tần Tịch cười: “Từ trước đến nay tớ cũng chưa từng trúng vé xổ số năm tệ mà.

”“Cậu không hiếu kì một chút nào sao?”“Vẫn ổn thôi.


” Mặt mày Tần Tịch giãn ra, “Giống Âu Dương Nguyệt nói, chúng ta dựa vào bản thân, tương lai cũng sẽ có những thứ này.

Sẽ có ngôi nhà ấm áp thuộc về mình, có thể đi nơi muốn đi, cũng có thể mua quần áo và túi xách mình thích… Như thế mới tốt.

”“Tớ xong rồi.

” Âu Dương Nguyệt đã hùng hùng hổ hổ cầm thẻ phòng đi đến bên cạnh các cô, “Chúng ta đi thôi.

”“Được.

” Tần Tịch cầm túi đứng dậy.

Các cô đợi Kiều Sơ Hạ đi ra từ nhà vệ sinh, sánh bước đi đến thang máy lên phòng trọ.

Lúc cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Tần Tịch đúng lúc nhìn thấy vài người phục vụ, dưới sự lãnh đạo của giám đốc nhà hàng mới gặp khi nãy, đi ra từ cánh cửa khác, bước nhanh ra ngoài đại sảnh khách sạn.

Cổng khách sạn, một chiếc xe Maybach màu đen chậm rãi dừng lại.

Cửa sau của xe mở ra.

Ánh mắt giám đốc nhà hàng lễ độ cung kính, một nam thanh niên mặc âu phục đen bước xuống xe.


“Đã liên hệ người ta chưa?” Nam thanh niên nhàn nhạt nói: “Báo cho cô ấy, biệt thự đang đứng tên tôi, yêu cầu gặp mặt tôi một lần, tôi sẽ sang tên cho cô ấy.

”Giọng nói của anh ta rất dễ nghe, trầm thấp, êm tai, ưu nhã như tiếng đàn cello.

Giọng điệu của anh ta cũng rất vô vị, nghe không hề nghiêm khắc.

Nhưng giám đốc nhà hàng nhắm mắt theo đuôi phía sau anh ta, trên trán lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Vâng… Vâng!” Ông ấy cười cười cúi đầu, cũng không dám lau mồ hôi, “Nhưng mà…”Quả thật giám đốc nhà hàng không biết nên nói như thế nào mới tốt.

“Ừ?” Người con trai dừng bước, ánh mắt nhàn nhạt quét qua ông ấy, “Có vấn đề gì?”“Chính là vị tiểu thư kia…” Giọng giám đốc nhà hàng khàn nói: “Cô ấy… Cô ấy không cầm theo tấm thẻ đó.

Cô ấy… Cô ấy…”Ông ấy khẽ cắn môi, cuối cùng cũng nói ra một hơi: “Cô ấy cũng không có cách nào liên hệ với chúng tôi.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi