NỮ CHÍNH MAU HỌC HÀNH ĐI


Trong trận tranh đấu đó, tất nhiên nữ chính không bị hao tổn một sợi tóc nào.

Nhưng làm nữ phụ, Tần Tịch không may bị viên đạn bắn trúng ngực, cấp cứu không có hiệu quả, đi đời nhà ma.

Trong nháy mắt cô ngã xuống, cô thấy một cách rõ ràng, Tạ Liên Thành chạy về hướng nữ chính, ném cô bị thương nặng như vậy ở tại chỗ, để mặc cô nằm trên mặt đất lạnh như băng ướt dầm dề.

Cô chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài càng đi càng xa.

Nghe được âm thanh của Tạ Liên Thành tràn ngập nôn nóng và lo lắng, gọi nữ chính: “Tô Nhiễm——”Trong nháy mắt đó, đau đớn ở phần ngực bị trúng đạn đột nhiên ùn ùn đến với Tần Tịch.

Cô đau đến mức hô hấp cũng khó khăn, muốn mở miệng cầu cứu lại phát hiện bản thân không phát ra được bất cứ âm thanh gì.

Đương nhiên sau đó cô chết.

Nữ phụ mà, khi nam nữ chính rốt cuộc sắp tu thành chính quả, đành ảm đạm rời sân khấu.

A, lĩnh hội biết bao đau đớn!Ngay sau đó Tần Tịch phát hiện vậy mà mình chưa chết, lại còn xuyên vào cùng một cuốn sách.

Khi cái hệ thống kia xuất hiện trước mặt cô lần nữa, đưa ra sự lựa chọn AB như trước để cho cô chọn.

Cô nhớ đến chuyện khắc cốt ghi tâm kia, cả hô hấp cũng trở nên đau đớn vùng vẫy mãnh liệt, nam chính Tạ Liên Thành bị Tần Tịch dứt khoát loại bỏ.


Lần này Tần Tịch chọn B!Lạc Phỉ, nhân vật phản diện cực kì nổi tiếng trong tiểu thuyết.

Lúc Tần Tịch đi theo Tạ Liên Thành đã rất hiểu rõ đối phương.

Thần bí, hùng mạnh, tuấn mỹ, gia tộc phú khả địch quốc(*), là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nam chính trong sách.

(*) Phú khả địch quốc: có tài sản nhiều đến mức có thể so sánh với cả quốc gia.

Sau khi bắt đầu con đường theo Lạc Phỉ, Tần Tịch không cần học tài chính nữa.

Lần này cô học luật vì Lạc Phỉ.

Giống như trước mà thuận lợi tốt nghiệp, sau đó đến bên cạnh Lạc Phỉ.

Cô tuyệt đối không nghĩ rằng, ở chỗ Lạc Phỉ đó, tam quan của cô sẽ bị đạp đổ và xây lại vô số lần.

Kì thực có rất nhiều lần, cô cảm thấy mình không cách nào tiếp thu được một ít ý tư tưởng của Lạc Phỉ, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ rời bỏ đối phương một cách mãnh liệt.

Nhưng mỗi khi chuyện như vậy xảy ra, Tần Tịch sẽ không cẩn thận phát hiện ra một vài bí mật quá khứ của Lạc Phỉ, dù hắn đã che giấu rất kỹ.

Ví dụ như, Lạc Phỉ vốn là con riêng trong gia tộc, nhưng lại không được gia tộc thừa nhận.

Thời niên thiếu, hắn ta thậm chí luôn bị phân biệt đối xử, bị xúc phạm, cuộc sống từng ăn bữa hôm lo bữa mai.

Ví dụ như, vào lúc Lạc Phỉ mười hai tuổi, mẹ hắn ta vì bảo vệ hắn ta mà chết.

Hắn ta từ đó cũng chỉ có một mình, mất đi người thân và sự ấm áp duy nhất trên thế giới này.

Lại ví dụ như, đôi tay kia của Lạc Phỉ bị bóng tối dần dần ăn mòn, cũng đã từng vui vẻ chơi nhạc dương cầm, buổi chiều dưới nắng xuân tươi đẹp, hắn ta và mẹ nhìn nhau cười, hòa thuận vui vẻ.

Nhưng khi mẹ hắn ta chết bi thảm trước mặt hắn ta, hắn ta liền thề sẽ không bao giờ chạm vào dương cầm mẹ hắn ta thích nhất nữa.

……Dù sao cũng nhiều vô số, nhiều rất nhiều.

Những chuyện quá khứ của Lạc Phỉ được đan lại thành một mạng lưới, tạo nên từng bức tranh sinh động.

Khiến cho Tần Tịch chạm tới từng chút một, một mặt yếu đuối mà mọi người không biết của người đàn ông có thể xưng vương trong đế quốc bóng tối.

Nếu như nói, khi lần đầu chọn Tạ Liên Thành, Tần Tịch chỉ cảm thấy bản thân nên ở cùng với anh ta, cho nên cô khó hiểu vì sao phim tình cảm trì trệ không bắt đầu.


Đối với Lạc Phỉ kia, cô thật sự đã đắm chìm.

Vì vậy cô đã ở lại.

Ở lại bên người đàn ông cô đơn tỏ vẻ mạnh mẽ, trên thực tế lại có một mặt yếu đuối này.

Cô giúp đỡ hắn ta mà không oán không hận, rất nhiều lần lách luật, làm rất nhiều chuyện cô không dám nghĩ bản thân sẽ làm.

Cô để đôi tay của mình cũng nhúng vào vực sâu.

Một lần này, cô cùng với Lạc Phỉ càng ngày càng mạnh mẽ, tình cảm giữa Tần Tịch và hắn ta cũng càng ngày càng tốt hơn.

Đường sự nghiệp và đường tình duyên đều cùng thuận lợi, Tần Tịch cũng dần dần yên lòng.

Lần này, cô sẽ lại không xui xẻo nữa…Sau đó cô thực sự lại chết rồi!Trong cùng một trận tranh đấu, thời gian cũng lệch không nhiều, cùng chết do bị đạn bắn.

Kì thực lần này có thể nói là Tần Tịch tự nguyện.

Khi viên đạn bay về phía Lạc Phỉ, cô không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhào qua muốn đẩy hắn ta ra.

Đáng lẽ ra, hai người đều không có việc gì.

Đi theo Lạc Phỉ mấy năm nay, ngoài khả năng chuyên môn càng ngày càng tốt, dưới sự dạy bảo của hắn ta, Tần Tịch học được kỹ thuật chiến đấu và võ tự vệ không tồi.

Ai ngờ rằng lúc cô lao ra trong nháy mắt, đột nhiên Lạc Phỉ giống như nổi điên quay người về hướng khác.

Trong cặp mắt sâu xa của hắn ta, dường như căn bản không nhìn đến Tần Tịch.


Cho dù đụng phải Tần Tịch, hắn ta cũng giống như không cảm nhận thấy.

Chỉ là không ngờ tới lần va chạm này, vậy mà lại đẩy Tần Tịch đến ngay hướng viên đạn.

Giây tiếp theo, khi Tần Tịch lại ngã trên mặt đất lạnh như băng lần nữa.

Cảnh tượng quen thuộc lại hiện lên trước mắt cô.

Cô nhìn người yêu của mình, người đàn ông hôm qua vẫn còn dịu dàng lưu luyến ôm cô, đang chạy tới phía xa nơi cô không thấy rõ.

Sau đó Tần Tịch nghe thấy hắn ta gọi: “Tô Nhiễm——”Tê tâm liệt phế!Âm thanh khàn khàn khiến cho người khác đau lòng.

Đó có lẽ là điều mà Tần Tịch chưa bao giờ được nghe trước đây, trái tim thật sự của Lạc Phỉ.

Ngực đau nhức, so với lần trước càng thêm khí thế ào ạt.

Trong nháy mắt đó, trong đầu Tần Tịch chỉ còn lại một khoảng không trống rỗng.

Cô cảm thấy rất đau rất đau đớn, cô đau đến nỗi sắp không nhớ được dáng vẻ của Lạc Phỉ rồi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi