NỮ CHÍNH MAU HỌC HÀNH ĐI


Không biết bên kia nói cái gì, Tạ Liên Thành lên tiếng: “Ừm, làm nhanh đi.

”Anh ta nói, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Đây là phòng thực hành tin học, nằm ở khu nhà dạy học phía tây bắc, không nhìn thấy tòa nhà lên lớp với phòng thí nghiệm của học viện y học lâm sàng của Tần Tịch.

Cũng không nhìn đến tòa nhà thí nghiệm đang bắt đầu thi công xây mới kia.

Anh ta cúp điện thoại, một tay cắm vào túi đi ra khỏi phòng học.

Chẳng qua không vội.

Tần Tịch mới năm hai, 18 tuổi.

Còn thiếu hai tuổi mới đến tuổi kết hôn luật định.

Anh ta còn có rất nhiều thời gian, có thể từ từ.

Tần Tịch đúng là ở trong phòng thí nghiệm hết ba ngày.

Trong lúc nghỉ, một ít sinh viên trong phòng thí nghiệm xin phép Ngô Hi Ngạn về nhà.

Tuy rằng tiến độ thí nghiệm không thể bị trì hoãn, cường độ lại nhỏ đi nhiều.


Hơn nữa không cần phải vừa chạy qua phòng học vừa chạy qua phòng thí nghiệm, thực ra Tần Tịch còn rất thảnh thơi.

6 giờ chiều ngày mùng 3, Tần Tịch cẩn thận đem thuốc thử để lại chỗ cũ, quay đầu lại nhìn Ngô Hi Ngạn đang ngồi trước màn hình máy tính.

“Đàn anh Ngô.

” Cô đi qua đó: “Ngày mai, ngày mốt em muốn xin nghỉ.

”“Ừ.

” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu: “Đi chơi vài ngày cho vui vẻ.

”Anh nói, giống như nhớ đến cái gì, lấy một tấm card từ trong túi áo blouse trắng ra đưa cho cô.

“Hửm?” Tần Tịch tò mò nhận lấy nhìn: “Sweet?”“Có người đưa cho phiếu tặng bánh.

” Ngô Hi Ngạn vẫn nhìn chằm chằm màn hình, mặt không cảm xúc nói: “Tôi không ăn đồ ngọt, em cầm lấy mà thay đổi món ăn đi.

”“Cảm ơn đàn anh ạ.

” Tần Tịch vui vẻ nhận lấy tấm card, “Vậy….

em đi trước.

”Cô nghĩ nghĩ, lại nói thêm: “Ngày mốt em sẽ về ạ.

”“Đi đi.

” Ngô Hi Ngạn nói: “Chơi vui nhé.

”Tần Tịch thu dọn xong đồ cá nhân của mình rồi đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Lúc gần ra tới cửa, cô nhịn không được quay đầu nhìn Ngô Hi Ngạn một cái.

Dưới ánh đèn, lưng của anh vẫn cứ thẳng tắp như cũ.

Nhưng chỉ còn lại mình anh trong phòng thí nghiệm, lại có chút cô tịch lạnh lẽo.

Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Nguyệt đúng hẹn tới trường đón hai cô bạn thân.

Đường Lăng tự mình đi thẳng đến nhà cô.

Cô tự mình lái xe, nói với mấy người Tần Tịch: “Hôm nay bọn mình quậy banh nóc một ngày đi, ngày mai nhà tớ cứ bắt tớ phải tổ chức tiệc sinh nhật, chắc là sẽ đến mấy người đó.


”“Nhưng mà các cậu không cần phải để ý đến bọn họ.

” Âu Dương Nguyệt lại nói: “Đến lúc đó tự mình chơi vui là được.

”“Ừ.

” Tần Tịch đột nhiên nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, đi tới quảng trường một chuyến trước đi.

Tớ có phiếu tặng bánh, đi đổi lấy bánh cầm đến nhà cậu ăn đi.

”“Được!” Âu Dương Nguyệt nhân lúc chờ đèn đỏ sấn người qua nhìn thứ trên ay Tần Tịch.

“Cửa hàng nhà ai?”“Sweet?” Tần Tịch đưa tấm thiệp cho cô ấy xem: “Tớ không biết mấy cái này lắm, cậu biết không?”“Woa!” Âu Dương Nguyệt nhịn không được hét lên: “Cửa hàng này bánh ăn ngon lắm, chỉ là khó mua vô cùng, phải đặt trước, còn chờ nữa, có khi chờ hơn nửa tháng! Tớ nhìn xem nào….

”Cô ấy nhìn qua đó: “Đúng là mấy ngày này có thể đổi, người này có tâm quá đi.

”Cô ấy nói, cười như không cười nhìn về phía Tần Tịch: “Ai đưa đó?”Tần Tịch không trả lời câu hỏi này.

Cô duỗi tay rút tấm card về: “Tốt vậy á?”Vừa rồi cô không để ý lắm.

Thỉnh thoảng sẽ có vài công ty hay ban tổ chức hội nghị học thuật sẽ tặng một ít quà nhỏ đến phòng thí nghiệm.

Mấy thứ đồ ngọt bánh kem, văn phòng phẩm của giới y học như là ống nghe bệnh, nhiệt kế, đèn pin nhỏ linh tinh này nọ.

Thậm chí Tần Tịch còn nhìn thấy mấy cái phiếu miễn phí của mấy phòng KTV với khách sạn nữa.

Ai cần thì lên tiếng là có thể cầm đi.

Cho nên lúc Ngô Hi Ngạn đưa cho cô, cô cũng không nghĩ gì nhiều.


“Ăn ngon lắm hả?” Tần Tịch nói, lật lật tấm card nhìn qua nhìn lại.

Tấm card thiết kế rất tinh xảo.

Bên cạnh tên tiếng anh là những món ăn ngọt được vẽ tay bằng màu nước.

Trên card cũng không có hương vị ngọt đến béo ngấy như mấy cửa hàng bình thường.

Giơ gần lại một chút có thể nhàn nhạt ngửi thấy hương vị của hạnh nhân.

Thanh nhã, lại dễ ngửi.

“Ăn ngon lắm.

” Âu Dương Nguyệt vừa nói vừa quay đầu xe đi về phía trung tâm thành phố.

“Hơn nữa còn làm rất đẹp.

” Cô ấy lại nói: “Toàn là làm thủ công thôi, nguyên liệu cũng rất tốt, cho nên mỗi ngày bán ra số lượng có hạn, đều là kiểu đưa trước danh thiếp thế này, trong một khoảng thời gian nhất định mới có thể đi mua được.

”“Cái này của cậu…” cô lại ngắm nghía: “Chắc là kẹo que.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi