NỮ CHỦ CÔNG LƯỢC: NGHIỀN ÁP PHÁO HÔI N LOẠI PHƯƠNG THỨC



Lý Tuyết có thể nói là đã trải qua một đoạn hắc ám sinh hoạt, dù cho sống quá một đời, hiện tại đối mặt với đồn đãi vớ vẩn, cô ta vẫn không thể trấn định, càng không thể thừa nhận.

Mà hết thảy này, đều là Kiều Khê tạo thành, Lý Tuyết đối với Kiều Khê oán hận nhiều thêm mấy tầng.

Cô ta rút ra kinh nghiệm xương máu, ở lớp học luôn duy trì trầm mặc, an tĩnh làm một nữ sinh ngoan ngoãn, phảng phất chung quanh hết thảy đều cùng cô không có quan hệ.

Phạm Hiểu Thiến không chịu nổi áp lực, bằng vào quan hệ cha mẹ, chuyển trường tới một cao trung khác.

Dần theo thời gian, việc học dường như trở thành tất cả của học sinh, những sự tình phát sinh trước đó cũng chậm rãi phai nhạt.
Nhìn như mọi chuyện đều êm xuôi, nhưng Lý Tuyết biết chuyện này không phải vậy, có một số sự việc dù đã quên, nhưng chỉ cần nhắc tới, đều sẽ nhớ rõ.
Cô sống cẩn thận hơn, mỗi ngày trừ bỏ đề phòng Kiều Khê, mặt khác đều là học tập chăm chỉ.
Từ lâu cô đã hiểu được ý nghĩa của việc học tập, cho nên kiếp này, cô càng thêm nỗ lực.

Nhưng là có một số việc, một số người, nội tâm đều là không cam lòng bình tĩnh.
Sau sự kiện kia, Sở Phong nghiễm nhiên trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng nhiều nữ sinh, hơn nữa không thể chạm tới được.
Mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ, làm hắn chậm rãi như được bay lên, hắn thường xuyên cảm thấy chính mình ngồi ở giữa những người bình thường chính là lãng phí một nhân tài.
Bản thân hắn gia thế tốt, gen tốt, bộ dáng tốt, cái gì cũng tốt,… Thậm chí có thể nói là hoàn mỹ.
Đôi khi sẽ duy trì cảm giác thần bí, cùng người sống chớ gần, do vậy càng được lượng lớn nữ sinh ca ngợi.
Mặc dù lão sư uyển chuyển nhắc nhở hắn, chính hắn như cũ vẫn vậy.
Biết tiến lùi, không dễ dàng đắc tội người khác, thành tích lại đứng đầu, ngay cả giáo viên chủ nhiệm hà khắc cũng không tìm được lí do trách cứ hắn.
Rốt cuộc nói đến Sở Phong, lớn lên soái cũng không phải hắn sai, hắn cũng không có để đám nữ sinh kia si mê a!
Hắn từ trước đến nay luôn là tuân thủ quy tắc, thành thật mà nói, chính là không tìm thấy chứng cứ phạm sai lầm nào.
Vì thế, các lão sư đối với hắn cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.
Thẳng đến một ngày nào đó, Sở Phong bắt đầu thật sâu hoài nghi mị lực của chính mình.
Ngày đó, hắn như thường lệ đi chơi bóng rổ, được đông đảo nữ sinh thổi phồng, thời điểm trận bóng kết thúc, hắn đứng ở đó.


Trong lúc lơ đãng nhìn thấy Lạc Y đi qua hắn, tay cầm chai nước, cứ như vậy coi nhẹ hắn, trực tiếp đi đến đối thủ trước mặt.
Lạc Y mỉm cười: “Vết thương ở chân của cậu còn chưa lành, đã nói đừng tới, còn nhất định phải chạy tới.” Trong lời nói đều là tràn đầy bất đắc dĩ.
“Này không phải sợ về sau liền không có cơ hội sao?” Lâm Hải Phong cười, hoàn toàn không cảm thấy hai người đối thoại có cái gì vấn đề.
Hắn tiếp nhận nước trong tay Lạc Y, giống như hết thảy đều là như vậy tự nhiên.
Cho nên, hai người đều trực tiếp bỏ qua Sở Phong.
Lạc Y chờ Lâm Hải Phong nghỉ ngơi đủ, hai người lúc này mới rời sân bóng rổ.
Vốn dĩ người hôm nay muốn tới đưa nước là Tô Thiển Mạt, thế nhưng nhất thời bị đau dạ dày, lại không yên tâm Lâm Hải Phong bị thương ở chân nên nhờ cô đến.
Lạc Y không biết, chuyện lần này lại trở thành ngòi nổ cho sự việc tiếp theo.
Sở Phong nhìn hai người rời đi, bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu: “Đó là ai?”
Phần lớn nữ sinh bên cạnh hắn đều biết hai người.
“Nga, người kia là Lâm Hải Phong, bên cạnh hắn chính là Kiều Khê.

Chính là trước đó Lý Tuyết người kia không biết xấu hổ tiện nhân, dán thư tình dùng danh nghĩa Kiều Khê đâu?”
Có thể vì giáo thảo giải thích nghi hoặc, tự nhiên là cao hứng, nữ sinh kia hưng phấn giải thích..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi