NỮ CHỦ CÔNG LƯỢC: NGHIỀN ÁP PHÁO HÔI N LOẠI PHƯƠNG THỨC



Ha hả, quả là có thể xưng là thần biện minh, không biết xấu hổ tới một loại cảnh giới.

Tô Thiển Mạt sáng sớm liền tới trường học, cô nàng chính là vì xem Lý Tuyết bị chê cười, cố ý chạy tới, thật là xú nha đầu không biết xấu hổ, sớm biết vậy thứ bảy ngày đó không nên để Kiều Khê trả tiền.

Chính cô ta tự nói mời cơm, dựa vào cái gì muốn Kiều Khê trả tiền.

.

Càng đáng giận chính là, quay mặt đi còn hãm hại Kiều Khê như thế, thật là không biết loại người này vì cái gì sẽ sống trên đời.

Lý Tuyết vào phòng học, tất cả ánh mắt đều dừng ở trên người cô ta, cô ta xấu hổ tự mình trở về chỗ ngồi của mình, giống như tất cả mọi người đã biết, làm sao bây giờ? Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo?
Lúc này Kiều Khê cũng đi đến, trực tiếp ngồi vào chỗ mình, cười nhìn nhìn Tô Thiển Mạt.


"Cậu có phải hay không đã sớm biết sẽ có người hỗ trợ làm sáng tỏ? Còn làm hại mình lo lắng lâu như vậy.

" Tô Thiển Mạt đều muốn hung hăng đánh Kiều Khê một cái, cô nàng đều đã khóc kia kìa.

Còn cùng những người đó mắng chửi lâu như vậy, ô ô, muốn bồi thường, cô nàng muốn được tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.

"Mặc kệ nói như thế nào, đều là cậu có lý, được chưa?" Lạc Y cười trả lời Tô Thiển Mạt, nha đầu này, aizz, thật là như thế nào cảm giác mỗi lần thấy cô nàng, chính mình đều phải bại trận? Thật là vấn đề kỳ quái.

"Lý Tuyết, đến văn phòng tôi!" Uông Nguyệt ngữ khí thập phần không tốt xuất hiện ở cửa phòng học, đem Lý Tuyết kêu vào văn phòng, sắc mặt rất khó xem.

Ngày hôm qua sau khi về nhà, cô ta liền thấy được bài đăng trên diễn đàn, phản ứng đầu tiên chính là Lý Tuyết làm.

Chính là lại nghĩ nghĩ, một nữ sinh mười mấy tuổi, không thể có tâm tư ác độc như vậy đâu? Hay là mình nghĩ sai rồi, nhưng trừ bỏ Lý Tuyết, cô ta cũng thật sự là không nghĩ ra được sẽ có người thứ hai làm như vậy.

Buổi sáng trước khi lên lớp, cô ta lại đi dạo một vòng quanh diễn đàn phát hiện, hướng gió đã sớm thay đổi.

Thế nhưng có người tìm ra tài khoản phụ của Lý Tuyết, việc của Kiều Khê cũng đều làm sáng tỏ.

Lúc này, mọi người đều chỉ hướng Lý Tuyết.

"Lão sư, thật sự không phải em, những bài đăng đó thật sư không phải em phát.

" Lý Tuyết mở miệng giải thích, cô ta biết Uông Nguyệt tại sao lại gọi cô ta lên văn phòng.


Nhưng là những bài đăng đó thật sự không phải cô ta phát, cho nên cô ta sẽ không thừa nhận.

"Không phải em? Vậy là ai? Có phải vì ngày khai giảng đầu tiên, Kiều Khê cùng Tô Thiển Mạt đắc tội em, cho nên em cứ như vậy hãm hại các bạn?" Uông Nguyệt từng câu từng chữ dò hỏi, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lý Tuyết.

Tuổi còn nhỏ, như thế nào có thể làm ra việc như vậy, trên mặt Lý Tuyết chỉ có ủy khuất, cũng không có thần sắc dư thừa nào, thật là ngụy trang tốt quá.

Hay là thật sự vẫn có ẩn tình gì khác?
"Lão sư, tại sao cô không tin em, thật sự không phải em làm, không liên quan đến em.

" Lý Tuyết nhịn không được rơi nước mắt, thoạt nhìn ủy khuất cực kỳ.

Cái này làm cho chủ nhiệm lớp trẻ tuổi Uông Nguyệt, có chút không biết làm sao, hiểu lầm sao? Chính là nếu không phải Lý Tuyết, thì là ai?
"Lão sư, lão sư, trong lớp đã xảy ra chuyện, đã tìm được người đăng bài hại Kiều Khê.

" Ủy viên học tập trong lớp vội vội vàng vàng xuất hiện ở văn phòng, giải thích.


Thật ra là vừa mới có chút vấn đề nhỏ, kết quả thế nhưng lại đánh bậy đánh bạ đem được người đăng bài lôi ra.

Uông Nguyệt có chút ngốc, lại nhìn Lý Tuyết đang khóc thương tâm, ngữ khí có chút mềm mỏng, hóa ra là cô ta hiểu lầm.

"Lý Tuyết, thật xin lỗi, cô không nghĩ tới đã oan uổng em.

" Dứt lời Uông Nguyệt vội vội vàng vàng đi ra khỏi văn phòng, đi về phía phòng học.

Không ai chú ý tới, thời điểm Lý Tuyết ngẩng đầu lên trên mặt lộ ra một tia đắc ý.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi