NỤ CƯỜI - DEEPBLUESEA

Phó Dĩ Mạt không phải là người không biết phân biệt tốt xấu, cũng sẽ không phụ hảo ý của Tần Nặc. Vé máy bay đã nhận, hành lý cũng đã chuẩn bị xong nhưng cuối cùng vẫn đi không được. Lý do, cô đột nhiên bị cảm lạnh.

Bệnh đến như núi đổ.

Sốt cao, hôn mê, thì thào nói mê sảng. Thỉnh thoảng cô tỉnh lại được, tìm nước uống, hai mắt mê mang, chỉ trong chốc lát lại quay về ngủ tiếp.

Trong cơn mơ mơ màng màng, cô cũng biết trong phòng còn có người đang canh giữ ở bên cạnh, lấy tay sờ lên trán đo nhiệt độ cho cô. Những ngón tay ôn nhu hơi lạnh kia giống như có một sức mạnh dị thường khiến người ta an ổn trở lại.

Cổ họng có lúc như bị hỏa thiêu, cô không nói được lời nào, chỉ rơi nước mắt.

Thật sự là rất mệt!

Cô luôn luôn khỏe mạnh, chưa bao giờ bị bệnh như thế này. Cả tinh thần lẫn thân thể đều buồn ngủ giã rời, sức lực như bị rút cạn.

Không nhớ rõ là trong mơ hay trong hiện thực, gương mặt của Tần Nặc hiện lên trước mặt cô. Làn da trắng, đôi lông mi đen,, phía sau là ánh nắng mặt trời rực rỡ….Thật sự rất anh tuấn.

Cô thở dài.

“ Em đầu hàng, được chưa?”

Cô dúi đầu mình vào gối, mơ mơ hồ hồ nói: “ Xin hãy giúp em đi.”

Đôi bàn tay quen thuộc kia lại mở ra, vòng tay ôm lấy cô.

Cô hình như còn nghe được cả tiếng tim mình đang đập. Rất mạnh. Bình tĩnh. Không hề lạnh lùng hay mâu thuẫn như ngày thường khiến cho cô cảm thấy thật thanh thản. Trái tim kia cũng tiến gần sát đến cô, từng chút, thể giới xung quanh yên tĩnh vô cùng, gió ngừng thổi, lá cây lững thững chần chờ một hồi cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất.

Khi tỉnh lại, cô không biết đã là lúc mấy giờ tối, chỉ thấy trong phòng đã sáng ánh đèn. Tần Nặc đang ngồi trước bàn đánh máy tính. Cô có thể nghe được âm thanh ngón tay va chạm với bàn phím. Nhẹ nhàng, một chút lại một chút, không có tiết tấu nhưng lại khiến người ta an tâm.

Cô chuyển thân một cái, lại ngủ.

Cứ hỗn loạn như vậy, sau vài ngày, rốt cuộc Phó Dĩ Mạt cũng khỏe lên không ít. Cô giống như một bệnh nhân bình thường, uống nước cháo, ăn hoa quả cùng đồ ăn thanh đạm.

Ban ngày, Tần Nặc đem cô ôm vào trong lòng. Cô giống như một đứa trẻ ngồi trên đùi của cậu.

Cậu dùng máy tính trình diễn cho cô xem biểu đồ đường cong của thị trường chứng khoán, cẩn thận chỉ cho cô xem từng chút một.

Tuyến đồ K, lượng đối thủ, ngày cùng tuyến, thời gian….

Cậu kiên nhẫn nói cho cô nghe, bằng thứ giọng miền Nam, ôn nhu, dễ nghe.

Cô cảm thấy rất hiếu kỳ, những thứ này hàng ngày cô đều xem và hiểu hết sức rõ ràng. Trong trường sớm đã được học, lúc đi làm thì ngày nào cũng đối mặt, qua lời nói của cậu lại thành một kiểu mới. Cậu nói rất êm tai, ung dung tự tại. Dưới sự giảng giải của cậu, việc tăng hay trượt giá đều trở nên vô cùng đơn giản, giống như chuyện hiển nhiên ngày tàn trăng lên, hoa nở rồi tàn. Tất cả đều giống như tự nhiên vốn dĩ đã là như vậy!

Cô nhịn không được mà nghiêng đầu chăm chú nhìn cậu. Cậu hình như cũng chưa nhận ra cô đang nhìn mình, vẫn chăm chú với màn hình máy tính, vẫn là gương mặt bình tĩnh không một gợn sóng.

Thật đúng là một gương mặt đẹp trai, anh tuấn!

Phó Dĩ Mạt thở dài trong lòng.

Gương mặt họa thủy như thế này khiến cho cô một lần nữa mê muội, một lần nữa mềm lòng.

Ỷ lại, tín niệm, dịu dàng.

Đều là những từ cô nghĩ vốn rất xa lạ, nhưng bây giờ tại sao lại chẳng thấy xa chút nào?

Cô từng tự khinh bỉnh chính mình, nhưng hóa ra cô cũng chỉ là một con người yếu đuối. Dù cô có ngụy trang như thế nào thì cũng không chịu nổi một kích, nhìn thấy gương mặt như thiên thần của cậu là giơ tay đầu hàng.

Tần Nặc đột nhiên quay đầu vừa vặn bắt được ánh mắt của cô, đôi mắt híp lại hút tình, khóe miệng cong lên cười nửa thật nửa giả.

Cô biết đó không phải là mỉm cười, nhưng khóe miệng đơn thuần nhếch lên một cách trẻ con, thú vị là biểu cảm đặc trưng của cậu.

“ Trên đời này, có rất nhiều sự việc đều có lý do phát sinh của nó, chẳng qua chúng ta đều xem nhẹ những manh mối để tìm ra chúng. Chẳng hạn như tuyền đồ K này, em nghĩ nó chẳng có quy luật gì, có phải không? Giá cổ phiếu tăng hay giảm đều biến chuyển khó dò, chúng ta không thể nắm vững trong tay, em nghĩ như vậy đúng không?”

Cô nhíu mày, chẳng lẽ lại không đúng?

Cậu cười, tùy tay rút một điếu thuốc kẹp lên khóe miệng.

“ Anh nhớ rõ em đã nói từng yêu qua một người, nhưng em lại chưa nói vì sao lại chia tay với người đó?”

Phó Dĩ Mạt ngẩn ra.

Làm sao có thể không nghĩ qua?

Ở cùng một chỗ lâu như vậy, nói chia tay thì liền chia tay, nhưng lý do là gì?

“ Là em không tốt.”

Cô nhẹ nhàng nói xong, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng vậy! Nhất định là do mình không tốt.

Từ nhỏ đến lớn đã chẳng có mấy người yêu thích, để ý một chút là lại mất đi.

Không hay ho như vậy, nhất định là có nguyên nhân.

Hoặc là, do chính mình không tốt?

Cậu nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia sáng. Sau đó “ phụt” một tiếng, tiếng bật lửa vang lên, cậu nghiêng người, cắn thuốc rồi hút lấy một ngụm.

“ Không đúng.”

“…”

Cậu mỉm cười, sau đó cũng quay đầu nhìn theo cô về phía sổ.

“ Nói không chừng là ngược lại, người không tốt là người kia. Chính là anh ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi