NỤ CƯỜI - DEEPBLUESEA

Đi vào cao ốc Hoa Thần, cửa sổ thủy tinh chạm đất vẫn phản chiếu nắng mặt trời chói trang, ngoài cửa cây cối vẫn xanh tươi như cũ. Bề mặt lá cây thâm lục rộng thùng thình, khung cảnh vẫn sống động như trước. Phó Dĩ Mạt lại cảm thấy do dự, vì sao một cảnh đẹp như vậy lại khiến cô cảm thấy bản thân như cách chúng cả một thế hệ?

Cái đêm tuyết ở ngàn dặm xa xôi ngoài kia liệu có là sự thực? Cậu đã nói với cô những gì? Đã làm những gì? Tâm ý cậu đối với cô giống như sương mù mơ hồ, tất cả đều ái muội không rõ ràng.

Nhưng mà một cơn sốt cao, cư nhiên lại có thể giúp người ta trưởng thành được hay sao?

Lúc trước đi một cách vội vã như vậy đều là do nghĩa khí trong cô làm chủ, nhưng lần công tác này lại hữu kinh vô hiểm, Ỷ Kha có thể thuận lợi thả người, hợp tác tiếp tục, mọi thứ quay trở về với quy đạo lúc trước, nhưng không biết vì sao lúc này bước vào Hoa Thần, tâm trạng của cô cứ bồi hồi không yên?

“ Hay là, em không muốn rời Hoa Thần?”

Bên tai cô lại vang lên câu hỏi của Tần Nặc.

Cô nhớ rõ chính mình ngay lúc đó đã rất sửng sốt, sau mới lắc đầu.

Cô vẫn cứ bướng bỉnh như vậy, giống hệt như một đứa trẻ, cho dù có đánh mất thứ gì đó cũng không quay lại tìm, chỉ biết đứng nguyên chỗ đó mà chờ đợi, cũng không có ý muốn rời khỏi.

Ngốc như vậy cũng không hiểu là vì ai.

Tiểu Thấm nhìn thấy cô, giật mình mở to mắt: “ Chị Phó, chị trở về từ lúc nào vậy? Mười ngày nay em gọi điện cho chị mà chị chẳng tiếp, thật sự là khiến người ta lo lắng đến chết mất. Ủa, Tào tổng đâu?”

Cô giật mình, chần chờ một lúc mới mở miệng: “ Tào tổng cũng đi Tân Cương sao? Chị đâu có gặp được.”

“ Bên thư kí hôm kia đặt vé máy bay, nghe nói anh ấy làm xong hợp đồng bên Châu Úc, sau đó đi luôn ra sân bay bay thẳng đến thành phố Ô, không phải đi tìm chị thì còn tìm ai?”

Tiểu Thấm lo lắng nhìn cô: “Phó tỷ, bọn họ nói lần này Thi đổng cùng Tào tổng cãi nhau dữ lắm! Dương Quyên còn nói đây là lần đầu tiên hai người bọn họ cãi nhau lớn như vậy!”

Phó Dĩ Mạt cảm thấy đau đầu, vịn tay vào ghế, từ từ ngồi xuống.

Tiểu Thấm bị sắc mặt của cô dọa cho hoảng sợ, vội vã đi rót nước.

Dĩ Mạt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời thật chói mắt.

Cô mê muội một lát, nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế, trong lòng thầm nghĩ: ánh nắng thật chói mắt!

Một bàn tay đem cốc nước đặt lên bàn của cô.

Cô nói:  “ Cảm ơn.”

Anh nói: “ Không cần khách khí.”

Giọng nói khắc chế khàn khàn từ trên đỉnh đầu cô truyền đến.

Cô chần chờ một chút, chậm rãi mở to mắt…

Tào Dương đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào không hay, anh cúi nửa người nhìn cô, gương mặt nhuốm đầy mệt mỏi.

“ Em cư nhiên trở về bình an như thế này, đúng là nằm ngoài dự đoán của người ta.”

Anh dùng chân kéo chiếc ghế dựa qua, ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay chống lên tay vịn, bắt buộc cô đối mặt với anh.

“ Được rồi, bây giờ không có ai quấy rầy, chúng ta bắt đầu nói chuyện.”

Ánh mắt của anh như tìm tòi, dừng lại trên túi xách của cô. Anh cũng chẳng thèm hỏi đã lấy bao thuốc từ trong đó ra, thản nhiên lấy một điếu đưa lên miệng.

Anh lẳng lặng phun ra một làn khói trắng mỏng, cau mày, trên mặt có chút u ám nhưng vẫn thản nhiên.

Nhìn qua thì không thể nào thấy được.

Phó Dĩ Mạt thở dài: “ Tào tổng….”

“ Tiểu Dương.”

Điếu thuốc nẹp trong tay anh, giọng nói của anh nghe như người đang buồn ngủ.

“ Em trước kia đều gọi anh là Tiểu Dương cơ mà, hiện tại hình như em còn chẳng muốn nói chuyện với anh.”

Phó Dĩ Mạt ngây người, trong lỏng nổi lên một cỗ chua xót.

Những chuyện cũ gào thét đòi đến, lấn át hết thảy mọi suy nghĩ của cô.

Tháng tám, nắng mùa thu vàng tươi rực rỡ, trong rừng cây xanh, một cô bé nắm chặt tay của một cậu bé. Cậu bé là Tiểu Dương, là thiên sứ nụ cười của cô bé.

Nhưng, chuyện đã qua, cho dù có làm như thế nào cũng chẳng khiến nó quay trở lại.

Cô cúi đầu, ánh mắt không nhìn anh.

Chuyện cũ không cần nhắc lại, cuộc đời này của cô đã gặp quá nhiều sóng gió.

Tào Dương trầm mặc một hồi lâu, thở một tiếng thật dài.

“ Tiểu Mạt, em muốn anh phải như thế nào?”

Anh đứng lên, hai tay bắt lại, tựa người vào cửa sổ, tự nhiên đổi sang một đề tài mới.

Ông già kia đã quyết định đầu tư thêm 40% vào Hắc Thạch, anh không có cách nào để thay đổi quyết định của ông ta.”

“ Việc này đúng là nhất tuyệt bút tiền.”

Phó Dĩ Mạt nhíu mày, khôi phục thái độ bình thường.

Việc này đúng là quá mạo hiểm. Trung Quốc hiện nay đang là điểm nóng của kinh tế toàn cầu. Thi Khả Thành rút vốn lưu động của Hoa Thần đi thu mua công ty bên châu Úc kia đúng là việc là vô cùng phiêu lưu.

Tào Dương nhún nhún vai, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“ Không biết vì sao, anh cảm thấy ông ta chưa bao giờ suy nghĩ cho sự phát triển của Hoa Thần.”

Phó Dĩ Mạt ngẫm lại, nhẹ nhàng nói: “ Việc này Thi đổng nói như thế nào?”

Nghiêm khắc mà nói, Thi Lan mới chính là đổng sự trưởng của Hoa Thần, cô ta chẳng lẽ cũng không coi trọng Hoa Thần hay sao?

Khóe miệng Tào Dương giật mạnh, gương mặt biến sắc.

“ Dù không có Hoa Thần thì cô ấy cũng là người thừa kế duy nhất của ông ta, cô ấy có điều gì mà phải lo lắng chứ?”

Anh quay đầu, xa xa nhìn cô.

Ánh mắt yếu ớt và đầy áp lực.

“ Tiểu Mạt, chỉ có chúng ta. Chúng ta mới là những người giống nhau.”

Cô kinh ngạc nhìn anh, rồi lại trầm mặc.

Vì sao, ánh mắt kia lại khiến cô cảm thấy đau như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi