NỤ CƯỜI - DEEPBLUESEA

Mặt trời mọc, không khí mới mẻ, ánh sáng mới mẻ.

Từ tầng 28 nhìn ra bên ngoài, ngã tư đường phố đã bắt đầu tấp nập người qua lại.

Tào Dương xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, quăng bản báo cáo trong tay lên bàn.

Trong bình minh, ánh mặt trời phô diễn từng đợt kim tuyến, vừa vặn chiếu đúng vào khuôn mặt của anh. Anh nhịn không được mà nheo mắt lại, khóe miệng bất giác nhếch lên, lộ ra một nụ cười.

Mọi nơi đều là ánh sáng màu vàng, cái gì cũng phủ một lớp hào quang, khiến cho người ta cảm thấy khoan khoái muốn cất tiếng cười to. Một cảm giác đã lâu không có.

Di động bỗng nhiên đổ chuông, phá vỡ dòng suy nghĩ, anh cũng chẳng buồn nhìn nó lấy một cái, vẫn cứ khoanh hai tay nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đương nhiên đó là Thi Lan. Ban ngày ở đây chính là ban đêm ở đó.

Sau một lúc lâu, di động cũng ngừng rung, nhưng chưa được vài phút thì lại vang lên những âm thanh sắc nhọn.

Anh thở dài, nhấc điện thoại.

“ Em còn muốn anh như thế nào?”

Trầm mặc.

Tín hiệu không tốt, có rất nhiều tạp âm, còn có cả tiếng nhạc xa xa vọng lại, khiến cho người ta liên tưởng đến những đêm bốc lửa rộn ràng trên bãi biển ở Hawai.

Tiếng của Thi Lan tuy nhỏ nhưng vẫn rõ ràng: “ Tào, trong lòng anh phải hiểu rõ, đó là quyết định của ban giám đốc chứ không phải của riêng em.”

“….”

“ Anh bất quá chỉ mượn chuyện này để làm chuyện của anh thôi.”

Anh cười lạnh: “ Thế thì sao?”

Thi Lan khắc chế tức giận: “Tào, em biết anh đang nghĩ cái gì, có thể nhẫn nại một chút được không? Cứ cho là vì em đi chẳng lẽ cũng không được sao? Đừng khiến cho người ta thấy khó nhìn nữa.”

“ Khó nhìn? Bọn họ còn nói gì về anh?”

Thi Lan trầm mặc, giống như đang tự hỏi, một lát sau mới nhẹ nhàng nói: “ Tào, mặc kệ như thế nào, anh cũng đã lựa chọn sẽ làm có đúng không?”

Tào Dương sửng sốt, cho đến khi trong điện thoại truyền đến những tiếng “tút, tút!” treo điện thoại thì anh mới hung hăng ném nó xuống. Nắng mặt trời tháng năm vàng rực rỡ, thời gian trôi qua rất nhanh nhưng con người thì vẫn còn quá nhiều chuyện chưa xong.

Anh không thể để mọi chuyện đổ sông đổ bể được.

…..

Tám giờ tối, văn phòng của Phó Dĩ Mạt vẫn còn sáng đèn.

Dĩ Mạt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhấp một ngụm cà phê, trong lòng thì thầm nghĩ: Tần Nặc quả có con mắt tinh tường, những cổ phiếu mà anh đã đề cử đều không sai. Điều đáng nói hơn chính là, giới đầu tư còn chưa khởi động, điểm của Hoa Thần đã tăng lên không ít. Cô kiềm chế sự kích động mà quan sát thật cẩn thận rồi làm báo cáo chuyên môn để nộp.

Có người gõ cửa, đoán chừng là chị lao công.

Cô buông cà phê: “ Mời vào.”

Người tới đẩy cửa bước vào, không phải là người mà cô đoán. Cô hơi sửng sốt một chút, còn ngửi được cả mùi rượu.

“ Tào tổng, bản báo cáo kia…”

Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào cô, anh cứ tiến về phía trước, cạnh cửa vốn là một cái giá sách bằng gỗ nhỏ, anh cũng chẳng thèm để ý. “ Rầm!” một tiếng, cửa đóng sập lại.

Phó Dĩ Mạt hoảng sợ, đứng lên, kinh ngạc nhìn anh.

“ Vì sao phải đi?”

Anh cũng nhìn cô, ánh mắt nóng rực.

“ Vì sao phải đi?”

Anh lặp lại.

Trầm mặc, không khí như đọng lại, thời gian như ngừng trôi, căn phòng biến thành một cái hộp chân không.

Cô hơi hơi quay đầu đi, ngữ khí ôn hòa nói: “ Tôi kỳ thực sớm đã nên đi mới đúng.”

Trong xấp báo cáo cuối cùng, cô có kẹp theo một thư xin từ chức, anh chắc sớm đã nhìn thấy nhưng đến hôm nay mới xuất hiện.

Tào Dương gục đầu xuống, cố gắng duy trì bình tĩnh.

“ Anh biết một ngày nào đó em cũng sẽ rời đi, anh cũng không nghĩ sẽ giữ chân em được cả đời.”

Anh ngồi xuống: “ Chúng ta không thể trở về như trước được, anh biết.”

Anh vẫy vẫy tay về phía cô: “ Anh đến, kỳ thực chính là muốn gặp em thôi, thật đấy.”

Bộ dạng này của anh thật khiến cho người ta cảm thấy khổ sở.

Phó Dĩ Mạt đi qua, đứng trước mặt anh, vươn tay sờ sờ lên mái tóc của anh.

“ Anh tốt tốt!”

Anh không nói lời nào, choàng tay ôm lấy thắt lưng của cô, vùi mặt vào trong quần áo của cô.

“ Mạt Mạt, thực xin lỗi.”

Tiếng nói của anh cách một lớp quần áo truyền đến, rầu rĩ như là bị thương.

“ Không sao! Tất cả đều qua rồi!”

Cô vỗ vỗ lưng của anh, ngoài miệng thì nói không sao nhưng nước mặt lại chảy xuống.

Còn tưởng rằng tim mình sớm đã cứng rắn như sắt rồi, thật không ngờ nó vẫn còn biết đau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi