NỮ CƯỜNG NHÂN CÙNG TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Không biết cô đã chìm trong giấc ngủ bao lâu rồi, cô nặng nề mở đôi mắt hơi nước ra

Trần nhà màu trắng không nghe thuốc sát trùng đây không phải bệnh viện sao

Cô nhăn mày định ngồi dậy, hắn lại lạnh lùng ra lệnh - Nằm xuống -

Cô hoảng hốt xoay mặt qua salon ngay góc tường lại bắt gặp anh, khuôn mặt ôn nhu khi anh ở cạnh Hàn Uyên Vân đã không còn thay vào đó là bộ mặt không chút tình cảm

Cô hụt hẫng dựa đầu vào cạnh giường

Đêm qua là thuộc hạ của anh đã đi tìm kiếm lại thấy cô nằm vật vã ở lối đi vào biệt thự

Anh đích thân ôm ngang cô bế vào nhà, nhìn cô lúc đó vật vã sắc mặt tái nhợt đầu lại chảy nhiều máu lòng anh cảm thấy lo sợ vô cùng

Anh đột nhiên rất vội vã anh vừa lo lắng cô đã xảy ra chuyện gì vừa tức giận cô gái nhỏ này đã đi đâu lại để bản thân nhếch nhác như vậy

Trình Lam Khê bác sĩ tư của hắn đang nghỉ đột nhiên bị gọi đến

Cô nhăn mặt xoay qua nói với hắn

- Anh làm gì mà để cô ấy như vậy chứ, cô ấy có bệnh phong hàn không thể dầm mưa lâu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng - Trình Lam Khê nhăn mặt trách cứ Tề Ngạo Thần

Khám xong anh cho quản gia Lâm tắm rửa thay đồ cho Hàn Yêu Hy

Anh không hiểu cảm giác này là gì, cảm giác khó chịu khi không thấy cô ở nhà khó chịu khi nhìn cô vật vã như thế

Anh hồi thần đứng dậy cầm bát cháo còn vun khói đưa vào tay cho cô

Cô không nói gì chỉ lẳng lặng cúi đầu mà ăn

Cô không muốn nhìn thấy mặt anh, nhìn anh trái tim cô lại đau lên từng hồi

- Sau này đừng có mà làm như vậy nữa tôi không có rảnh đi tìm cô mãi đâu - Tề Ngạo Thần nói câu đó xong sải bước đi ra ngoài đóng sầm cửa lại

" Rầm " Anh đóng cửa như ngăn lại thế giới của cô và của anh

Cô rơi nước mắt vào bát cháo nóng hổi, cháo hôm nay thật mặn...

Vài ngày sau sức khoẻ cô đã khôi phục phần nào nhưng sắc mặt cô vẫn không chút hồng hào vẫn tái nhợt như vậy

Cô đang xếp đồ bỗng thấy danh thiếp của Lục Thượng Phong rơi ra khỏi túi

Cô cầm lên chợt nhớ ra là cô chưa đến bệnh viện khám bệnh phong hàn của cô

Bệnh phong hàn của cô là di truyền rất khó hết mỗi lần cô bị lại rất mệt mỏi nên cô rất ghét

Vừa hay hôm nay cô cũng rảnh chi bằng cô đến bệnh viện khám thử

Cô đang ngồi bỗng nhiên một cơn chua từ dạ dày lên cô bật dậy chạy thẳng vào phòng tắm

- Oẹ..ưm..oẹ- Cô nôn thẳng vào bồn cầu nôn

Cô nôn xong khuôn mặt tái nhợt đi ra khỏi phòng tắm

Cô suy nghĩ kinh nguyệt của cô đã trễ đúng 10 ngày lại buồn nôn chẳng lẽ chẳng lẽ

Cô thất thần ngồi sụp xuống nền đất lạnh lẽo cô cô có thai rồi sao là con của anh sao

Cô không biết nên khóc hay nên buồn nữa cô vừa cười vừa khóc thay cho bản thân mình.

Hết chương 12

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi