NỮ ĐẾ GIÁ ĐÁO CƯỜNG THẾ LIÊU (TỪ THẾ GIỚI 5)

Ai ngờ, Quý Trạch không cho là nhục, ngược lại tự cảm thấy quang vinh.

Ngắm ngay khóe môi tiểu lão sư bị cắn rách đỏ tươi, nhanh nhẹn khẽ hôn xuống.

 "Vậy thì kính xin lão sư ngày sau...chỉ giáo nhiều hơn ." 

 Mặc kệ thiếu niên biểu lộ đứng đắn cỡ nào, âm sắc ưu mỹ êm tai cỡ nào, cặp môi đỏ mọng cùng hàm răng trắng khẽ động, toàn khiến cho người ta cảm thấy một loại mập mờ triền miên lưu luyến không rõ hương vị. 

 Phong Hoa đưa tay véo khuôn mặt xinh đẹp của Quý thiếu gia: "Không trả học phí cho ta sao?" 

 "Trả, tất nhiên trả." 

 Quý thiếu gia trả lời ngay. 

 Chợt, lưu quang tràn ngập lập lòe trong cặp mắt xếch hướng về Phong Hoa:

 "Cả người của ta, còn có cả trái tim, đều coi như học phí cùng gom góp giao cho lão sư..."

 "Lão sư ngươi, thu không thu?"

 "..." 

Trả lời thế này, có chút phạm quy nữa à.


 Cuối cùng, Phong Hoa chỉ có thể cảm thán một câu: đùa bỡn rồi lại bị đùa bỡn trong tay. 

 Phong Hoa ăn mặc một thân giáo phục này, đứng trên bục giảng, để các học sinh ở dưới nhìn lên có vẻ không ổn...

 Đừng nói Quý Trạch không đáp ứng, ngay cả bản thân nàng cũng không đồng ý.

Vì thế Phong Hoa trực tiếp xin phép nghỉ, trở về nhà. 

 Quý Trạch thể hiện ra mười phần nhiệt tình: "Lão sư, ta đưa ngươi trở về, thế nào?"

 "Ngươi biết lái xe?" Nghe vậy, Phong Hoa trêu tức liếc hắn. 

 Quý Trạch giống như mới tròn mười tám a?

 Kỳ thật, Phong Hoa trong lòng cũng biết, những con cái quý tộc xem quy tắc không có gì, đã sớm khi chưa đủ tuổi quốc gia quy định đem xe quậy tung. 

 Thậm chí còn lớn mật xe đua đánh bạc đều có cả. 

 Nhưng mà... Nếu hắn trả lời ''Sẽ " lão sư có thể hay không cho là hắn không phải học trò tốt? Qúy Trạch căn bản đã quên hắn cũng không phải là cái học trò tốt gì.


 Chớp chớp đôi mắt, nghiêm mặt nói: "Lão sư hi vọng ta sẽ, ta liền sẽ."

 "..." A. Cái này trả lời, trẫm cho 99 điểm, nhiều một điểm sợ ngươi kiêu ngạo.

Phong Hoa khai mở cửa, 18 tuổi Quý Trạch đồng học, nhu thuận ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, mỹ danh thực hiện hành động hộ hoa sứ giả.

 Phong Hoa muốn xoát hảo cảm độ của Quý Trạch tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

 Nhưng mà tên tiểu tử này, thật sự thiếu dạy dỗ nên thái độ nàng đối với cũng như gần như xa. 

 Chiêu này kêu là  —— dục cự còn nghênh. 

 Nhan Phi xuất thân không tệ, bên ngoài là lão sư trường học quý tộc, chỗ ở tự nhiên sẽ không kém chút nào. 

 Khu nhà giàu nhà trọ hai phòng một sảnh cao tầng. 

Phong cách lắp đặt thiết bị đều theo sắc màu ấm nữ sinh ưa thích, thoạt nhìn ấm áp lại thoải mái dễ chịu.


 "Bạn học Quý Trạch, ngươi trước tùy tiện ngồi một chút đi." 

 Nhan Phi tuy là cảnh sát nằm vùng, nhưng việc giám thị Quý Trạch không phải một cơ mật trọng yếu, trong phòng của nàng vì vậy càng không có đồ vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng. 

Dù sao tối hôm qua thứ nên đưa đi cũng đã đưa đi, nên tiêu hủy cũng tiêu hủy diệt rồi.

 Lúc này, Phong Hoa lời này nói rất tự nhiên. Ngoại trừ, hô hấp có chút phập phồng dồn dập. 

 Trên người mặc quần áo học sinh, thật sự có chút khó chịu, đặc biệt là ngực... thực khó thở.

 Phong Hoa có chút lo lắng, nàng không nghĩ tới chính là động tác quá lớn, áo sơ mi trắng trước ngực có khả năng sẽ bung lộ ra một mảnh cảnh xuân. 

 Vì vậy, định để cho Quý Trạch ngồi một chút trong phòng khách, chính mình thì tiến phòng ngủ thay quần áo.
 Quý thiếu gia làm sao có thể buông tha cơ hội trước mắt đi tìm tòi phòng ngủ lão sư thật tốt đâu chứ? 

 "Lão sư , có thể đi thăm quan một tí gian phòng của ngươi không a?" 

 Thiếu niên đứng trước mặt Phong Hoa, điệu bộ tươi cười thuần mỹ, môi đỏ tươi có chút cong lên. 

 Rõ ràng là xuất thân hắc - đạo thế gia đấy, lại cứ bất luận từ dung mạo hay khí chất đều tinh khiết như đóa hoa sen.

 Chỉ cần hắn nguyện ý, tùy thời cũng có thể hoàn toàn che dấu làm cho ngươi nhìn không ra một điểm khí tức hắc ám .

 "..." Phong Hoa: thằng này lại đang trêu chọc trẫm rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi