Giọng nói kia vang lên.
Cùng tiếng bước chân ưu nhã uyển chuyển nhẹ nhàng từ xa tới gần.
Ngay sau đó.
Trong ánh mắt khiếp sợ cùng ngạc nhiên của mọi người, chỉ thấy một thân ảnh yểu điệu, mảnh mai xuất hiện tại cổng lớn ám đường Long Môn.
Nàng từng bước một đi vào, tư thái cao cao tại thượng mà đạp lên đầu quả tim mọi người ở đây.
Quý Minh không nhịn được bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt khiếp sợ không thể tin tưởng nhìn con tin... trong tay Phong Hoa.
"Tư Tư, ngươi như thế nào bị nàng bắt được?!"
Đầu bị Phong Hoa dùng súng chỉ vào, Quý Tư Tư sợ tới mức giống chỉ chim cút nhỏ, nào dám nói chuyện?
Còn nữa, nàng cũng không dám nói ra nguyên nhân......
A.
Vừa mới nãy không phải ở trước mặt nàng còn rất khí thế vô song sao, hiện tại như thế nào túng thành một đoàn rồi nha vị công chúa nhỏ này?
Phong Hoa chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía Quý Minh, môi đỏ chầm chậm câu lên một độ cung mười phần trào phúng, tay cầm súng đang chỉ vào đầu Quý Tư Tư hơi hơi dùng sức nhấn vào, nói:
"Nguyên nhân này, Quý lão đại ngài có thể chờ một chút, từ từ kĩ càng hỏi cô công chúa nhỏ của ngươi nha."
Quý Tư Tư đầu óc thông minh không phải giả, nhưng bản chất lại quá mức ngạo mạn tự phụ.
Bên này mới tiết lộ thân phận thật của Tần Thâm cho cha nàng Quý Minh, quay đầu liền tìm đến trước mặt Phong Hoa vấn tội.
Một bộ dáng cao cao tại thượng châm chọc mỉa mai, nói chuyện Tần Thâm là cảnh sát nằm vùng đã bại lộ, cái chết người tiếp theo, chính là nàng.
Cái trò này, Quý Tư Tư chơi qua không phải một hai lần.
Nàng thích Tần Thâm, không phải thật sự muốn cho Tần Thâm chết đi, ngược lại...
Nàng muốn, chính là cái mạng này của Phong Hoa.
Quý Tư Tư quá hiểu biết người phụ thân Quý Minh này của mình.
Một khi thân phận Tần Thâm bại lộ, Quý Minh nhất định sẽ không bỏ qua cho ả nữ nhân trêu chọc vị ca ca cùng cha khác mẹ ca ca kia của nàng đâu, hơn nữa ả ta cũng là bạn gái Tần Thâm cơ mà.
Nói không chừng đến lúc đó còn sẽ trình diễn một màng để Tần Thâm cùng Nhan Phi gϊếŧ hại lẫn nhau, tiếc mục hai người chỉ có một người được sống tiếp.
Đến lúc đó, nàng lại đứng ra.
Hướng phụ thân cầu tình, để Tần Thâm cưới mình...
Không chừng Tần Thâm có thể sống sót, hơn nữa nàng cũng có thể được như ý nguyện.
Từ đây, Tần Thâm ở trước mặt nàng sẽ không còn lại cái ngạo khí gì nữa, nàng sai hắn đi đông, hắn nhất định không dám đi tây.
Giả thiết của Quý Tư Tư hết thảy đều thực hoàn mỹ.
Ai ngờ...
Cái nữ nhân này thật không theo lẽ thường, trực tiếp liền đem nàng bắt cóc đi, còn dùng súng chỉ vào đầu nàng, bắt cóc nàng xong liền đơn thương độc mã, một đường thông suốt ' gϊếŧ ' vào Long Môn.
Thật ra ít nhiều cũng là do có lá vương bài này trong tay, làm quần chúng trong Long Môn ném chuột sợ vỡ đồ.
Phong Hoa khóe mắt liếc nhìn xung quanh một vòng, trông thấy những thân ảnh đang muốn ngo ngoe rục rịch, ở trong lòng tấm tắc cảm thán một tiếng.
" Kiềm chế lại một chút nga, súng của ta cũng không có mắt, nếu không cẩn thận lau súng cướp cò, đầu nhỏ vị tiểu công chúa Long Môn mỹ lệ thông minh này, có thể bị..."
"Phanh ——"
"Nở hoa rồi."
Phong Hoa thanh âm lười biếng không chút để ý miêu tả tiếng đầu óc vỡ toang, đáng sợ tới mức Quý Tư Tư run lên bần bật.
Quý Tư Tư hướng về phía Quý Minh xin giúp đỡ, bộ dáng đáng thương hô: "Daddy, cứu con, cứu cứu Tư Tư, Tư Tư không muốn chết..."
Đã từng một thời, mẹ đẻ Quý Tư Tư bị kẻ thù của Quý Minh bắt cóc, cũng giống ngư vậy ở trước mặt Quý Minh khóc như hoa lê dính hạt mưa.
Cuối cùng, trở thành nuối tiếc cả một đời trong lòng Quý Minh.
Quý Minh làm sao có thể trơ mắt nhìn sự tình như vậy một lần nữa tiếp tục tái diễn chứ?
"Nhan Phi, thả Tư Tư, ta có thể đáp ứng hết thảy yêu cầu của ngươi!"
"Hết thảy yêu cầu?"
Phong Hoa thần sắc nghiền ngẫm cười, lặp lại vài chữ này lần nữa.
Phía sau, bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm hoa diễm lười biếng đầy ý tứ dò hỏi:
"Các ngươi đây... là đang làm gì vậy?"