NỮ ĐẾ GIÁ ĐÁO CƯỜNG THẾ LIÊU (TỪ THẾ GIỚI 5)

Tác giả: Hắc Bạch Hôi Cô Nương

Cửa điện mở ra.

Tiêu Phượng Đình liếc mắt một cái nhìn quanh bốn phía thấy rõ tấm màn tua tua màu trắng hơi hơi rũ xuống trên giường phượng, lờ mờ có một bóng dáng mạn diệu, xinh đẹp, tựa như kinh hoảng thất thố trốn vào trong chăn gấm.

Tròng mắt đen đặc ngày càng thâm thúy, suy đoán nào đó trong lòng càng thêm xác định.

Ống tay áo tím phất qua trong không trung, lòng bàn tay nắm chặt cây trâm hoa lan trắng kia, Tiêu Phượng Đình đến gần, mở miệng nói: 

"Nghe nói Thái Hậu thân mình không ổn, bổn vương cố ý tới thăm."

Cách một tấm màn lụa trắng, Phong Hoa khóe mắt dư quang nhẹ liếc mắt nhìn thân ảnh áo tím thon dài kia, làm bộ ngữ khí hơi hơi kinh hoảng nói: 

"Làm phiền Nhiếp Chính Vương quan tâm, ai gia không đáng ngại, chỉ là đêm qua... cảm lạnh, ngẫu nhiên nhiễm phong hàn thôi."


Tiếp sau nàng lại nói: "Nhiếp Chính Vương đã đến thăm, nếu không có việc gì khác, liền mời ngươi về cho, ai gia muốn nghĩ ngơi sớm một chút."

Ngữ khí gấp không chờ nổi thúc giục hắn đi ra ngoài a, tựa như thiếu nữ đang cực lực che lấp cái bí mật gì đó không thể đưa ra ánh sáng, sợ bị hắn biết được.

"... Thái Hậu tựa hồ rất sợ hãi bổn vương?" Tiêu Phượng Đình không biết sao, ma xui quỷ khiến liền nói ra một câu như vậy.

"..."

Sợ ngươi?

Tưởng tượng quá nhiều nga, Vương gia.

Phong Hoa cách một tầng màn lụa trắng thuần lặng lẽ trợn trắng mắt.

Ngay sau đó.

Tấm màn kia bỗng nhiên bị một bàn tay to rộng nhưng cũng rất thon dài đeo ban chỉ xanh biếc, nhẹ nhàng vén lên, như gió thổi run động đẩy qua một bên.

Trước khi động thủ đều không có chào hỏi một cái sao?

Thấy thế, Phong Hoa lập tức thu hồi ánh mắt, quay đầu lại không nhìn nam nhân trường thân ngọc lập đứng bên cạnh giường phượng, màu áo tím làm nổi bật dung nhan tuyệt mỹ của hắn, nàng lộ ra một nụ cười ' suy yếu ':


"Vương gia nói giỡn."

Nằm nghiêng trên giường phượng, tiểu Thái hậu làn da trắng như tuyết, dung mạo kiều diễm như hoa, gương mặt tinh xảo xinh đẹp, mặt mày ẩn ẩn lưu chuyển mị sắc.

Lại cố tình ra vẻ suy yếu cười cười.

Quả thực cực kỳ giống... bộ dáng kinh hoảng cùng chột dạ.

"Đa tạ Vương gia dù bề bộn chính trị công vụ vẫn trích ra một chút thời gian, nếu là Vương gia không có chuyện nào khác, liền thỉnh đi về trước, ai gia thân thể không được tốt lắm, muốn nghỉ tạm..."

"Có việc."

Tiêu Phượng Đình ánh mắt chợt lóe, đánh gãy lời nói của nàng.

Bất chợt nhàn nhạt nhìn vào sắc mặt xinh đẹp với ánh mắt hơi kinh ngạc của thiếu nữ, cánh môi hồng khẽ mở, tiếp tục nói: "Bổn vương lần này tiến đến Từ Ninh Cung, một là thăm phượng thể của Thái Hậu, hai là..."


"Muốn thỉnh giáo Thái Hậu nương nương một việc."

Khi nói lời này, ánh mắt người nọ vẫn luôn nhìn chăm chú đôi mắt Phong Hoa, làm nàng trong lòng không thể hiểu được sinh ra một loại cảm giác... như con mồi bị người ta theo dõi.

Gặp quỷ.

Đây là cái so sánh quỷ quái gì thế.

Dù sao nữ hoàng bệ hạ kiên quyết không tiếp thu điều này.

Phong Hoa một bên mạnh mẽ áp xuống dự cảm bất an trong lòng, một bên cười cười mở miệng hỏi:

"Chuyện gì? Vương gia không ngại nói thẳng. Nếu ai gia biết thì có thể giúp được, ta sẽ..."

Bốn chữ ' toàn lực ứng phó ' còn chưa nói ra khỏi miệng của Phong Hoa.

Chỉ thấy ——

Nam tử khoác cẩm bào tím kia, đột nhiên nâng tay lên, nhẹ như mây trôi, lộ ra một đoạn cổ tay  tinh xảo như ngọc, cùng với chiếc nhẫn ban chỉ đang lẳng lặng treo trên ngón cái.
Ở trước mắt Phong Hoa, từng chút từng chút một chậm rãi mở ra.

Một đóa hoa lan trắng tinh tế nhỏ xinh từ khối trân châu no đủ oánh nhuận khắc thành màu đính trên chiếc trâm cài tinh xảo, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Tiêu Phượng Đình.

"Không biết chiếc trâm cài này, Thái Hậu có từng gặp qua không?"

"..."

Đương nhiên đã từng, vẫn là trẫm cố ý lưu lại cho ngươi.

Phong Hoa trong lòng thầm nghĩ.

Nhưng mà trong cặp mắt mỹ lệ, hắc bạch phân minh, lại gãi đúng chỗ ngứa hiện lên một tia khiếp sợ cùng hoảng loạn.

( chị diễn qua xuất sắc luôn ^!^ ~~~~)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi