NỮ ĐẾ SỦNG NỮ NHÂN

Thy Thy từ đầu tới cuối vẫn ko lên tiếng , nàng chỉ đứng ở góc phòng quan sát từng hành động cử chỉ của mọi người , vốn ban đầu nàng định để Duy Phong hỏi thăm xong thì sẽ đến nàng , vì dù sao Hạo Thiên với Duy Phong cũng là bạn thân , nhưng chỉ ko ngờ là lúc Thy Thy định tiến về phía giường bệnh của Hạo Thiên thì đã có 3 người nhanh chân hơn , nghe cách xưng hô thì hình như là giáo viên của trường Hạo Thiên , nên Thy Thy cũng đành nán lại chỗ khi nảy của mình 1 lát , mắc quá sau khi chứng kiến 1 màn thăm hỏi khá căng thẳng kia , cùng ánh mắt bọn họ dành cho Hạo Thiên cũng như Hạo Thiên dành cho họ , Thy Thy lại cảm thấy có gì đó ko đúng lắm , mà sai ở đâu thì nàng ko thể giải thích đc

- Thôi mà ! Chị tha lỗi cho Thiên đi , em ấy cũng xin lỗi rồi ! Còn nói nữa chắc mặt em ấy sẽ như bánh bao chiều luôn mất ! ( Hiểu Dao )


Nghe Hiểu Dao nói , lại cộng thêm đôi mắt ko thể nào lấp lánh hơn của Hạo Thiên , Huyền Nhung chỉ biết thở dài lất đầu ngao ngán , tặc lưỡi 1 cái , nàng nhẹ nhàng xoa đầu Hạo Thiên đầy vẻ yêu chiều , nhưng trong ánh nhìn vẫn là cảnh cáo cô ko đc để bản thân gặp tình trạng này thêm lần nào nữa , mà Hạo Thiên khi hiểu đc hàm ý bên trong , cô chỉ biết cười ngượng ngùng như biểu thị sự đồng ý

- Trời đất , em bị sao thế này ! Có đau ko ? Là ai mà tàn độc như vậy chứ ! ( Viễn Nhã )

Đang lúc ngượng ngùng thì 1 bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện ngay bên cạnh mình , Hạo Thiên lúc đầu có hơi bất ngờ nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của người nọ thì liền ko đành lòng , cô khẽ lất đầu , nở 1 nụ cười triều mến với Viễn Nhã cô bảo :

- Đừng quá lo lắng , em sẽ ổn thôi ! Có chị kìa ! Ko phải hội học sinh còn nhiều việc lắm ư ? Sao lại có thời gian đến đây thăm em thế ?


( Hạo Thiên )

- Xem ai đang nói kìa ! Công việc mà quan trọng hơn em á ! Nói như thể người ta vô tâm lắm ko bằng

( Viễn Nhã )

- Thôi đc rồi ! Em xin lỗi , đùa với chị chút ấy mà ! Đừng giận ( Hạo Thiên )

Vừa cười Hạo Thiên vừa dỗ dành Viễn Nhã , nàng người yêu này của cô mặc dù là 1 hội trưởng hội học sinh rất gương mẫu và nghiêm túc trong mọi việc , nhưng với Hạo Thiên mà nói thì Viễn Nhã còn hơn cả 1 chú mèo con , lúc nào cũng thích làm nũng , mà mỗi lần nhõng nhẽo như thế là cô chỉ biết dơ tay đầu hàng , cô đúng là yêu chết cái tính này của nàng mà , đang suy nghĩ bâng quơ thì ánh mắt Hạo Thiên vô tình quét qua 1 người , và đối phương cũng đang hướng cô mỉm cười khiêu khích

- Ô , có cả chị à ? ( Hạo Thiên )

- Ùm , qua xem em còn sống ko ?

( Vĩnh Hy )

- Chị ko thể có câu nào tốt đẹp hơn á ! ( Hạo Thiên )


- Có , vậy chị đổi lại , qua xem em chết chưa ? ( Vĩnh Hy )

Vĩnh Hy vừa dứt lời thì mọi người trong phòng đc 1 phen che miệng cười , chỉ có Thy Thy và Duy Phong là ko giữ hình tượng mà cười rộ lên , nhưng ai vui thì vui , chứ nữ chính của chúng ta thì chắc chắn ko vui , cô thật ko dám tin cô gái dịu dàng mới tỏ tình với mình hôm trước và cái con người độc miệng đang đứng trước mặt mình là cùng 1 người , nhưng ngặt nổi người nọ cũng là người mà mình yêu nên có cho tiền cô cũng ko dám phát tiết , chỉ đành đánh sát khí sang thằng bạn thân , nhưng lúc này cô mới chú ý đến 1 thân ảnh quen mắt đã xuất hiện trong phòng từ lúc nào

- Thy Thy , chị ở đây từ bao giờ thế ( Hạo Thiên )

- Thật mừng khi em nhận ra sự hiện diện của chị đấy ! Đồ ko có lương tâm nhà em , uổng công chị lo cho em ( Thy Thy )
- Oan uổng quá ! Tại chị ko lên tiếng nên em ko để ý , xin lỗi , làm ơn đừng giận em ( Hạo Thiên )

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi