NỮ DIỄN VIÊN LẤY KỊCH BẢN HOA SEN ĐEN


Bùi Sở lần này thành công trở thành tâm điểm.
Mặt Văn Tuyết Thiến trên sân khấu hiện tại đã đen đến cực điểm, cô ta biết người phụ nữ này nhất định không có ý tốt, sẽ không để cô an ổn tiến hành xong buổi lễ.
"Cái này, A Sở..." Thôi Cảnh Chu khẽ nhíu mày.
Đôi mắt Văn Tuyết Thiến lập tức đỏ lên, "Cảnh Chu, em biết em họ có thể là vẫn chưa buông được anh, nhưng chúng ta đã đính hôn mà cô ấy còn như thế...!Em thật sự rất buồn."
Ai biết có bao nhiêu người không ở trên cùng 1 tuyến.
Bùi Sở vẫn chìm đắm trong câu chửi Chúc Tu Duẫn là người tàn phế và hắn không chết đi của hai tên ngốc trước mặt.
Hai người trên mặt đất cũng sững sờ, không ngờ Bùi Sở lại hành động như vậy.
"A--- Bùi Sở, cô điên rồi! Cô làm gì vậy hả!"
Bùi Sở xác thực điên rồi, những người tiếp xúc qua hầu như đều biết.

Khi tính khí nổi lên, cô sẽ không phân biệt bất kể nơi nào.
Cô ra hiệu 1 chút: "Chúc Tu Duẫn ở đằng kia, nếu không hai người đem những lời nói ban nãy lặp lại lần nữa?"

Chúc Tu Duẫn cũng nhìn sang, xa xôi đi đến nói: "Tôi không điếc."
Sắc mặt cả hai tức khắc trắng bệch, ngụ ý chính là những gì họ vừa nói đều đã bị nhân vật chính nghe thấy!
Chúc Tu Duẫn cười như không cười, không coi ai ra gì mở miệng: "Qua đây ngồi không?"
Bùi Sở:......
Ai biết hai người dưới đất còn đang thầm chửi rủa.
"Chính các anh tự té ngã thì liên quan gì đến tôi?"
Ban nãy những người có mặt đều đắm chìm trong buổi lễ, hầu như không ai để ý đến hành động vừa rồi.
Nhìn 1 màn dưới sân khấu, Văn Tuyết Thiến đều tức muốn ói máu.

Mặc kệ là trong giới hay tình cảm, người phụ này vẫn luôn tranh giành danh tiếng của cô khắp mọi nơi!
Nhưng trong mắt Thôi Cảnh Chu lại chỉ thấy Chúc Tu Duẫn vậy mà mở lời mời Bùi Sở.
Đều là đàn ông, hắn có thể thấy cách đối xử của Chúc Tu Duẫn rõ ràng là khác biệt, ai mà không thích phụ nữ xinh đẹp.
Thôi Cảnh Chu có chút kích động.
Hắn vội vàng gọi bảo vệ đến đưa hai người kia ra ngoài.
Một trò hề nhỏ của buổi lễ cũng không làm ảnh hưởng đến không khí toàn thể.
Sau buổi lễ, các khách mời tự do đi lại.

Bùi Sở đứng ở đằng kia như một phong cảnh, thu hút mấy người đến nói chuyện.
"Bùi tiểu thư, chuẩn bị cho sự trở lại của mình thế nào rồi?"
Bùi Sở ngẩng đầu lên.

Vương Hồng - nhà tư sản nổi danh ở trong giới.

"Xin chào."
"Bùi tiểu thư không biết tôi sao?"
"Tôi quên rồi."
"........"
Nếu có thể xếp hạng người kết thúc chủ đề, Bùi Sở chắc chắn có thể nằm trong danh sách.
Vương Hồng lúng túng một lúc rồi cười nói: "Gần đây tôi muốn tham gia một bộ phim cổ trang, đoàn phim đang casting vai diễn, không biết Bùi tiểu thư có hứng thú hay không?"
Bùi Sở đặt ly rượu xuống: "Chuyện này vẫn nên liên hệ với người đại diện của tôi đi."
Nói xong, Bùi Sở đứng dậy định rời đi nhưng ngay lập tức bị chặn lại.
"Bùi tiểu thư, buổi tối có rảnh để tâm sự không?"
Bùi Sở nghe vậy liền bật cười, còn kém nói thẳng "có muốn lên giường không?"
Đôi môi đỏ của cô khẽ mở: "Vương tổng, hôm nay muộn quá, tôi có người muốn theo cùng."
Vương Hồng nhìn thấy vẻ đẹp yêu kiều của cô tức khắc liền hưng phấn, hắn thầm mừng rỡ.

Cái gì nữ thần sắc đẹp, còn không phải cho ít tiền liền có thể chơi.
Bùi Sở nhìn thấy bụng phệ của hắn không khỏi buồn nôn.

"Người tai to mặt lớn nào có thể đặt được lịch hẹn với Bùi đại tiểu thư của chúng ta đây? Em nói cho tôi biết, người đó nhất định không bằng anh trai tôi đây."
Bùi Sở nghiêng đầu cười cười, hạ thấp giọng: "Chúc Tu Duẫn nha.

Vương tổng, anh dám không?"
"Chúc, Chúc Tu Duẫn?"
Vương Hồng vẫn chưa hết ngạc nhiên thì tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện.
Bùi Sở ra hiệu: "Ngại quá, tôi nhận điện thoại."
"Alo, có chuyện gì vậy Đồng Đồng."
"Chị Bùi! Quỹ từ thiện bên kia của chúng ta xảy ra chút vấn đề.

Nhà đầu tư ban đầu đột nhiên ngừng đầu tư, nói việc cứu trợ trẻ em là vô nghĩa, tức chết em rồi! Bây giờ phải làm sao hả chị.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi