NỮ DIỄN VIÊN TUYỆT NHẤT

1.

Khi bài viết tôi yêu thầm đạo diễn Hạ Thừa Niên xông lên hot search, người quản lý mới vừa đưa tôi đến bệnh viện.

Đạo cụ phim trường có vấn đề, trong cảnh cháy nổ tôi bị mảnh vỡ cắt ngang qua đuôi lông mày, không cầm được máu. Trong phòng bệnh, sau khi băng bó xong, người quản lý hỏi đi hỏi lại bác sĩ để chắc chắn tôi không bị sẹo thì mới yên lòng.

Lúc này, tôi nhìn thấy hot search: “Thích Tuệ yêu thầm Hạ Thừa Niên.”

Tim tôi ngừng đập.

Tôi nhìn tài khoản phụ bị trưng ra, ảnh chụp màn hình đã bị chia sẻ vô số lần cùng bóng người mờ ảo sau tấm kính, đầu ngón tay lạnh toát.

Sau khi lướt qua hàng nghìn bình luận, mọi người đều nói Thích Tuệ “bậc thầy trà xanh” không xứng với Hạ Thừa Niên, càng không xứng yêu thầm anh.

Nhịp tim căng thẳng ngay tức khắc thả lỏng, may mà họ nhận nhầm nam chính. Anh H trong nhật ký chưa bao giờ là Hạ Thừa Niên mà là ảnh đế Tống Hách Nam.

Sở dĩ cư dân mạng nhận nhầm là do bức ảnh tôi đăng cách đây nửa tháng. Tôi chụp hình ảnh phản chiếu từ tấm kính sau lưng anh, còn xử lý làm mờ nó đi. Ban đầu họ cũng không đoán ra đó là ai, từ bảng phân tích tỉ lệ cơ thể của tất cả sao nam họ H trong giới cho đến mọi tham số tin tức vẫn không thể đoán được là ai.

Mãi đến khi có một cư dân mạng đăng bức ảnh cùng thời gian, địa điểm nhưng từ góc độ khác, người đó nói: “Hôm đó đúng lúc tôi cũng ở đó, tình cờ nhìn thấy đạo diễn Hạ Thừa Niên!!!”

Vì vậy nhanh chóng phá án, họ xác định người trong nhật ký yêu thầm ba năm của tôi chính là Hạ Thừa Niên. Thậm chí có người bắt đầu tìm tòi những bức ảnh mà tôi và Hạ Thừa Niên cùng có mặt trong khung hình, phân tích ánh mắt, ngôn ngữ cơ thể của tôi.

Tôi tìm một bức ảnh chụp bóng lưng Hạ Thừa Niên, so sánh kỹ lưỡng với ảnh của Tống Hách Nam, phát hiện đúng là bóng lưng của họ đúng là giống nhau đến 80%.

Nhưng một tấm ảnh mà hàng ngàn người nhận nhầm, chính chủ cũng sẽ nhầm sao?

Tôi thấp thỏm mở khung chat wechat với Tống Hách Nam, do dự không biết nên hỏi thế nào, nhưng khi tôi vừa định gõ chữ thì bên đối diện hiện lên dòng tin nhắn: “Thích Tuệ, thì ra cô thích Hạ Thừa Niên!”

Có lẽ là may mắn và tiếc nuối khi mối tình đơn phương không bị phát hiện, cũng có lẽ là do sâu thẳm trong lòng tôi có sự mất mát lẫn thăm dò, tóm lại khi tôi nhìn thấy tin nhắn, phản ứng chậm chạp mà đáp lại: “Ừ.”

Khung chat hiển thị “… đang soạn tin” hồi lâu, cuối cùng xuất hiện một câu: “Cố lên! Chúc cô được như ước nguyện!”

Khi người quản lý lo lắng xách theo hộp thuốc mở cửa phòng bệnh, tôi đang ngẩn người nhìn wechat.

Cô ấy hỏi tôi: “Thật hay giả?”

Tôi tắt màn hình, ngẫm nghĩ, nhìn cô ấy nói: “Nhật ký yêu thầm là thật, người yêu thầm là giả.”

Hiệu suất của cô ấy cực cao liên lạc với ekip tiến hành phân tích ưu - nhược điểm của lần lên hot search này, đồng thời thảo luận phương án duy trì tiếp theo để giữ hình tượng.

Hot search lại bùng bổ.

Từ khi lập tài khoản đến nay chỉ đăng một bài - Hạ Thừa Niên đăng: “Thật trùng hợp.”

2.

Không ai biết ý nghĩ sâu xa của mấy chữ “thật trùng hợp” này là gì.

Mọi người dựa vào thời gian đăng bài, IP hiển thị, cùng với bộ phim đang quay gần đây mà tiến hành suy luận 360 độ.

Ngay cả người quản lý đang thảo luận kế hoạch với ekip cũng đột nhiên ngừng lại, hỏi tôi: “Anh ấy…”

“Không phải.” Tôi đoán ra ý nghĩ của cô ấy, lắc đầu phủ nhận.

Từ khi gia nhập làng giải trí đến nay, tôi và Hạ Thừa Niên chỉ tiếp xúc với nhau hai lần. Một lần là anh ấy đóng vai nam chính của ‘ánh trăng sáng’ trong phim của mình, xuất hiện chỉ ba mươi giây rồi rơi xuống biển chết.

Có lẽ vì Hạ Thừa Niên nắm bắt tâm lý diễn viên, bối cảnh, ngữ điệu, bầu không khí và bố cục nên chỉ xuất hiện trong video 30 giây trong trailer kia mà lập tức bùng nổ.

Tôi mới xuất hiện ra mắt được ba tháng, lần đầu tiên quay phim, do video đó nổi tiếng mà được phong danh hiệu “Ánh trăng sáng quốc dân”.

Tuy nhiên, trong giới giải trí, khi một người mới có được sự khen ngợi không tương xứng với thực lực của mình thì vào thời điểm quan trọng, lời khen đó sẽ bị đảo ngược.

Chẳng mấy lâu sau, tôi hợp tác với anh ấy lần thứ hai, vinh quang nhận được danh hiệu “bậc thầy trà xanh”. Lần đó tôi nhận được vai diễn ba phút, đóng ‘thanh mai’ của nam chính.

Khi đó người đóng nam chính là Giang Châu, một diễn viên cực kỳ kinh nghiệm, trong quá trình đóng phim đã hướng dẫn tôi rất nhiều, nghiễm nhiên là một vị đàn anh kiên nhẫn ôn hòa.

Đến giờ nghỉ giải lao, trợ lý của anh ta đưa cho tôi một tấm thẻ phòng, cười nửa miệng nói với tôi: “Cô Thích, nắm chắc cơ hội này đi.”

Ban đầu tôi không hiểu ý anh ta, chỉ theo bản năng cảm giác việc này không ổn nên từ chối.

Sau đó, Giang Châu đích thân đến nói muốn hướng dẫn tôi, trong quá trình thường làm ra nhiều hành vi vượt mức cho phép, tôi giơ tay tát anh ta một cái.

Anh ta không giận mà còn cười, thản nhiên nhìn tôi: “Thích Tuệ, ở với tôi một đêm thì tôi xem như cái tát này chưa từng xảy ra.”

Khi đó còn trẻ tuổi không hiểu đời, không chỉ từ chối anh ta mà còn ném lại câu “Đồ khốn.”

Ngày hôm sau, tìm kiếm “Thích Tuệ - bậc thầy trà xanh” luôn nằm trên top hot search suốt 24 giờ. Mỗi bức ảnh đều chụp đúng góc độ tôi quyến rũ Giang Châu.

Danh tiếng tôi lập tức đảo chiều.

Sự thật chứng minh fans của một tân binh không có tác phẩm gì cùng một ekip non nớt không có khả năng phản kháng trước Giang Châu. Thậm chí anti-fan còn vận động những người trung lập yêu cầu hãng phim thay thế tôi, nếu không sẽ tẩy chay phim.

Đó là lần đầu tiên tôi đối mặt với bạo lực mạng, tay chân lạnh toát ngồi suốt 6 tiếng đồng hồ trong khách sạn, sau đó nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ: “6031.”

Tôi nhìn dãy số này chằm chằm suốt nửa tiếng, đứng dậy trang điểm thay quần áo, sau đó mang giày cao gót đi qua.

Tất cả thiết bị điện tử mang theo đều bị trợ lý của Giang Châu thu hết từ khi còn cách cửa phòng nửa mét, sau đó Giang Châu với vẻ mặt “còn không phải cũng đến sao” đi ra mở cửa.

Tôi nhìn anh ta chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang lưng, mái tóc ngắn còn nhỏ nước, mỉm cười nhấc chân mang đôi giày cao gót 8cm đá mạnh vào cẳng chân anh ta, nhắm mắt giật chiếc khăn tắm anh ta xuống, trước khi quay đầu bỏ chạy còn ném lại câu “Đồ khốn nạn.”

Ngày hôm sau, tôi chủ động từ chối vai diễn vì không muốn liên lụy đến Hạ Thừa Niên, cũng không muốn làm uổng phí tâm huyết của những diễn viên khác.

Nhưng sau khi tôi bỏ vai diễn không lâu, Hạ Thừa Niên đăng động thái đầu tiên trong đời: “Đoàn phim ‘Phong lưu hồi’ chấm dứt hợp tác với Giang Châu.”

Sức nóng thảo luận việc này của cư dân mạng càng lúc càng tăng, mãi đến khi Giang Châu đăng tấm ảnh chân bị thương thì tình hình hỗn loạn mới lắng xuống.

Khi đó đúng lúc tôi lướt thấy một ID tên “Sa điêu thám tử” bình luận: “Tôi cứ cảm thấy có tin tức gì đó quan trọng bị bỏ lỡ”.

Nhưng nó nhanh chóng bị những bình luận mới che phủ.

3.

Trên thực tế Hạ Thừa Niên khi đó chỉ là một đạo diễn mới, chỉ có điều là hai bộ phim do anh đạo diễn liên tiếp thành công vang dội, nhưng còn chưa đủ vốn lẫn thực lực để đứng vững gót chân trong làng giải trí ăn thịt người này.

Một thời gian dài sau đó, tôi và Hạ Thừa Niên đều bị fans của Giang Châu bị đuổi theo mắng, mắng tôi quyến rũ Giang Châu, còn muốn dựa hơi nổi tiếng của anh ta, mắng Hạ Thừa Niên không bảo vệ tốt Giang Châu, để anh ta bị thương.

Nhưng thực tế cả hai việc đều vì tôi gây nên, có lẽ do lương tâm cắn rứt, tôi không bao giờ gặp mặt Hạ Thừa Niên, cho dù cùng xuất hiện thì tôi cũng sẽ chủ động tránh mặt đi.

Sau đó tôi nhìn những bộ phim mà anh đạo diễn lần lượt giành lấy những giải thưởng, cuối cùng anh cũng trở thành người có thể quyết định số phận của một diễn viên chỉ bằng một câu nói.

Tốc độ phát triển của anh khiến người khác theo không kịp.

Nhưng tôi vẫn nhớ rõ sau sự việc đó, ngày kết thúc quay phim ở một đoàn làm phim mới khác, đạo diễn đưa tôi một tờ giấy gấp, nói bạn anh ấy là đạo diễn Hà đưa cho tôi.

Tôi mở ra, trên đó ghi hai dòng chữ với nét chữ cứng cáp.

“Xin lỗi.”

“Giữ gìn sơ tâm, được như ước nguyện.” (Sơ tâm: Tâm nguyện/lòng dạ ban đầu)

Sau đó công ty nương theo độ hot vì bị mắng của tôi, ấn định hình tượng tôi thành “bậc thầy trà xanh”.

‘Ánh trăng sáng’ dễ bị người ta quên đi, nhưng ‘kỹ nữ trà xanh’ làm người ta căm ghét, chỉ cần tâm trạng không tốt thì tới mắng một câu, điều này có thể giữ được độ hot.

Nhưng thực ra tôi có làm gì đâu, một khi người ta đã ghét thì làm gì cũng đều là sai, cư dân mạng sẽ phân tích quá mức từng câu tôi nói, cắt ghép biên tập đầy ác ý những video bình thường, những tài khoản marketing cũng loạn nhịp.

Tất cả đều cố gắng chứng minh tôi thật sự là một ả ‘trà xanh’, mà điều tôi có thể làm chỉ là vui vẻ chấp nhận, sau đó nắm bắt mọi cơ hội để thể hiện tốt mỗi nhân vật. Cho dù tôi đã từng vì những chuyện này mà ba ngày ba đêm không dám ra khỏi cửa.

Năm thứ ba trong giới, tôi nhờ vào các vai diễn nữ phụ mà giành được giải thưởng “Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất”, cho dù danh hiệu ‘bậc thầy trà xanh’ vẫn chưa bị lãng quên.

Cũng trong năm đó, tôi nhận được một kịch bản điện ảnh đóng vai nữ phụ yêu thầm nam chính, lần duy nhất tôi không xem kịch bản mà lập tức đồng ý.

Vì người đóng vai nam chính là Tống Hách Nam.

Có lẽ vì trước giờ luôn bị mắng nên vận may lúc này đã đến. Bộ phim không chỉ bùng nổ mà tôi còn được quen biết với Tống Hách Nam, cũng được thông tin liên lạc của anh. Thậm chí trên mạng còn có video CP tôi và Tống Hách Nam.

Mặc dù lượt chia sẻ rất ít nhưng nó vẫn được tôi lưu vào máy tính.

Tôi ghi lại mọi tâm tình của mình vào một tài khoản phụ, cố gắng làm mờ mọi thông tin. Tôi cứ tưởng tình yêu thầm kín của mình sẽ mãi mãi không thấy ánh mặt trời, không ngờ có ngày lại bị phơi bày ra trước mặt mọi người.

Trong phòng bệnh, TV đang chiếu bộ phim do Hạ Thừa Niên đạo diễn, tình cờ lại là bộ phim mà tôi đã xin nghỉ diễn.

Tôi bất đắc dĩ thở dài.

Lần này, dường như tôi lại liên lụy Hạ Thừa Niên.

4.

5h30 sáng, hot search yêu thầm cuối cùng cũng hạ nhiệt.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ sáng lên màu xanh nhạt, tôi tìm kiếm phương thức liên lạc của Hạ Thừa Niên trong vòng bạn bè trong giới rất lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Nếu người không quen mà tùy tiện add wechat người ta, có lẽ khá mất lịch sự, ngẫm nghĩ, tôi viết một email xin lỗi.

Sau khi gửi thành công, tôi bấm vào video của tôi và Tống Hách Nam mà ban đầu tôi đã lưu. Đây là đoạn clip tôi chậm rãi đi theo anh trên con đường phủ đầy lá khô, lặng lẽ nhìn theo anh. Video ngắn, rất ngắn, chỉ tầm nửa phút.

Khi đó, bên dưới chỉ có một bình luận: “Có lẽ kỹ năng diễn xuất của cô ấy quá tốt, tôi như nhìn thấy hình bóng bản thân thời còn trung học.”

Điều này làm tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp Tống Hách Nam, cũng là thời cấp 3.

Thiên chi kiêu tử niên thiếu thành danh, Tống Hách Nam.

Khi đó anh mới ra mắt không lâu, đến trường chúng tôi quay bộ phim thanh xuân vườn trường. Trong giờ nghỉ, anh ở phòng nhạc không một bóng người đàn một bài nhạc.

Tôi không hiểu về âm nhạc, chỉ biết ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính, chiếu vào những ngón tay thon dài sắc nét của anh, một giai điệu u sầu tuôn chảy dưới đầu ngón tay anh hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài trong sáng, sạch sẽ của anh.

Tôi hơi tò mò, khi đi ngang qua hành lang không khỏi chậm bước nhìn qua, sau đó nghe thấy nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, anh quay đầu nhìn qua.

Áo sơ mi trắng trẻ trung thoải mái, hai nút áo trên cùng để mở, mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại dưới hoàng hôn, mặt mũi sáng ngời, vóc người cao ráo… nhìn bề ngoài thì anh lớn hơn tôi tầm một hai tuổi.

Khi đó tôi nghĩ anh là học sinh của lớp nào đó, mãi đến mấy ngày sau gặp lại anh mới biết trang phục của anh không giống với học sinh trong trường, giữa mày lộ ra vẻ thành thục không tương xứng với lứa tuổi.

Có lẽ vết nước mắt trên mặt tôi quá rõ ràng, hoặc số điểm trên bài thi trong bàn tay siết chặt của tôi quá chói mắt, anh không xuống cầu thang nữa, khom lưng ngồi xuống cạnh tôi trên bậc thang, rút bài thi trong tay tôi, cười khẽ: “Anh dạy em.”

Nói rồi anh lấy trong túi ra một cây bút, vừa viết vừa nói, thỉnh thoảng quay sang hỏi tôi có hiểu không.

Thật ra tôi hơi kinh ngạc, nhưng không hiểu sao không bỏ đi mà ngồi yên nhìn anh đang tập trung.

Đến khi người quản lý đến gọi anh: “Hách Nam, Tống Hách Nam. Không phải nói là đi vệ sinh sao? Đi nhanh đi, sắp đến lượt cậu diễn rồi.”

Anh trả lại bài thi cho tôi, cả cây bút kia, sau đó đứng dậy đi hai bước, quay lại cúi mắt nhìn tôi: “Làm nhiều thì sẽ biết, trên thế giới này còn nhiều chuyện khó khăn hơn toán học, cố lên!”

Hình bóng anh dần biến mất trong tầm mắt tôi, nhưng tên thì ở lại.

Tống Hách Nam.

Sau khi bộ phim công chiếu, anh nổi tiếng. Nổi tiếng đến mức đi trên đường, chỉ cần ngước lên là nhìn thấy biển quảng cáo in hình anh, quay người lại là nghe người bên đường bàn tán về anh, trên video quay vô số cô gái hú hét gọi tên anh. Các tay săn ảnh bám sát anh 24/24 chỉ để moi ra những tin tức độc nhất vô nhị, đến cả gia cảnh của anh cũng bị bới ra không còn sót lại gì.

Mẹ là giáo viên dạy khiêu vũ, cha là doanh nhân.

Thiếu gia nhà giàu, thiên chi kiêu tử… vô số danh hiệu được gán lên người anh. Bất kể cái nào cũng là cao không thể với tới.

Tôi từng một mình mua vé vào xem phim, sau đó ngồi trong góc xem cả bộ phim. Lúc đó tôi đã nghĩ, anh như ngôi sao băng, vụt lướt qua cuộc đời tôi, lộng lẫy, rực rỡ.

Một cái liếc mắt vội vàng, có lẽ tôi đã bị quên đi trong biển người từ lâu, không ngờ khi gặp lại trong phim trường, anh cười hỏi tôi:

“Toán khó hơn hay diễn xuất khó hơn?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi