NỮ DIỄN VIÊN TUYỆT NHẤT

Ngoại truyện - Tống Hách Nam

Trong máy tính tôi có lưu một đoạn video, đó là bộ phim đầu tiên tôi hợp tác với Thích Tuệ, trong tất cả video CP của nam nữ diễn viên chính, đó là video duy nhất nói về tôi và em.

Cho dù tôi biết rất rõ không thể ở bên em, nhưng khi nhìn thấy hot search nhầm người kia, vẫn không nhịn được hỏi em. Tôi không biết mình muốn nghe câu trả lời thế nào, nhưng không ai biết rõ hơn tôi, người trong ảnh đó là ai.

Nhưng Thích Tuệ không giải thích.

Sau này tôi đã nghĩ về điều đó vô số lần, nếu không phải cư dân mạng nhầm lẫn bức ảnh đó là Hạ Thừa Niên thì có phải họ sẽ không đến với nhau không. Có lẽ là không thể, cho dù là có tôi hay không thì Hạ Thừa Niên vẫn chủ động đến với Thích Tuệ, hay nói cách khác, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh Thích Tuệ.

Nhưng những điều này không liên quan gì đến tôi.

Có lẽ trong mắt mọi người, cuộc sống của tôi là thế này:

Gia thế hiển hách, niên thiếu thành danh, tương lai rực rỡ.

Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại, rất nhiều lúc tôi nhìn mình trong sáng sạch sẽ trong gương mà không biết bên trong xương cốt đã mục nát đến thế nào.

Không ai biết tôi bị cha mẹ bán vào làng giải trí để trả món nợ cờ bạc ngàn tỉ của họ.

Kể từ năm 17 tuổi bước vào làng giải trí, tôi đã đi lại với vô số quan chức cấp cao, những người tai to mặt lớn phía sau hậu trường. Từ ban đầu giãy giụa vùng vẫy đến khi tê liệt, tôi hoàn toàn ghê tởm, chán ghét bản thân mình.

Vậy thì sao tôi xứng ở bên em?

Trên thực tế, tôi biết đến tài khoản phụ của em còn sớm hơn cư dân mạng, cách viết mập mờ mơ hồ ngu ngơ đó ít nhất trước mặt đương sự thì không hề có tác dụng che giấu.

Nếu biết sau này tôi sẽ tò mò dẫn đến không thể kiềm chế mà động lòng với em, tôi sẽ không vì hứng thú nhất thời mà lập tài khoản weibo “Nhật ký bảy năm”. Dù sao thì một con rối không có vướng bận sẽ không đau khổ, mà một khi đã có, ắt sẽ vạn kiếp bất phục.

Lần đầu tiên gặp em trên phim trường, ngoài việc nhớ em là cô nữ sinh đã khóc nhè vì điểm thi toán thì tôi không có cảm giác gì, tuy rằng em rất xinh đẹp, nhưng trong giới giải trí tràn ngập người đẹp thì đây cũng không phải ưu thế gì lớn, điều khác biệt duy nhất có lẽ là vì đôi mắt trong trẻo của em.

Chắc vì mới vào làng giải trí chưa lâu, chưa bị nhiễm bầu không khí suy đồi hủ bại này cho nên trên người em có một sức sống tươi trẻ, khiến tôi rất thích tiếp xúc với em.

Thật sự động lòng với em là khi phát hiện nhật ký của em trong một bữa tiệc. Khi đó tôi mới xuất viện vì bị đau dạ dày, trong thời gian dưỡng bệnh lại uống rượu nên tôi vô cùng mệt, phải đi lên sân thượng vắng người để nghỉ ngơi.

Rất nhanh sau đó, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn, em mặc váy ngắn màu hồng nhạt, mái tóc uốn xoăn gợn sóng, em đi đến trước mặt tôi, gương mặt cố giấu đi vẻ lo lắng, nhét vào lòng tôi một món gì đó mềm mềm ấm ấm.

Em nhìn tôi nghiêm túc: “Tôi thấy có vẻ dạ dày anh không được dễ chịu, dùng cái này ấm sẽ đỡ hơn.”

Thật kỳ lạ, rõ ràng là dạ dày ấm lên, sao trái tim cũng trở nên ấm áp.

Sau này, tôi lặp đi lặp lại nếm trải cảm giác này, chờ đến lúc nhận ra dấu hiệu động lòng thì đã quá muộn. Vì vậy tôi cố ý để trở thành nam chính trong bộ phim đầu tiên em đóng nữ chính, trong lòng xuất hiện một câu:

Tống Hách Nam, mày tiêu rồi.

Tống Hách Nam, mày tiêu rồi.

Thật ra khi nhớ lại, có lẽ tôi đã tiêu từ sớm hơn, có lẽ là từ năm đó tôi cầm bài thi ngồi xuống bên em, cũng có thể là ở khoảnh khắc tôi nhảy xuống nước vớt em lên.

Nhưng tôi vẫn hợp tác với bạn từ bé để từ chối em, lúc ấy tôi đã tự do, nhưng không còn cách nào để quay lại làm Tống Hách Nam ban đầu.

Khi Thích Tuệ trầm lặng rời đi, người bạn từ nhỏ ngẩng lên nhìn tôi hỏi: “Anh sẽ hối hận sao?”

Tôi không nói ngay giây phút em quay người đi tôi đã hối hận rồi, nỗi đau âm ỉ lan từ nơi sâu thẳm trái tim, tôi nghĩ, có lẽ trong tương lai nỗi đau này sẽ lặp lại vô số lần nữa.

Nhưng tôi không dám đánh cược, Thích Tuệ thích Tống Hách Nam trong sạch như vậy, thế thì tôi chỉ cần ở trong ký ức của em, làm một Tống Hách Nam sạch sẽ, mà em, cũng vĩnh viễn là nữ chính tốt nhất trong lòng tôi.

Có lẽ, em sẽ không bao giờ biết được người em từng thích lại kinh khủng đến thế nào.

Năm đó sao băng lướt qua, tôi cũng từng ước nguyện:

Duy nguyện Thích Tuệ, tương lai rực rỡ!

++++

Ngoại truyện 2 - Hạ Thừa Niên

Việc tôi thích Thích Tuệ, rất khó để nói bắt đầu từ khi nào.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em là khi em tham gia thử vai trong đoàn làm phim, lúc ấy em mặc bộ váy xanh lá cây đơn giản, mái tóc dài buộc hờ sau đầu, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt trong veo đen láy. Gần như không cần thử vai, chỉ cần em đứng đó cũng đủ trở thành ‘ánh trăng sáng’ đẹp nhất trong ký ức nam chính.

Quả thực em nổi tiếng vì video đó.

Nhưng người quá đẹp mà không có năng lực tự bảo vệ mình thì cái đẹp sẽ trở thành tội lỗi.

Vì thế xảy ra sự việc Giang Châu kia.

Khi tôi biết rằng em không chỉ tát Giang Châu mà còn đá anh ta, tự dưng tôi muốn bật cười, lại có cảm giác may mắn không hiểu nổi.

Đáng tiếc, tôi chỉ vào giới giải trí sớm hơn em hai năm, cho nên dù tôi vận dụng tất cả sức mình để chống lại Giang Châu khi đó đã cực kỳ nổi tiếng thì cũng chỉ có thể khiến Giang Châu không còn nhìn chằm chằm Thích Tuệ.

Điều này khiến tôi sinh ra tâm lý áy náy với em. Vì vậy khi tôi biết em lần lượt thất bại hết lần thử vai này đến lần thử vai khác, tôi đã nhờ một người bạn tuyển em, tôi biết, cho em một cơ hội, chắc chắn em sẽ nắm bắt thật tốt.

Tôi bắt đầu liều mạng làm phim, cố gắng phấn đấu leo lên cao, tôi cũng hình thành thói quen chú ý đến em.

Biết em đóng máy không ai tặng hoa, mỗi lần em đóng máy tôi sẽ cho người lấy danh nghĩa người hâm mộ tặng hoa cho em. Biết em tham dự tiệc rượu mà không có váy dạ hội, tôi sẽ nhờ người liên lạc với nhãn hàng để gửi váy cho em.

Điều này thực ra không đúng, cho dù tôi tự ôm hết nguyên nhân những gì xảy ra với em là do tôi thì cảm giác áy náy cũng không đủ để tôi phải chú ý đến em như vậy.

Tôi nghĩ, trên người em có điều gì đó mà tôi không thể buông bỏ, tôi không biết đó là gì.

Mãi đến ngày hôm đó, em đăng bài: Siêu thị giảm giá, mua một tặng một. Hình ảnh đính kèm là hai chai sữa chua việt quất.

Gương mặt em đã dần hợp nhất với gương mặt trong trí nhớ. Mấy năm trước em đã cứu tôi một mạng, ngày mà mẹ tôi bị thông báo đã qua đời.

Tôi đoán em không biết tôi muốn n.h.ả.y l.ầ.u, chỉ là khi em cầm hai bình sữa chua đi từ siêu thị ra, đi ngang qua tôi đang đứng cạnh lan can cầu vượt, em tiến tới nhét một bình vào tay tôi.

Lúc đó em mặc áo phông, quần short, tóc thắt thành hai bím dài, môi còn vệt sữa chua, cười tít mắt nói với tôi:

“Anh cũng là sinh viên đại học A sao? Siêu thị giảm giá mua một tặng một, tôi không uống lạnh được nhiều nên cho anh đó.”

Thật ra tôi không học cùng trường với em, chỉ tình cờ ở gần đó, nhìn gương mặt đỏ bừng vì nắng nóng mùa hè của em, tôi muốn từ chối. Nhưng em ngang bướng, tôi không cần em càng đưa, “Cùng lắm thì sau này có cơ hội anh trả lại tôi!”

Cuối cùng tôi bất lực thở dài: “Vậy tôi làm sao để tìm cô?”

Em quay đầu lại, cuối cùng chỉ tấm áp phích khổng lồ in hình minh tinh đang nổi tiếng nói:

“Tuy tôi mới thi đại học xong nhưng sau này tôi sẽ theo đuổi con đường diễn xuất, đến lúc đó anh có thể thấy tôi giống như cô ấy.”

Ma xui quỷ khiến tôi xuống khỏi cầu vượt.

Sau này tôi chuyển chuyên ngành sang học đạo diễn, thực ra với tôi khi đó thì học ngành gì không còn quan trọng, học đạo diễn có lẽ sẽ dễ gặp lại em hơn. Chỉ là không ngờ khi gặp lại, tôi không nhận ra em, em cũng không nhận ra tôi.

Có lẽ cả đời này em không biết mình đã từng cứu một sinh mệnh, cũng sẽ không biết tôi từng yếu đuối như vậy.

Sau khi nhận ra mình thích em, tôi cũng không quấy rầy em, tôi biết, em có người em thích, người đó niên thiếu thành danh, gia thế hiển hách, ảnh đế Tống Hách Nam.

Thành thật mà nói thì tôi rất ghen tị với anh ấy.

Phát hiện Thích Tuệ thích anh ấy là vì khi lần đầu tiên em đóng phim của tôi, tôi nhìn thấy em tìm kiếm hành trình của Tống Hách Nam trên di động, xem đi xem lại những lời anh ấy khi tham gia chương trình.

Nhưng khi tôi thấy bí mật yêu thầm của Thích Tuệ bị phơi bày nhưng anh ấy không có động thái gì, tôi biết anh ấy sẽ không đáp lại tình cảm của Thích Tuệ.

Tôi cảm thấy đau lòng hơn là may mắn.

Từ đó, tôi bắt đầu chậm rãi đến gần em, đứng sau lưng bảo vệ em, nhìn em từng bước tiến lên tầm cao mới, ngày càng tốt hơn, đạt được vô số giải thưởng.

Có lẽ tôi chưa từng nói với em, trong lòng tôi, em luôn là nữ diễn viên tuyệt vời nhất.

Năm tuổi, cha vì cứu người mà c.h.ế.t đuối, năm 17 tuổi, mẹ vì bệnh tật rời bỏ tôi, tôi vì đi mua bánh quế lạnh mà mẹ thích mà lại không được nhìn mặt bà lần cuối cùng.

Tôi nghĩ, nếu cuộc đời tôi là tổng hợp những bất hạnh thì Thích Tuệ chính là điều may mắn lớn nhất của tôi.

- --Hết---

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi