Tết năm rồi Sở Ngu cơ hồ là chưa từng nghỉ ngơi, dù sao nàng và Khi Mãn đều là người có cùng loại suy nghĩ một người ăn no thì cả nhà không lo đói cho nên khoảng thời gian ấy cả hai lao đầu làm việc hết mức có thể.
Lúc đó Sở Ngu và người nhà họ Bạch vẫn còn hoà thuận vui vẻ, vốn dĩ nàng là con gái của quản gia nên có một số chuyện nàng không tiện can dự vào, kể từ sau cái Tết năm ấy nàng trực tiếp dọn ra ngủ ở gian phòng nhỏ phía sau cửa hàng, dần dà cắt đứt quan hệ với Bạch phủ.
Hiện giờ trong nhà đã có thê tử tất nhiên năm nay cùng năm rồi không còn giống nhau, hơn nữa Khi Mãn cũng vừa cưới vợ cho nên hai người ăn ý thống nhất dành ra thời gian năm ngày để bản thân được nghỉ ngơi.
Tối hôm qua Sở Ngu được Mộc Đinh Hương nhiệt tình hầu hạ tới quá nửa đêm, sẵn tiện lâu lâu khó có dịp được nghỉ nên ngủ nướng một bữa.
Trạng thái của Mộc Đinh Hương cũng chẳng tốt hơn là bao, vì thế hai người trốn trong chăn hưởng thụ buổi sáng bình yên hiếm có.
Ngày mới vừa lên Sở Ngu đã tỉnh theo đồng hồ sinh học nhưng do mệt quá nàng lại nặng nề nhắm mắt ngủ tiếp, đã thật nhiều năm Sở đại gia chưa được ngủ giấc nào thoải mái như hôm nay, đặc biệt là loại chú tâm "vận động" sẽ mệt đến mức tận cùng, thả lỏng cơ thể ngủ thêm một giấc thoải mái tới nỗi nằm mộng thấy toàn điềm lành.
Lần nữa tỉnh lại đã thấy Mộc Đinh Hương nằm trong lòng mình, Sở Ngu vừa mới cử động một chút người kia đã lập tức mở mắt.
- Nàng tỉnh dậy từ khi nào?
Sở Ngu thân mật ôm bả vai đối phương, cái cằm khẽ cọ cọ trên suối tóc mềm mại thơm ngát mùi hương.
- Được nửa canh giờ..
Đôi mắt Mộc Đinh Hương sáng lấp lánh, ánh mắt khoá chặt cơ thể Sở Ngu.
- Không bỏ được ta sao...!hữm~~
Sở đồ tể buồn cười nhéo má nữ nhân trong lòng, thanh âm phát ra có đôi chút khàn khàn.
Mộc tiểu cô nương nghe vào trong tai làm dậy lên cảnh tượng ướt át tối qua khiến nàng run sợ không thôi.
- Không bỏ được, ta muốn chờ ngươi thức dậy rồi cùng nhau rời giường.
Mộc Đinh Hương thật thà đem hết những suy nghĩ trong đầu của mình nói huỵch toẹt ra bên ngoài.
Sở Ngu nghiêng người nhìn ra cửa sổ thì thấy mặt trời đã lên cao, tính ra giờ này có lẽ cũng không còn sớm nữa.
Nếu bây giờ nằm xuống ngủ tiếp chẳng biết tới khi nào mới có thể đi mua đồ Tết, vả lại khi về các nàng còn muốn đưa Trúc Nhi ghé thăm Quý lão thái, vì lẽ đó nàng giật giật cơ thể chuẩn bị đứng lên mặc quần áo.
Tuy rằng thân thể Sở Ngu thuộc hàng cường kiện nhưng rốt cuộc nàng vẫn chỉ là nữ nhi gia bình thường, một đêm vất vả làm nàng lúc này có chút không khoẻ nhưng nếu đem so với lần đầu tiên của Mộc Đinh Hương thì nàng thấy ít khó chịu hơn nhiều.
Một thoáng suy nghĩ làm Sở Ngu nổi lên chút tâm cơ, mũi chân nàng nhẹ nhàng cọ xát với đôi chân thon dài của Mộc Đinh Hương cho đến khi cảm nhận đối phương có chút rùng mình phản ứng nàng mới vừa ý thu hồi động tác.
Sở Ngu chậm rãi ngồi dậy nhặt quần áo rơi tán loạn ở đầu giường, vừa mặc vừa nói:
- Đồ lười biếng, dậy mauuu...
Nghe lời nàng lập tức ôm chăn ngồi dậy, theo đó khuôn mặt nhỏ bé của Mộc Đinh Hương thoáng chốc đỏ bừng.
Tiếp theo nàng ngây ngốc nhìn chằm chằm phần lưng trắng nõn của Sở Ngu đang bại lộ dưới mí mắt của mình, nhìn lâu khiến nàng bất giác nhớ lại cảnh tượng đêm qua cơ mà càng nghĩ càng thấy tiếc nuối và lưu luyến, cảm giác hưng phấn cùng bí ẩn ngọt ngào cứ thay phiên đan xen vào nhau.
Rất nhanh Sở Ngu đã mặc xong quần áo, xoay lại vẫn thấy tiểu cô nương ngơ ngác ngồi im trên giường.
Thấy vậy nàng đi qua ôm lấy cả người lẫn chăn.
- Có phải nàng còn mệt hay không, nếu mệt chi bằng ngủ thêm chút nữa.
Mộc Đinh Hương vội vàng lắc đầu từ chối.
- Không có, ngươi giúp ta đem quần áo lại đây đi.
Sở đại gia khẽ cười một tiếng rồi đứng dậy cầm quần áo đem lại tận giường, sau đó nàng ngồi ở mép giường nói chuyện với đối phương.
- Muốn ta giúp nàng mặc y phục hay không?
Tiểu cô nương ngại đỏ mặt đem bàn tay hư hỏng của nữ nhân trước mặt thẳng thừng đẩy ra.
- Ngươi đi ra ngoài, cấm không cho nhìn ta.!!
Sở Ngu sờ sờ cái mũi âm thầm đánh giá bộ dạng của tức phụ nhà mình, tối hôm qua người này nằm trên người mình phiên vân lộng vũ hệt như chó săn chinh phục con mồi, hoàn toàn khác xa với bộ dạng ngại ngùng ngay lúc này.
Bất quá nàng cũng biết tức phụ nhà mình là người dễ thẹn thùng, vì thế nàng không thúc giục nữa, ung dung thong thả đứng dậy đi rửa mặt.
Thông thường khi thê thê hai người dậy sớm đi giết theo thì tối hôm trước sẽ chuẩn bị sẵn cơm hoặc lương khô để Trúc Nhi ăn sáng.
Tiểu măng tinh ngủ dậy không thấy mẫu thân sẽ tự mình đi phòng bếp tìm thức ăn, chuẩn bị sẵn như vậy các nàng sẽ không lo nó ở nhà bị đói.
Sáng nay thức dậy Trúc Nhi không thấy bóng dáng của ai, nó tưởng rằng các nàng đi giết heo giống mọi ngày nên tự mình lấp đầy cái bụng rỗng rồi chạy thẳng ra sân trò chuyện với cây hoa nhỏ.
Cánh cửa vốn dĩ đóng kín của tây sương phòng bỗng dưng phát ra âm thanh kẽo kẹt rồi mở hẳn, nhìn thấy dáng dấp ngọc ngà của Sở Ngu bước ra nó có chút ngạc nhiên nói:
- Sở Ngu không đi giết heo hả?
Nàng cười cười đi đến lu nước bên cạnh phòng bếp múc nước rửa mặt, lát sau vừa lau khô mặt nàng vừa hướng về phía Trúc Nhi giải thích.
- Không đi, hôm nay ta muốn lười biếng giống Trúc Nhi, trốn việc ở nhà ngủ cho đã.
- Ơ đồ lười, đã vậy còn không biết xấu hổ nữa..
Trúc Nhi vẻ mặt đầy nét khinh thường, nó nhiệt tình bĩu môi phê phán Sở Ngu.
Vừa mới nói xong âm thanh kẽo kẹt lại vang lên thêm một lần nữa, tiếp theo Mộc Đinh Hương cũng xuất hiện ở cửa.
Nháy mắt Trúc Nhi không dám nói tiếp nữa, một người ngủ nướng thì gọi là lười nhưng hai người ngủ nướng thì chỉ có thể là do cả hai làm việc thật sự mệt mỏi.
Một con ngựa chở ba người, rốt cuộc Trúc Nhi không cần phải dùng sọt tre ngụy trang nữa, dọc theo đường đi nó có vẻ phá lệ hưng phấn, chốc chốc đầu nhỏ cứ ngó tới ngó lui, xoay từ bên này sang bên khác để nhìn cho rõ phong cảnh hai bên đường đi.
Tới chợ huyện mới thấy hôm nay người đi dạo phố rất nhiều, Sở Ngu vai đeo một cái sọt khá lớn còn Đinh Hương thì nắm tay Trúc Nhi, một nhà ba người bắt đầu đi mua sắm vật dụng.
Câu đối đỏ dán trên song cửa sổ và lồng đèn đều là hàng có bán sẵn dễ mua dễ kiếm, các nàng mỗi người mua thêm hai bộ quần áo mới và ít y phục dành cho Trúc Nhi, pháo hoa cũng ghé mua một ít, sau cùng mua thêm một mớ điểm tâm là coi như xong.
Người vui mừng nhất không ai khác chính là Trúc Nhi, lần này nó đã có thể tận mắt nhìn thấy quang cảnh bên ngoài muôn màu rực rỡ cho nên gặp phải thứ nào vừa ý nó bèn lấy lên ngắm nghía rồi ném thẳng vào cái sọt tre Sở Ngu đang đeo sau lưng.
Thấy tiểu yêu tinh vui vẻ Sở Ngu cũng không so đo tính toán, bất quá chỉ là một ít đồ chơi trẻ con không đáng là bao cho nên thứ nào nó thích nàng đều đồng ý mua, rất nhanh sọt tre đã chất đầy đồ vật.
- Còn phải chọn một chút quà vặt đem biếu cho bà cố ngoại nữa.
Mộc Đinh Hương hết nhìn sang đông lại nhìn sang tây, nhất thời nàng cũng chẳng biết nên chọn thứ gì mới tốt.
Hiện giờ sắp ăn Tết, dạo gần đây hai nhà tới lui thường xuyên mà nàng còn là tiểu bối mà năm nay lại là năm đầu tiên nàng nhận lại người thân, đồng thời cũng là năm đầu tiên hai người các nàng đi thăm họ hàng thân thích, nàng vừa thấy mới mẻ cũng vừa thấy hưng phấn.
Nàng bối rối chẳng biết nên mua thứ gì thì Trúc Nhi đã duỗi ngón út chỉ chỉ trỏ trỏ.
- Cái này mua cho bà cố ngoại, còn cái này thì cho Tiểu Mộc biểu cữu.
Mộc Đinh Hương nhìn theo hướng mà ngón tay của Trúc Nhi chỉ điểm, quà dành cho Quý lão thái là một cái lò sưởi tay, còn phần của Quý Tiểu Mộc là một bộ văn phòng tứ bảo.
Lúc trước khi phu thê hai người nói tới chuyện đi thăm bà cố ngoại thì nhân tiện cũng có nói cho nó nghe nhà họ Quý có mấy người và có những ai, không ngờ trí nhớ của đứa nhỏ này lại tốt như vậy, hai đồ vật nó vừa chỉ nhưng thật ra đều gãi đúng chỗ ngứa.
Những ngày cận Tết thời tiết rất lạnh, Quý lão thái rãnh rỗi lại không thích ngồi yên một chỗ, thú vui của bà là đi nhà này nhà kia nói chuyện phiếm.
Dù đã mặc quần áo ấm áp nhưng đôi tay chẳng được bao bọc kĩ nên vẫn dễ bị nứt da, nếu có cái lò sưởi tay thì không cần quá lo lắng về việc này.
Quý Tiểu Mộc hiện giờ đang ở tư thục niệm thư, tuy rằng cháu nàng không thiếu văn phòng tứ bảo nhưng thứ Trúc Nhi vừa chỉ đặc biệt tinh xảo lại xinh đẹp, thiếu niên lang nhìn vào sao có thể không thích cho được.
Mộc Đinh Hương ngồi xổm trên mặt đất hôn tiểu măng tinh một ngụm.
- Trúc Nhi nhà ta thật thông minh nha, nhanh như vậy đã giúp mẫu thân giải quyết hai vấn đề nan giải nhất, vậy tiếp theo con có thể nghĩ xem chúng ta nên tặng gì tốt nhất cho cữu công cùng cữu bà đây.
Trúc Nhi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút sau đó mới nói:
- Trong bụng cữu bà có tiểu bảo bảo vậy phải cho cữu bà ăn những thứ có lợi cho sức khỏe.
Mẫu thân ơi con biết sau núi có một loại quả ăn vào rất tốt cho thai nhi, chúng ta hái quả đó mang đến làm quà cho cữu bà đi.
Mộc Đinh Hương cùng Sở Ngu nghe Trúc Nhi nói xong thì nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt đối phương đều biểu lộ rõ sự kinh ngạc.
Trúc Nhi là yêu tinh, nó nói trái cây kia tốt cho thai phụ thì có thể khẳng định loại quả ấy là thứ cực kỳ trân quý.
Cho tới hiện tại thân mình của Hà thị vẫn yếu ớt hư nhược, đã vậy còn đang mang bầu nên càng thêm cẩn thận, chỉ sợ không cẩn thận lại bị sảy thai, nếu loại quả kia có sức mạnh thần kì như lời Trúc Nhi nói vậy thì thật sự tốt quá.
Vì thế hai người các nàng không cần phí tâm tư tìm lễ vật cho Quý đại lang, đơn giản mua vài cây vải tốt cho bọn họ may quần áo theo ý thích.
Cứ như vậy đi dạo hết một vòng chợ, bấy giờ cái sọt đeo trên lưng cũng chứa không hết đồ thành ra Sở Ngu dùng tay ôm thêm một đống lớn lễ vật.
Tất nhiên hai tay của Mộc Đinh Hương cũng chẳng hề rãnh rỗi, ngay cả Trúc Nhi cũng bận bịu một tay cầm trống bỏi, tay còn lại thì cầm một cái chong chóng nhỏ.
Ba người ôm đồ vật đem đến chỗ buộc ngựa, vật nào có thể treo đều đem buộc hết vào trên lưng ngựa.
- Trúc Nhi à hôm nay chúng ta mua quá nhiều đồ vật, nhiều tới nỗi lưng ngựa không còn chỗ cho con đặt mông rồi, chúng ta chịu khó đi bộ về nhà ha.
Sở Ngu nổi hứng trêu chọc tiểu măng tinh.
Hiện giờ cơ thể Trúc Nhi đã cao gần bụng ngựa nhưng dù sao nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ, Trúc Nhi ngẩng đầu nhìn con ngựa to lớn trước mặt cau mày khó xử nói:
- A...? Vậy được rồi, nhưng lát nữa Trúc Nhi mệt ngươi phải ôm ta đó.
Sở Ngu thấy đứa nhỏ này ngửa đầu để lộ hai hàng lông mày sắp dính chặc vào nhau làm tâm nàng sinh triều mến.
Sở Ngu không nỡ trêu chọc nó nữa, nàng cong lưng đem nó bế bổng lên.
- Ừm, ta đem Trúc Nhi ôm lên có chịu hay không?
Trúc Nhi thấy nàng vẻ mặt ôn nhu cũng trở nên ngoan ngoãn, nó nhu thuận rúc vào lòng ngực của nàng cùng nàng dán dán
Mộc Đinh Hương thấy mẹ con hai người khó có được cảm giác ấm áp như lúc này nên nàng chủ động nắm dây cương đi theo một bên, im lặng không quấy rầy.
Nguyên bản lúc đầu hai người dự tính sau khi về thôn Phù Dung thì trực tiếp ghé thăm Quý gia luôn nhưng ban nãy Trúc Nhi nói sau núi có loại trái cây giúp cơ thể Hà thị khỏe hơn, vả lại hôm nay các nàng mua quá nhiều đồ vì thế trước tiên cần phải trở về nhà cất đồ, chờ hái trái cây xong mới cùng nhau đi đến nhà họ Quý.
Về đến nhà Sở Ngu hỗ trợ nàng sắp xếp đồ vật xong xuôi mới ôm Trúc Nhi đi về hướng sau núi, Mộc Đinh Hương ở lại đem đồ hôm nay mua được bài trí theo quy tắc, lễ vật mang đến Quý gia thì để gọn sang một bên đợi lát nữa đem đi luôn.
Sở Ngu chân dài dáng người lại mạnh mẽ thế nên không mất quá nhiều thời gian nàng và Trúc Nhi đã quay trở lại, đồng thời trên tay cầm theo năm sáu quả lạ màu xanh chẳng rõ tên gọi.
Mộc Đinh Hương lấy lên ngửi thử thì thấy một cỗ mùi hương thanh ngọt xông thẳng vào mũi, hương vị này cực kỳ kí.ch thích vị giác.
- Trúc Nhi, nếu trong bụng không có bảo bảo thì người ăn vào sẽ như thế nào?
Trúc Nhi nghĩ nghĩ rồi nói:
- Bảo bảo thích ăn.
Lời này ngụ ý nếu người không mang thai có lẽ không nên ăn.
Mộc Đinh Hương nghe xong thì cảm giác thèm ăn cũng lập tức biến mất, nàng đem trái cây nhẹ nhàng đặt vào trong sọt tre, chờ Sở Ngu thu thập xong hai người các nàng mỗi người nắm một bên tay của Trúc Nhi đi về hướng nhà họ Quý.
Quý lão thái ở nhà chờ bọn họ từ sớm, chốc lát lại chạy ra cửa nhìn dáo dác xung quanh xem các nàng đã tới hay chưa.
Qua một quãng thời gian chờ đợi rốt cuộc Quý lão thái từ xa nhìn thấy hai bóng người lớn và một bóng trẻ con đang đi về hướng này, bà kích động đến nỗi vội vàng quay đầu hướng vào trong nhà kêu:
- Thụ nhi, thụ mẹ hắn mau ra xem tiểu tằng tôn tới nè.
(*)Tiểu Mộc là con của Quý đại lang, chữ Mộc trong tên của nó có nghĩa là thụ (cây).
Mấy người trong nhà vừa nghe tiếng kêu đều đồng loạt đứng dậy nhất trí chạy ra ngoài cửa nghênh đón ba người các nàng.
Đây là lần đầu tiên Trúc Nhi đối mặt với nhiều người như vậy, ngay từ đầu nó có chút hoảng nhưng nhìn thấy lão thái thái cong eo cười hiền từ với mình, nhìn kĩ dường như còn có vài nét giống mẫu thân nó mới dần dần buông lỏng cảnh giác.
Trúc Nhi chớp đôi mắt tròn xoe, ngọt ngào gọi một tiếng bà cố ngoại.
Tức khắc Quý lão thái cảm thấy trong lòng vui như mở hội, bà khom người bế Trúc Nhi lên tay, vừa hôn vừa không ngừng khen cháu cố ngoan.
Sở Ngu và Mộc Đinh Hương nhanh chóng lấy lễ vật mà mình đã chuẩn bị đem ra.
Tiểu Mộc nhìn văn phòng tứ bảo tinh xảo vừa được tặng trước mặt bằng đôi mắt lấp lánh, hắn vui vẻ không cách nào diễn tả được, lúc này Trúc Nhi mới từ lồng ngực của Quý lão thái nhô đầu ra, tiểu yêu tinh mạnh dạn nói chuyện với hắn.
- Biểu cữu đây là quà Trúc Nhi chọn cho ngươi, chẳng biết ngươi có thích hay không?
Mẫu thân của Tiểu Mộc vì sức khỏe không được tốt cho nên hắn lớn tới ngần này vẫn chưa có muội muội hay đệ đệ nào cả, thế hệ sau trong nhà đều hơn hắn cả chục tuổi.
Khó lắm mới có một tiểu hài tử kêu hắn là biểu cữu, tức khắc hắn vui tới nỗi mi mắt cong cong, cười tươi đáp lại câu hỏi của Trúc Nhi.
- Thích, biểu cữu thích lắm, cảm ơn Trúc Nhi nha.
Đưa lễ vật cho Tiểu Mộc xong, Trúc Nhi giãy dụa từ trong lồng ngực Quý lão thái nhảy xuống đất, nó nhanh chân chạy lại cái sọt tre đem mớ trái cây vừa hái dâng đến trước mặt Hà thị.
- Đây là quà con tặng cho cữu bà.
Hà thị căn bản không dám nghĩ tới chuyện mình cũng có quà, vậy mà giờ đứa nhỏ này cư nhiên đưa cho nàng một giỏ trái cây.
Tuy rằng nàng không biết quả này có gì đặc biệt nhưng phần tâm ý này đã đủ khiến nàng cảm động, Hà thị vội vàng đưa tay nhận lấy cái giỏ rồi thật lòng khen nó vài câu.
- Trúc Nhi ngoan quá, còn nhỏ như vậy đã biết nghĩ tới chuyện tặng lễ vật cho cữu bà, ta thực sự rất vui mừng a.
- Cữu bà ăn đi ạ, rất tốt cho bảo bảo trong bụng.
Trúc Nhi hướng về phía Hà thị lên tiếng thúc giục.
Lúc này Hà thị mới đưa mắt đámh giá chỗ trái cây một chút, loại quả này có màu xanh lục lại căng mọng tươi rói, nhìn thôi cũng cho người ta cảm giác ngon miệng.
Nguyên bản nàng thuộc kiểu người rất khó giữ thai, tuy thai nhi phát triển đã qua ba tháng nhưng thân thể nàng vẫn không tốt hơn trước kia là mấy, phần bụng dưới lúc nào cũng cảm thấy ẩn ẩn khó chịu, đồ ăn thì nuốt không trôi thành ra suốt ba tháng mang thai nàng gầy mất một vòng.
Nay nhìn thấy mớ trái cây thanh ngọt nàng nhịn không được bèn duỗi ngón tay chạm vào thử, sau đó trước ánh mắt tha thiết của ba người nhẹ nhàng nâng lên cắn một ngụm.
Một ngụm nuốt xuống liền không dừng lại được, quả này thực sự rất k.ch thích vị giác.
Nhìn màu xanh bên ngoài tưởng sẽ hơi chua nhưng kì thật ăn vào mới biết thịt quả vừa ngon vừa ngọt, ăn xong cảm thấy thân thể thoải mái không ít.
Hà Thị vui vẻ cơ hồ sắp rơi lệ, nàng xoa đầu Trúc Nhi tỏ lòng biết ơn.
- Trúc Nhi ngoan, con chính là phúc tinh của cữu bà, vừa ăn quà con tặng ta liền không còn khó chịu.
Quý lão thái thấy ban nãy con dâu vốn dĩ mang bộ dáng uể oải vậy mà bây giờ tự nhiên lại lên tinh thần, tuy rằng còn chưa tin quả lạ kia có công hiệu thần kì gì nhưng con dâu có vẻ rất thích ăn quả này.
Vả lại ăn xong thể xác lẫn tinh thần của Hà thị tốt hơn trước rất nhiều, điều này đối với hài tử trong bụng tuyệt đối chỉ có lợi chứ không có hại, thấy con dâu tính ăn thêm bà vội ngăn cản.
- Giữ lại đem vào trong cất đi, mấy ngày tới mỗi ngày ăn một quả con sẽ không còn thấy khó chịu như trước kia nữa.
Hà thị nghe lời làm theo, chưa kịp đem cất lại thấy Sở Ngu cầm mấy cây vải dệt trong sọt tre lôi ra, điều này làm nàng kinh hỉ vô cùng.
Dẫu rằng trong nhà không thiếu những thứ đó nhưng đồ tốt mấy ai sẽ cự tuyệt, hơn nữa đây lại là tâm ý của bọn nhỏ.
Quý lão thái sau đó cũng nhận được lò sưởi tay, Quý Đại Lang thấy bà vui vẻ bèn đi xuống bếp lấy lên một ít than nóng thả vào cái lò, kiểm tra thấy độ ấm đã đủ hắn mới đưa cho lão thái thái sử dụng.
Quý đại nương ấm lòng thành ra càng vui vẻ, suốt cả buổi chiều bà cười không khép miệng lại được.
Trúc Nhi còn nhỏ nhưng khôn khéo, vừa đáng yêu lại vừa biết lấy lòng người khác.
Người nhà họ Quý chưa từng thấy qua yêu tinh hay đồ vật kì quái nào tự nhiên sẽ không hoài nghi về phương diện này, dù thắc mắc nhưng bọn họ vẫn cảm thán đứa nhỏ này thông minh lanh lợi.
Lâu lâu tiểu măng tinh còn biết pha trò tạo niềm vui cho mọi người, mới có một buổi chiều toàn bộ người nhà họ Quý đều bị đứa nhỏ này làm lung lạc tâm can, xoay xung quanh đứa nhỏ này hệt như các tiểu hành tinh quay xung quanh mặt trời.
Sở Ngu và Mộc Đinh Hương nhìn cảnh tượng này cũng dở khóc dở cười, thấy bà cháu chơi đến quên trời quên đất hai người các nàng bèn đảo khách thành chủ, xắn tay áo thu xếp nấu cơm chiều.
Nào ngờ vừa xuống bếp, còn chưa kịp động tay đã bị Quý đại lang đuổi ra ngoài.
- Mấy đứa tới đây chơi làm sao cữu cữu có thể để các ngươi động thủ nấu cơm, có phải các ngươi xem thường tay nghề của cữu cữu hay không đây?
Thẳng đến khi buổi tối trên đường trở về nhà, từng trận cảm xúc khi ở nhà Quý lão thái hôm nay vẫn còn vang vọng trong đầu.
Mộc Đinh Hương xoay người hỏi Trúc Nhi đang được Sở Ngu ôm trên ngực.
- Trúc Nhi thích bà cố ngoại sao?
- Thích lắm ạ, ngoài ra con còn thích Mộc biểu cữu, thích luôn cả cữu ông và cữu bà.
Câu trả lời thật là tích thủy bất lậu (1), bảo sao cả nhà già trẻ từ trên xuống dưới đều bị nó thu phục.
Mộc Đinh Hương đem tất cả thu vào trong mắt, cõi lòng là một mảnh mềm mại.
Nàng ôm lấy một bên cánh tay của Sở Ngu, đem đầu tựa lên vai đối phương.
- Ta thật sự rất vui.
Sở Ngu đương nhiên có thể cảm nhận được tâm tình của tiểu cô nương vào lúc này, nàng thả Trúc Nhi xuống rồi vươn tay ôm lấy bả vai Mộc tiểu cô nương xem như đáp lại.
- Ta cũng rất vui, ta vui bởi vì ta có nàng!
(1) Tích thủy bất lậu "滴水不漏 – dī shuǐ bù lòu": ý nói một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài, hình dung lời nói việc làm vô cùng cẩn mật không có chút sơ hở nào.
Câu này cũng có thể hiểu theo nghĩa khác là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài, và ở trên dùng theo nghĩa thứ nhất.