NỮ GIÁO


Thứ hai, eo mỏi lưng đau.
 
Hình như từ lúc phát hiện bản thân có thai thì Long Thất luôn trong tình trạng mình mẩy nhức mỏi. Buổi sáng thức dậy chỉ mỗi việc nhấc tay lên chải tóc cũng rất hao phí sức lực cho nên Long Thất cứ mặc kệ để tóc xoã ra. Lúc cô đi lên cầu thang thì gặp hai nữ đại biểu môn học. Hai người họ đang bàn luận về đề thi, vừa nhìn thấy Long Thất liền gọi: "Long Thất, bài tập!"
 
Cô quay người nhìn một cái rồi lấy vở bài tập từ trong cặp ra. Cùng lúc tiếng chuông báo vào lớp vang lên, một trong hai người thúc giục: "Nhanh một chút….."
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Long Thất lần này không hề nói "vội cái gì chứ" như mọi khi, đưa vở bài tập xong liền đi lên lầu. Hai đại biểu môn đứng sững ở chỗ cũ nhìn nhau, biểu cảm mờ mịt.
 
Từ thang lầu bước vào hành lang, cô vô tình nhìn thoáng qua phía đông của dãy lớp học, vừa vặn trông thấy Cận Dịch Khẳng đang đứng ngoài ban công. Cậu đứng một mình, khoanh tay dựa vào lan can suy tư chuyện gì đó, tâm trạng rất nặng nề. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt dò xét từ cô, cậu nghiêng đầu nhìn qua.
 
Một người phía đông, một người phía tây, xuyên qua một dãy hành lang dài đầy ắp tiếng cười. Cái chạm mắt đầy hàm ý này chỉ thoáng qua hai ba giây rồi biến mất, Long Thất nghe chuông báo vang lên lần thứ hai lập tức quay người rời đi, một mình trở về lớp học.
 
Nửa buổi sáng thầy cô giảng cái gì cô đều không nghe vô, chỉ chống cằm ngồi xoay bút, không có chút tinh thần nào.
 
Đổng Tây thì ngược lại.
 
Hôm nay Đổng Tây cột tóc đuôi ngựa, tóc mái trước trán như phát ra ánh sáng, xinh đẹp hơn mọi ngày rất nhiều, tựa như hoán đổi phong cách thường ngày với Long Thất vậy. Nhưng cô ấy vẫn kiệm lời như cũ, lên lớp chỉ chăm chú nghe giảng. Tầm mắt của hai người vẫn như bình thường, Đổng Tây nhìn lên bảng, còn Long Thất ngồi cách nửa lớp học nhìn trộm cô ấy.
 
Đến tiết thể dục đã là gần giữa trưa. Thầy giáo như thường lệ cho học sinh chạy bộ. Trước khi còi thổi xuất phát, Long Thất xin phép nghỉ. Nhưng thầy giáo không muốn để cô nhàn rỗi ngồi không nên kêu cô tới phòng thiết bị lấy tạ. Long Thất hỏi: "Phải nhặt mấy cái ạ?"
 
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Một sọt."
 
Quả tạ vốn rất nặng ai chẳng biết, một nữ sinh khiêng cả một sọt là không thực tế. Cứ nghĩ thầy giáo chỉ là đang đùa thôi nhưng ai ngờ lúc đó Đổng Tây đang bị thương ở đầu gối cũng bị gọi lại: "Đổng Tây em cũng đừng chạy nữa. Đi khiêng tạ với Long Thất đi."

 
Đổng Tây nghe thấy thì nhìn sang, từ trong hàng ngũ đang khởi động làm nóng người đi ra.
 
Phòng thiết bị không xa, ở ngay cạnh sân vận động, từ đây đến đó chỉ mất tầm năm, sáu phút. Long Thất đi phía trước, Đổng Tây đi đằng sau. Nhưng bước chân Long Thất rất chậm, chẳng mấy chốc hai người đã đi song song với nhau.
 
"Cậu không khoẻ à?"
 
Đổng Tây nhẹ giọng hỏi. Long Thất nhìn cô ấy.
 
Sau đó đáp: "Ừm hôm qua bị mất ngủ."
 
Đổng Tây gật gật đầu.
 
"Hôm đó cậu về sớm."
  
"Ừ."
 
Thực ra Long Thất muốn hỏi "hôm đó có ai tới tìm cậu gây phiền phức không?", nhưng chợt nhớ tới cái gì, sửa miệng hỏi: "Hôm đó sau khi mình đi có ai tới tìm cậu không?"
 
Đổng Tây lắc đầu.
 
Long Thất gật đầu tỏ ý đã biết: "Có phải cậu không còn lên mạng nữa không?"
 
Đổng Tây nhìn cô.

 
Cô nói tiếp: "Lát nữa chúng ta trao đổi số điện thoại đi, có gì tiện liên lạc."
 
Gió nhẹ thổi qua, Đổng Tây đồng ý: "Buổi tối mình sẽ lưu."
 
Vừa lúc đó hai người đã đến phòng thiết bị. Long Thất tìm thấy sọt đựng quả tạ. Cả một sọt đầy. Hai người dù cho hợp sức nâng lên thôi cũng vất vả rồi chứ đừng nói đến phải khiêng đi đường. Suy nghĩ một lát Đổng Tây đi tìm hai cái sọt rồi lấy tạ chia ra mỗi người một nửa mới coi như đỡ hơn một chút.
 
Lúc bê sọt đi ra ngoài, đột nhiên Long Thất có chút choáng váng, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại. Đổng Tây đang đi ở phía trước không phát hiện ra điều bất thường nhưng lại có một người khác trông thấy.
 
Hoặc là nói, cậu cũng không biết cô bị váng đầu, chỉ là từ lúc Long Thất xuất hiện đã luôn chú ý đến cô, vừa nhìn thấy cô phải bê một sọt quả tạ thì tức khắc đi về hướng này.
 
Cậu đi đến bên cạnh rồi Long Thất mới phát hiện ra có người. Vừa quay đầu qua nhìn thì đã bị Cận Dịch Khẳng đoạt lấy cái sọt, trong tay cô bỗng chốc trở nên trống không. Long Thất ngước mắt lên nhưng Cận Dịch Khẳng không hề quay đầu chỉ đi thẳng về phía trước, lúc tới bên Đổng Tây thì dùng cái tay còn lại xách nốt cái sọt của cô ấy đi. Nhiệm vụ của hai người cứ như vậy được Cận Dịch Khẳng làm thay.
 
Như vậy rất tốt, sẽ không ai nghi ngờ hai người họ. Mấy học sinh đang chạy bộ ngoái đầu lại bàn tán nhưng cũng chỉ cho rằng Cận Dịch Khẳng đang giúp Đổng Tây nên tiện tay giúp Long Thất mà thôi. Hơn nữa, lúc cậu rời đi cũng không nói với Long Thất lời nào.
 
Hết tiết thể dục là tới giờ ăn trưa. Cận Dịch Khẳng gửi tin nhắn kêu cô tới phòng bao ở một nhà hàng bên ngoài trường học.
 
Có không ít học sinh thường ăn trưa ở bên ngoài, mà cô chỉ thường giải quyết qua loa bữa trưa bằng một miếng bánh mì và một hộp sữa. Long Thất tưởng rằng Cận Dịch Khẳng chỉ muốn bàn chuyện nên khi đi tiện tay mang theo cả bữa ăn của mình.
 
Nhưng vừa mở cửa bước vào phòng bao đã trông thấy cả một bàn đồ ăn được dọn sẵn. Còn Cận Dịch Khẳng đang ngồi ở vị trí chính giữa.  
 
Ngoài cửa cách một hành lang là đại sảnh, học sinh trong trường chiếm đến hai phần ba. Long Thất vừa kéo tai nghe xuống vừa đóng cửa, để bánh mì và hộp sữa lên vị trí đối diện với cậu. Cận Dịch Khẳng kéo cái ghế ở bên cạnh ra hiệu: "Ngồi đây."
 

"Có ý gì?"
 
"Ngồi xuống trước đi."
 
Sau khi Long Thất ngồi xuống, Cận Dịch Khẳng liền từ dưới gầm bàn lấy ra một cái túi, lại từ trong túi lấy ra mấy hộp đựng thức ăn, có mặn có nhạt có cả rau, còn có một hộp đựng xoài và cherry.
 
"Sáng nay Donna làm đấy." Cậu vừa nói vừa đổ canh nóng trong bình giữ nhiệt vào bát.
 
Donna là tên người giúp việc người Philippin nhà Cận Dịch Khẳng, nấu ăn rất ngon, miệng lại rất kín. Lúc Long Thất ở nhà Cận Dịch Khẳng mấy ngày, đến một chút gió cũng không lọt ra ngoài. Long Thất từng khen cô ấy làm món thịt viên rất hợp khẩu vị. 
 
Long Thất vẫn hỏi lại lần nữa: "Rốt cuộc cậu có ý gì?"
 
Cận Dịch Khẳng đổ xong canh ra bát, đặt bát đũa đến trước mặt cô, nói: "Không có ý gì. Chỉ là muốn cậu ăn uống đảm bảo một chút."
 
Sau đó chỉ vào bát canh: "Canh cá trích. Tôi tìm hiểu rồi rất tốt với sức khoẻ của cậu bây giờ."
 
Long Thất không động đũa. Cận Dịch Khẳng lại từ trong túi lấy ra một gói kẹo sô cô la đậu. Long Thất muốn ăn nhưng vừa vươn tay ra thì bị cậu chặn lại đặt gói kẹo ra chỗ xa hơn. Cận Dịch Khẳng chỉ vào đống đồ ăn trên bàn. 
 
"Không ăn được nhiều như vậy. Bình thường tôi đều giải quyết thế này." Long Thất giơ tay cầm lấy hộp sữa.
 
Cậu nói: "Không phải dạo này cậu không có lịch trình sao? Giữ dáng làm cái gì?"
 
"Thế cậu đã nghĩ xong chưa?"
 
"Không phải vẫn chưa hết thời gian sao?" Cậu đáp.
 
Long Thất không nói gì nữa, ngồi im một lúc rồi mới nhấc đũa gắp một miếng thịt viên đặt lên bát cơm. Cận Dịch Khẳng nhìn cô ăn.
 

Long Thất cắn một miếng nhỏ rồi nhai, sau đó tiếp tục gắp thức ăn. Cậu vẫn nhìn cô.
 
Lúc cô uống canh, Cận Dịch Khẳng giơ tay vén một lọn tóc bên má ra sau tai rồi dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trán cô. Cậu cứ như vậy nhìn chằm chằm sườn mặt của Long Thất, còn cô chẳng nói lời nào.
 
Đợi cô ăn xong một bát cơm cộng thêm hai miếng xoài, Cận Dịch Khẳng mới hỏi: "Còn muốn ăn gì nữa không?"
 
"No rồi."
 
"Vậy mai muốn ăn cái gì?"
 
Long Thất đặt đũa xuống, tránh khỏi bàn tay đang vuốt ve trán mình. Hai người đều không ai lên tiếng nói chuyện. Một lúc sau, cô mới nghiêng đầu qua hỏi: "Cậu thực sự muốn giữ nó lắm à?"
 
Cận Dịch Khẳng chống khuỷu tay lên mép bàn, "Nếu như tôi theo đuổi cậu một cách bình thường, chúng ta yêu đương một năm, liệu cậu có muốn giữ lại đứa bé hơn tôi một chút hay không?"
 
Cô lắc đầu: "Nếu cậu theo đuổi tôi một cách bình thường. Chúng ta căn bản không thể ở bên nhau."
 
Cận Dịch Khẳng thở dài.
 
Từ lúc quen biết đến giờ cậu chưa từng thở dài ở trước mặt Long Thất. Cận Dịch Khẳng trước giờ đều là cái bộ dạng công tử gia, hoặc là cười hoặc là hút thuốc. Nhưng lần này cậu lại thở dài. Long Thất đang muốn nói chuyện thì bên ngoài phòng bao đột nhiên truyền ra một tiếng động rất nhỏ. Lúc cô vừa mới ý thức được có người đang đứng ở bên ngoài thì Cận Dịch Khẳng đã đứng dậy.
 
Động tĩnh bên ngoài lại lớn hơn một chút, hình như có người đang tính chuồn khỏi đây. Cận Dịch Khẳng mở cửa, Long Thất cũng đi theo sau. Cô đứng ở mé cửa nghe thấy một tiếng "loảng xoảng". Có người đụng phải bờ tường. Cô đi ra ngoài thì thấy Cận Dịch Khẳng đang chế trụ một nam sinh nào đó. Cậu không để hắn đi mà dùng một tay đè hắn xuống đất, tay kia vuốt màn hình điện thoại của tên nghe lén. Long Thất đi đến bên cạnh, nam sinh nọ nhìn thấy cô. Cận Dịch Khẳng lập tức nói: "Cậu vào phòng trước đi."
 
"Cậu ta chụp ảnh hay là ghi âm?"
 
Cận Dịch Khẳng đi tới chỗ Long Thất, đồng thời chỉ tay vào nam sinh kia bày ra dáng vẻ "dám chạy thì ông phế mày". Nam sinh này trông rất lạ mặt, có lẽ là học sinh lớp 10 hoặc lớp 11 gì đó, bị Cận Dịch Khẳng doạ thì mặt mũi trắng bệch không dám nhúc nhích. Long Thất bị Cận Dịch Khẳng dắt về phòng bao dặn dò: "Cậu cứ ở trong này một lát đi đừng ra ngoài."
 
Sau đó Cận Dịch Khẳng "cạch" một tiếng đóng cửa lại, tiếp tục ra ngoài xử lý tên nam sinh kia.
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi