NỮ GIÁO

Lúc này, Bạch Ngải Đình, bố mẹ của Bạch Ngải Đình, đến cả Donna cũng chú ý đến chỗ Long Thất.

Bạch Ngải Đình nhìn Long Thất, giả vờ trấn định nhìn sang Cận Dịch Khẳng, tựa hồ đang cố tìm một lời giải thích, ngoài miệng trả lời bố mẹ: "Là bạn học."

Long Thắt nắm chặt lấy điện thoại, trực tiếp vượt qua cổng viện mở rộng nhà Cận Dịch Khẳng đi về hướng cậu.

Cận Dịch Khẳng không nói lời nào đứng yên tại chỗ. Mẹ của Bạch Ngải Đình cảm nhận được điều bất thường, hỏi lại: "Chỉ là bạn học?"

Bạch Ngải Đình vội vàng đáp: "Con biết cậu ấy. Chỉ là bạn học."

Long Thất cả người nồng nặc mùi thuốc súng.

Tuy rằng một câu cũng không nói, một tiếng cũng không phát ra nhưng ai có mặt ở đây đều có thể cảm nhận được chỉ cần động vào cô thì sẽ trực tiếp bị kích nổ. Lúc ấy Long Thất đã đánh mất hoàn toàn lý trí, cũng mặc kệ bản thân có đang tự ý xông vào chỗ không thuộc về mình hay không, trong mắt cô lúc này chỉ toàn là sát khí. Cận Dịch Khẳng trông thấy Long Thất đến gần thì lùi lại hai bước. Thế nhưng vẫn không ngăn được cảm xúc tuỳ thời bộc phát của cô, tập hồ sơ đang giấu ở phía sau lưng bị cô nắm lấy. Cận Dịch Khẳng khuyên: "Thất."

"Đưa cho tôi!"

Một tiếng hét rất lớn. Tay Cận Dịch Khẳng bị móng tay của Long Thất đâm vào hiện ra hai vết máu. Cậu vừa buông lỏng tay một cái đã bị Long Thất nhân cơ hội cướp lấy tập hồ sơ quay người rời đi. Cận Dịch Khẳng cố gắng nắm lấy cánh tay cô nhưng bị cô hất văng ra, lạnh lùng nói: "Chuyện nhà tôi không cần cậu quan tâm!"

Cô đi rồi, lúc đi qua cổng lớn thì nghe thấy Bạch Ngải Đình cùng với giọng nói của một người phụ nữ đồng thời vang lên, gọi một tiếng "Dịch Khẳng!". Giọng người phụ nữ rất uy nghiêm, là đang ngăn cản Cận Dịch Khẳng đuổi theo Long Thất ra khỏi sân.

Sau khi coi hết đống hình ảnh và tư liệu bên trong tập hồ sơ, Long Thất đi đến một tiểu khu cách Lãng Trúc Công Quán năm trạm tàu điện ngầm.

Là một đoạn đường có dãy nhà không tồi. Bảo an rất nghiêm ngặt, yêu cầu Long Thất phải xuất trình chứng minh thư ra đăng ký mới cho vào. Nhưng cô không mang. Đối phương lại hỏi cô tìm nhà nào, Long Thất không nói. Bảo an cảm thấy cô khả nghi cho nên nhất quyết không cho cô tiến vào.

Nhưng không sao. Long Thất đã trông thấy xe của Long Tử Nghi đang đậu ở bãi xe phía đối diện tiểu khu.

Gu thẩm mỹ của Long Tử Nghi rất dễ nhận biết. Thích màu tím, đặc biệt là màu sơn lì. Cho nên xe của bà ấy là một màu tím mờ mờ chỉ cần nhìn thoáng qua là trông thấy ngay.

Sau đó, Long Thất nhìn thấy Long Tử Nghi ở bên trong siêu thị.

Tâm tình cũng đã bình ổn trở lại, so với trước đây lại càng bình tĩnh hơn. Long Thất nhìn Long Tử Nghi đi dạo trong siêu thị, mỗi lần đều như vậy, bà nhất định phải ghé vào khu thịt trước tiên. Long Tử Nghi đang cẩn thận chọn lựa các loại thịt bò đông lạnh, so với dáng vẻ bình thường thì hiền thục hơn không ít.

Có một người đứng bên cạnh đang giúp bà coi xe đẩy hàng. Là một người khá cao, tóc ngắn, mặc một bộ quần áo trong nhà màu xám, nhìn từ xa trông khá trung tính, còn có vẻ nghiện thuốc. Bà ấy thì thầm gì đó với Long Tử Nghi, Long Tử Nghi liền từ trong túi áo lấy ra một cái bật lửa đưa qua.

Long Thất đứng sững vài giây rồi đi theo người kia ra ngoài.

Lúc đến gần thì trông thấy bà ấy đang dùng lửa châm thuốc. Gió thổi rất lớn, ngọn lửa bùng cháy dữ dội.

Có lẽ do cái nhìn chằm chằm của Long Thất cho nên người phụ nữ chủ động híp mắt nhìn qua, trong miệng vẫn còn đang ngậm điếu thuốc. Vừa trông thấy cô thì lập tức rút điếu thuốc ra khỏi miệng, ánh mắt có chút biến hoá, quay đầu nhìn về phía siêu thị, tựa hồ như đang tìm kiếm bóng dáng của Long Tử Nghi.

Sau khi chắc chắn rằng Long Tử Nghi không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra. Bà ấy lại một lần nữa nhìn về phía Long Thất, nhét bật lửa vào trong túi áo, nói: "Con…….. so với ảnh trên tạp chí còn xinh đẹp hơn."

Câu đầu tiên chính là như vậy.

Không có bàng hoàng, cũng không có kinh ngạc. Trừ một giây đầu tiên ra, chỉ trong chớp mắt đã có thể tự nhiên chào hỏi giống như gặp được người quen cũ. Cũng không có chút cố kị nào, biểu đạt rằng bản thân bà rất chú ý đến Long Thất, rất hào phóng sảng khoái.

Nhưng Long Thất chỉ im lặng.

Người phụ nữ khịt mũi một cái rồi nhìn về phía sau. Cái liếc mắt này với cái vừa nãy khác nhau, có lẽ là đang chờ Long Tử Nghi xuất hiện. Ít nhất bầu không khí sẽ không xấu hổ như bây giờ.

Long Thất lúc này mới chậm rãi lên tiếng: "Cô biết cháu?"

Người phụ nữ nghe xong thì nhét tay vào trong túi quần.

"Ừ. Tất cả tạp chí mà con từng chụp ta đều mua."

"Vậy, quan hệ giữa cô và mẹ cháu, chồng bà ấy có biết không?"

"Hắn biết."

Long Thất ngập ngừng một lát lại hỏi: "Vậy đến khi nào mới tính nói cho cháu biết?"

"Ừm. Nếu như con không phát hiện thì chắc hẳn cả đời này cũng sẽ không chủ động nói ra." Bà ấy nói xong, hỏi: "Tại sao con lại tới đây?"

"Xe của mẹ cháu rất bắt mắt. Cháu," Long Thất đáp, "Đi theo bà ấy từ công ty tới đây."

"Ồ. Ta cũng không thích chiếc xe này. Màu quá sáng."

Long Thất nhất thời không nói thêm gì nữa, chỉ gật gật đầu rồi nhìn thoáng qua đồng hồ, đi ra khỏi siêu thị.

Người phụ nữ lập tức hỏi: "Con phải đi à? Ở lại ăn cơm tối đã."

Long Thất ngừng bước, không trả lời bà ấy. Trái lại hỏi một vấn đề cuối cùng: "Người gửi tiền mỗi tháng cho cháu, chắc là cô nhỉ?"

"Có đủ dùng không?"

Được rồi. Mọi thứ đều đã sáng tỏ.

Long Thất xoay người lại, đáp: "Đủ dùng. Cô đừng nói với Long Tử Nghi là cháu đến đây. Cháu chỉ tới xem một chút thôi. Bà ấy không cần phải biết."

"Ờ. Ta sẽ không nói." Đợi đến lúc Long Thất đã cách xa một đoạn rồi, người phụ nữ mới lớn tiếng đáp ứng.

Mà Long Thất vừa đi vừa gọi điện cho Sở Diệu Chí. Đợi điện thoại kết nối, cô không đợi đối phương nói chuyện, lập tức hỏi: "Chú ăn tối chưa?"

Lúc gặp mặt đã là bảy giờ tối.

Long Thất gọi trước ba món mặn một món canh, đợi Sở Diệu Chí tới lại gọi thêm hai món nữa, nhưng hắn không động đũa. Hai người ngồi đối diện với nhau, xung quanh ồn ào náo nhiệt, hắn mở lời: "Thực ra chú đã ăn rồi."

Tiếp tục nói: "Nhưng chú biết con muốn tìm chú để nói chuyện của nữ sinh kia."

"Cháu đã biết mối quan hệ hôn nhân giữa chú và mẹ rồi."

Hắn ngây người, phản ứng đầu tiên có lẽ là muốn hỏi mối quan hệ hôn nhân gì. Nhưng sau đó chắc đã đoán được đáp án, sắc mặt liền khôi phục vẻ trấn tĩnh: "À. Vậy là con đã biết rồi. Là mẹ con nói?"

"Cháu chỉ muốn hỏi ba vấn đề, được không?" Long Thất nhìn Sở Diệu Chí.

Nhân viên đang rót trà, hắn đợi người đi rồi, mới nói: "Hỏi đi."

Long Thất đẩy chén trà qua một bên, bắt đầu nói: "Vấn đề thứ nhất. Lúc đầu cháu hỏi chú về danh sách đề cử, chú nói bản thân mình cũng không rõ ràng lắm. Nhưng sau đó lại trở thành giám thị. Lấy chức vị của chú ở trường học, việc này chắc cũng không cần đến chú làm đâu, là đến gần giờ thi mới đổi người sao?"

"Chú cũng hỏi một vấn đề." Sở Diệu Chí bưng tách trà lên thổi một ngụm, nhìn một bàn đồ ăn trước mắt, "Chú hãm hại đứa nhỏ kia thì có lợi ích gì?"

"Cháu làm sao mà biết được."

Sở Diệu Chí dùng ngón tay vân vê dây túi trà, nghe Long Thất "vô cớ gây rối" như vậy cũng không nói gì.

Long Thất nói: "Chú muốn cháu hỏi xong hết rồi mới trả lời, hay là hỏi một câu trả lời một câu?"

"Là đổi trước giờ thi," hắn không nhanh không chậm đáp, "Là quyết định của trường. Giám thị ban đầu có chút việc riêng, chú chỉ là người thay thế."

"Vấn đề thứ hai. Vincent và William được sinh ra bằng cách thụ thai thông thường hay là bằng thụ tinh trong ống nghiệm?"

"Thất Thất." Hắn trầm giọng ám chỉ "đây là vấn đề riêng tư", sau đó nhìn Long Thất chằm chằm.

"Vậy cháu sẽ giải thích một chút vì sao lại hỏi vấn đề này." Long Thất nói, "Bởi vì chú không phải là người đồng tính cũng không phải là người song tính. Nhưng Long Tử Nghi phải. Mà dưới tình huống như vậy, chú một người biết rõ sự việc lại đồng ý cùng bà ấy hình hôn. Cháu nghĩ mãi vẫn không thể nào mà hiểu được điểm này cho nên muốn xem xem rốt cuộc hai người chung sống với nhau như thế nào mà thôi."

Sở Diệu Chí không đáp lời. Dây túi trà trong tay hắn bị thả ra.

"Vậy thì vấn đề thứ ba," Long Thất vừa nói vừa lấy tập hồ sơ của Tư Bách Lâm ra, rút ra một chồng ảnh chụp đặt lên trên bàn, "Long Tử Nghi thứ ba và thứ năm tuần nào cũng sẽ tới nhà người bạn gái kia. Mà chú cũng như vậy, thứ ba thứ năm tuần nào cũng sẽ xuất hiện ở tiểu khu đó. Mỗi lần xe đều dừng lại ở trước cửa đợi nửa tiếng, cũng không xuống xe. Chỉ có một lần duy nhất chú đi xuống, chú còn nhớ bản thân mình đã làm cái gì không?"

"Đống ảnh này là ai đưa cho con?"

"Có một con chó đi lạc, đúng lúc đi ngang qua xe của chú, chú xuống xe đạp nó." Long Thất chỉ về một bức ảnh "đá chó" do camera theo dõi quay lại.

"Long Thất, con có biết bản thân đang làm cái gì không?"

"Chú trông có vẻ nóng nảy. Đúng. Cứ mỗi lần tới thứ ba và thứ năm chú đều rất nóng nảy. Con chó chẳng có tội tình gì cả nhưng lại bị chú đạp đến mức chỉ còn một hơi thở thoi thóp. Chú đây là đang phát tiết. Vậy là vì cái gì mới phát tiết chứ?"

"Con có chút hơi quá rồi đấy."

"Bởi vì chú kỳ thực rất bài xích việc Long Tử Nghi đến chỗ đó."

"Con với nữ sinh kia có quan hệ gì?" Long Thất vừa dứt lời, Sở Diệu Chí hỏi ngược lại. Ánh mắt như xuyên thấu, giọng điệu bắt đầu có chút trầm bổng.

"Bạn học." Long Thất đáp.

Sở Diệu Chí cười cười: "Con có bạn trai nhỉ?"

"Người đó không phải."

"Thất Thất. Chú đã thấy con và nữ sinh kia ở bên nhau. Phát hiện ra ánh mắt con nhìn cô ta," Sở Diệu Chí hơi ngừng lại một chút, Long Thất nhìn hắn, Sở Diệu Chí nói, "Giống y hệt ánh mắt của cái người sống ở tiểu khu đó nhìn Long Tử Nghi."

"Cái người sống ở trong tiểu khu đó" là chỉ ai, trong lòng đã tỏ.

Sở Diệu Chí miệt thị: "Ghê tởm giống hệt nhau."

Câu này vừa nói ra, một bàn tay đập bộp lên bàn vang vọng toàn bộ quán ăn. Long Thất đứng bật dậy, bàn ăn rung lên cành cạch, nước trong ly trà cũng văng tung toé ra ngoài. Cô nói: "Đúng là ông gây ra!"

"Quan điểm của chú đối với con đâu có đại biểu cho việc chú làm. Thất Thất. Ngồi xuống. Con có vẻ nôn nóng quá rồi."

Long Thất trừng mắt nhìn hắn. Sở Diệu Chí nói xong câu kia, tiếp tục nói: "Xem ra mối quan hệ của hai đứa đúng là chú không nhìn nhầm."

"Tại sao ông phải hãm hại cậu ấy? Cậu ấy không liên quan gì đến ông."

"Chú không vu oan cho cô bé đó. Chỉ là nhìn thấy nữ sinh đó gian lận mà thôi." Hắn vừa nói vừa nhúng ngón tay vào trong nước trà, rồi nhúng lá trà trên đầu ngón tay vào trong ly, sau đó lại dùng ngón tay ấn trên khăn giấy lau sạch vết nước giống như lau sạch c*t ruồi vậy.

Tiếp đó hắn đứng dậy cầm lấy áo vest đặt trên lưng ghế: "Chú đi thanh toán. Thất Thất. Con quá xúc động rồi, từ từ bình tĩnh lại một chút. Ở nhà chỉ có hai đứa nhỏ, chú phải về trước."

Khách khứa xung quanh ngoái đầu lại nhìn, Long Thất ngay lập tức trở thành tiêu điểm của cả nhà hàng. Sở Diệu Chí thản nhiên đi đến quầy thu ngân thanh toán tiền, trước khi ra cửa lại thản nhiên nhìn Long Thất một cái, sau cùng làm như không có chuyện gì vén rèm bước ra ngoài hoà mình vào trong màn đêm.

Mà Long Thất đứng lặng người tại chỗ hồi tưởng lại từng câu hắn nói.

Cô hồi tưởng lại nhân phẩm trước giờ của Đổng Tây, lại hồi tưởng lần đầu tiên tìm Sở Diệu Chí nói chuyện, hồi tưởng ánh mắt hắn nhìn cô. Hô hấp dồn dập, tay nắm chặt đống ảnh trên bàn, tức giận đến nghẹt thở, ở giây kế tiếp Long Thất xoay người đi ra ngoài.

Sở Diệu Chí đã lên xe rồi. Hắn nhìn Long Thất, cặp kính trên mũi như một tấm gương phản chiếu, khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn giống như hình ảnh Poker trên lá bài. Long Thất "bang" một tiếng đập lên cửa kính phía trước: "Xuống xe!"

Đêm tối mùa đông, gió rất lớn, Sở Diệu Chí lùi xe lại phía sau. Long Thất cách mũi xe hắn ba mét, một lần nữa đập lên cửa sổ xe hắn: "Là ông làm có đúng hay không!"

Hắn lại nhấn chân ga một cái, mũi xe cách Long Thất hai mét. Long Thất đá vào lốp xe sau: "Xuống xe nói chuyện!"

Mà lúc này, Long Thất đập lên cửa sổ xe hắn lần thứ ba, Sở Diệu Chí nhìn cô.

Nhìn chằm chằm, biểu tình đóng băng hai giây, sau đó nhếch khoé môi cười mỉa mai một tiếng, vẻ mặt khinh thường đến cực điểm.

Long Thất nhìn nụ cười không rõ ý tứ này càng thêm kích động, khuỷu tay đập mạnh lên cửa kính, hét lên: "Đồ súc sinh!"

Hắn bẻ lái một cái rồi phóng xe về phía đường cái, hoàn toàn cách xa Long Thất.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi