NỮ GIÁO

Câu này của Cận Dịch Khẳng đã rõ như ban ngày, càng không thể trắng trợn hơn được nữa.

Long Thất nhìn cậu, tiếng gió thổi vù vù bên tai, sợi tóc xẹt qua khoé mắt.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, đầu mũi khẽ chạm, lồng ngực phập phồng, hơi thở đan xen, dẫu từng tiếp xúc da thịt với nhau vô số lần nhưng trái tim chưa lần nào đập nhanh thế này. Cái cảm giác bị tay Cận Dịch Khẳng quấn chặt lấy eo quá đỗi sống động, cậu cũng đang đứng trước mặt cô một cách chân thực như vậy. Long Thất nhìn vào mắt cậu, bỗng nói: “Còn có thể làm sao nữa, mau về khách sạn thôi.”

……

Nhưng Cận Dịch Khẳng không theo cô trở về khách sạn.

Cậu mang cô đến một quán đồ nướng gần đó, cái giờ này rồi, cũng chỉ có những quán vỉa hè trong chợ đêm mới không quản nắng mưa nhóm lên bếp lửa. Cậu đói, chưa kịp ăn gì đã bay đến đây rồi, đói không chịu nổi, còn nói cô bây giờ chỉ biết ‘ngủ’ mà thôi, tư tưởng bất chính, cho nên mới dẫn cô đến đây gọi một đống xiên BBQ hải sản bốc khói nghi ngút.

Long Thất ngồi trên ghế nhựa.

Trên bàn đặt một quả dừa đang cắm ống hút, cả người co ro trong chiếc áo hoodie, gió thổi bay những lọn tóc bên ngoài mũ áo, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì. Cận Dịch Khẳng đang ngồi đối diện nghịch điện thoại của cô, khuỷu tay chống lên thành ghế, bắt chéo chân, trông vừa đẹp trai vừa đểu cáng. Ngồi kế bên bàn cô là một nhóm sinh viên của một trường đại học nào đó gần đây đang hẹn nhau ‘cắm chốt thâu đêm’ ở trong quán net, bọn họ vừa cạn ly vừa nói những điều viển vông. Trong một đám con trai cũng có vài cô gái, trên mặt trát một lớp phấn dày cộp, đang cùng nhau cười giòn tan.

Anh trai chạy bàn bưng lên một đĩa đồ nướng vừa mới ra lò, sau đó lại tức tốc chạy đi phục vụ những bàn khác. Cận Dịch Khẳng không vội ăn mà hỏi: “Kỷ lục này ai chơi giúp em vậy?”

Cô nhìn qua, cậu đang chơi cái trò Doodle Jump đó.

“Tự em chơi.”

“Không thể nào.”

“Này, anh nói hay thật đấy. Dựa vào đâu mà em không tự chơi được.”

“Khả năng giữ thăng bằng trái phải của em kém, chơi được 10 phút đã là cực hạn rồi. Nếu không phải là em ‘tự sát’ thì chỉ cần có người đụng vào người cái là ‘game over’ ngay. Anh có thể dễ dàng vượt qua em, còn em muốn vượt qua anh là chuyện không thể nào.”

Cô chợt nhớ ra cái kỷ lục đó là do Tang Tập Phổ chơi lần trước, hơi nhích người ra sau, dựa lưng vào ghế: “Hai đứa con đang học tiểu học của mẹ em, dễ dàng vượt qua anh.”

Điện thoại của cậu đang đặt trên mép bàn, trên màn hình có hai vết nứt rất nổi bật, cô chuyển chủ đề hỏi: “Sao lại vỡ rồi?”

Cậu đưa mắt nhìn một cái.

“Cãi nhau với Ô Gia Quỳ.”

“Cô ta ném?”

“Ờ.”

Cậu chậm rì rì đáp, ngữ khí giống như đang nhắc nhở chủ quán “bỏ thêm thì là, đừng cho thêm cay” vậy. Cô lại hỏi: “Buổi sáng hôm em đi ấy hả?”

“Không thì sao?”

Chà.

Ô Gia Quỳ si mê cậu là một chuyện, nhưng đã tức lên rồi thì cũng đủ hung hăng đấy, quả nhiên không giống kiểu sẽ nhẫn nhục chịu đựng như Bạch Ngải Đình. Mà tiện đây, cô cũng nhớ đến cái người đã bị cho vào quên lãng nơi xứ người kia, bèn hỏi: “Kỳ nghỉ này Bạch Ngải Đình có về nước không?”

“Không.”

“Cô ta còn tính là bạn gái ở bên Anh của anh không?”

Cậu chơi game một cách rất chăm chú, tiếng ‘duang’ vang lên không ngừng, đầu cũng chẳng thèm ngẩng, đáp: “Em hình dung cô ấy như vậy thì em tính là cái gì?”

“Em đâu có biết. Anh nói thử xem, bạn gái ở trong nước chăng?”

Cận Dịch Khẳng bật cười.

Mỗi lần cậu cười đều như muốn lấy mạng người ta, rõ ràng chỉ cúi đầu tập trung làm chuyện của mình thế nhưng tinh thần như thể đang tập trung trên người cô, chỉ một chút như vậy cũng đủ khiến người ta kích động không thôi. Cô dùng tay chống cằm: “Thế em lại tò mò rồi. Khoảng thời gian Ô Gia Quỳ ở Anh, Bạch Ngải Đình đang làm gì?”

“Cô ấy và anh đã chẳng còn dính líu gì đến nhau. Cô ấy đang làm gì anh không đi tìm hiểu.”, Sau đó cậu hỏi, “Dạo gần đây Đổng Tây đang làm gì em có đi tìm hiểu không?”

Cái gáy phía sau chợt cứng ngắc.

Trên mặt cô lại làm như không có chuyện gì, nhìn cậu. Cận Dịch Khẳng thoáng cho cô một ánh mắt, rất ngắn, nhưng cũng rất sâu xa, sau đó tầm mắt lại dừng trên màn hình điện thoại. Long Thất nói: “Em không đi tìm hiểu. Nhưng em muốn hỏi anh, khúc mắc này anh đã vượt qua được chưa?”

“Chưa.”

Cậu đáp không chút do dự.

Cô ngả người về phía sau, lưng dựa vào ghế. Trên miếng bạt chắn mưa của quán ăn có tiếng mưa khe khẽ, gió luồn qua mái tóc.

“Vậy sao lại đồng ý quay lại với em?”

“Anh vẫn còn thích em. Tự làm tự chịu.”

Câu này nói ra cũng không chút do dự, cậu vẫn đang chơi game. Ngón trỏ và ngón cái của Long Thất khẽ miết vào với nhau, nhìn về phía cậu.

Ba giây sau thì hít một hơi, quay đầu gọi: “Ông chủ, cho xin hai chai bia!”

Mấy cô cậu sinh viên ở bàn bên cạnh nghiêng đầu nhìn sang đây, phục vụ rất nhanh đã mang bia tới. Cô mở nắp lon, nắp kéo ‘ding’ một tiếng rơi trên mặt bàn, đẩy một lon đến trước mặt Cận Dịch Khẳng, còn một lon giữ lại bên phía mình, nói: “Cận Dịch Khẳng, lúc trước em luôn cảm thấy anh không tốt, không có giới hạn đạo đức, nhưng thực ra không phải, người không tốt là em. Những thứ em đòi hỏi ở anh, đến cuối cùng người không làm được lại là em. Ngoại tình trong tư tưởng, cái sai này em nhận. Em mời anh uống rượu, trong lòng anh có đỡ hơn chút nào không?”

Cậu không đáp lời, cũng không ngẩng đầu.

Còn cô vừa mở nắp lon ra liền uống, nuốt xuống từng ngụm một, không có điểm dừng. Tiếng ồn ào ở bàn bên cạnh như bị ảnh hưởng theo, im lặng một cách rất ăn ý, lũ lượt hướng mắt nhìn sang đây.

Uống hết rồi.

Lon rỗng ‘cạch’ một tiếng đụng trúng mặt bàn, nhưng Cận Dịch Khẳng lại không hề chạm vào lon của mình, cho nên cô cầm luôn lon bia của cậu tiếp tục uống. Cận Dịch Khẳng rốt cuộc cũng nhìn cô, đợi Long Thất uống xong, lon rỗng thứ hai đặt xuống mặt bàn, nuốt xuống một ngụm cuối cùng, khẽ dựa lưng vào ghế, lồng ngực lên xuống phập phồng, nhìn về phía cậu.

……

“Chuyện này cuốn chiếu rồi.”

Cuối cùng thì cậu cũng lên tiếng.

Khựng lại hai giây, cô nói: “Em thẳng thắn với anh một chuyện nữa. Cái kỷ lục ở trong máy em là của Tang Tập Phổ đấy. Em đi chung xe với anh ấy tham dự lễ trao giải Á Mỹ, anh ấy trông em chơi mãi không qua được nên giúp một tay.”

“Ờ.”

Im ắng.

“Hết rồi. Con người em đã thấu suốt ở trước mặt anh rồi.”  

……

Gió vẫn thổi, Cận Dịch Khẳng nói: “Cái kỷ lục đó bị anh phá rồi.”

……

……

Cô hỏi: “Vậy ăn xong có về khách sạn không?”

“Không.”

Ở dưới gầm bàn đá cho cậu một cái nhưng Cận Dịch Khẳng lại thu chân lại, đá không trúng, đã thế còn trả lời rất trắng trợn: “Muốn ngủ anh à?”

“Đúng thế,” Cô đáp, “Để làm anh vui em đã tự phạt mình hai lon rồi. Bây giờ chỉ muốn nằm xuống giường ngay lập tức, không còn tâm trí đâu mà ở đây ăn xiên nướng hứng gió lạnh nữa. Anh không có ý nghĩ gì với em à?”

Cuối cùng cậu lại cười.

“Anh có suy nghĩ với em. Nhưng mà, Thất, anh coi trọng chất lượng. Giờ đã là 3 giờ 45 phút sáng, ở đây ăn ít nhất cũng phải đến 4 rưỡi, chuyến bay vào lúc 7 giờ cho nên phải ra sân bay lúc 6 giờ, từ đây đi đến đó cũng mất 20 phút, nghĩa là anh phải đi lúc 5 giờ 40 phút. Một tiếng đồng hồ còn lại anh thà thảo luận dự định tương lai với em còn hơn.”

Cận Dịch Khẳng suy tính thời gian một cách cẩn thận chặt chẽ, Long Thất nhanh chóng điểm lại một lượt ở trong đầu, cảm thấy cậu tiêu tốn quá nhiều thời gian cho việc ăn uống rồi, đang muốn đáp trả thì lại nghe thấy tiếng ‘tách’ truyền đến từ bàn kế bên.

Cô nghiêng đầu nhìn.

Cận Dịch Khẳng cũng nhân lúc trò chơi tạm dừng trong giây lát liếc mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh. Đám con trai ở bàn bên cạnh lập tức tỏ vẻ ‘như không có chuyện gì xảy ra’ rồi dời tầm mắt, trong đó có một cái điện thoại được giấu rất nhanh, mấy cô gái đang xô đẩy hắn ta. Phản ứng của Long Thất cũng nhanh, vén mũ lên: “Có ý gì đây?”

Lực chú ý của Cận Dịch Khẳng đã quay trở lại người cô. Bên trong đám con trai có hai người cười làm lành, giơ tay: “Ngại quá, ngại quá, là fan hâm mộ nên mới chụp mấy tấm……”

“Có đăng Weibo không vậy?”

Nam sinh ngẩn người, người còn lại vội vàng trả lời thay: “Không đăng, không đăng, không đăng.”

“Không sao.” Cận Dịch Khẳng ra tay giảng hoà, Long Thất nhìn cậu, cậu đã tiếp tục chơi game rồi. Cô lại nhìn đám sinh viên bàn bên đó.

“Cái gì mà không sao chứ, ai mà biết mấy người chụp có đẹp hay không. Bật filter chưa? Qua đây đi tôi chụp chung với cậu.”

Nam sinh sửng sốt, đám con gái khẽ reo lên một tiếng, nam sinh lại nhìn sang Cận Dịch Khẳng. Long Thất nói: “Qua đây.”

Cận Dịch Khẳng nâng mắt, nhìn cô đang ngoắc tay với đám con trai.

Sau đó cô đứng dậy, dù là trai hay gái thì đều qua đây hết, vừa đi vừa mở camera, nâng nửa cánh tay lên trước mặt cô. Đám con gái thầm thì với nhau mấy câu “Trắng quá, gầy quá đi”, xong rồi lại lén lút nhìn Cận Dịch Khẳng ở phía đối diện. Còn đám con trai đã ngà ngà say rồi, ai ai cũng tỏ vẻ phấn khích, cánh tay va vào bả vai cô. Long Thất chỉnh lại mái tóc, Cận Dịch Khẳng vẫn ngồi tại chỗ nhìn, cô không nhìn cậu mà nhìn vào ống kính cười.

Bỗng dưng nghe thấy tiếng vang của điện thoại đặt lên mặt bàn.

Đợi cô chụp đến bức thứ ba thì Cận Dịch Khẳng cũng đứng dậy, vô tư đi vòng qua đám người đến bên cạnh cô, cũng theo đó mà bị lọt vào ống kính của nam sinh đang nhấn chụp lia lịa. Tay cô bị cậu nắm lấy, cậu nói với ông chủ: “Tính tiền.”

Sau đó tay bị kéo một cái, cô theo quán tính tiến gần cậu một bước. Thế nhưng đám con trai chụp ảnh quá mức hăng say, vẫn còn đang nhấn chụp, cô nói: “Anh còn chưa ăn mà.”

“Không ăn nữa.”

“Có thể chụp hình chung được không?” Một nữ sinh tranh thủ hỏi.

“Chụp cùng đi.” Long Thất nói.

Cận Dịch Khẳng lúc này không nói gì cả, sườn mặt cậu đối diện với ống kính, nhìn cô, sau hai giây thì nhấc cánh tay lên, làm một động tác ‘V ngược’ tiêu chuẩn trước ống kính, lòng bàn tay hướng vào trong, mu bàn tay hướng ra ngoài, đồng thời nhìn nam sinh đứng bên cạnh Long Thất. Nam sinh đó vừa nhìn đã hiểu, thức thời trong nháy mắt, hậm hực cất điện thoại đi. Tiếng ồn xung quanh cũng lặng lẽ biến mất.

Cận Dịch Khẳng dắt cô ra khỏi đám người.

Quán ăn vỉa hè nằm ngay ngã tư, Long Thất đi theo cậu băng qua đường, bỏ lại tiếng huyên náo và khói lửa phía sau. Cô quay người vẫy tay với mấy sinh viên đó, còn Cận Dịch Khẳng đi đằng trước, đến đầu cũng chẳng ngoảnh lại lấy một cái, đang gọi xe trở về khách sạn.

Đợi đến khi đi tới một trạm xe buýt không một bóng người, bầu không khí xung quanh mới hoàn toàn tĩnh lặng, ánh đèn đường hắt trên vai hai người, cô hỏi bao giờ xe mới tới, nhưng Cận Dịch Khẳng không trả lời, dáng vẻ cực kỳ lạnh lùng, cô lại hỏi lại lần nữa, rốt cuộc cậu cũng chịu quay người.

Nhưng thay cho câu trả lời, cậu lại tiến về phía cô năm bước, cường ngạnh ép cô lùi đến bên cạnh tấm biển quảng cáo ở trạm xe buýt, nói “Coi như là anh đã biết bình thường em hay đi trêu ghẹo người khác như thế nào rồi”. Mắt của Long Thất sáng ngời, tay nhét trong túi áo, chăm chú quan sát cậu, nhưng sự hả hê ở trong mắt còn chưa xuất hiện thì cậu đã nghiêng đầu, vươn tay ôm lấy gáy cô, môi mềm quấn chặt, đến một cơ hội phản bác cũng không chừa lại cho cô. Long Thất bị hôn đến choáng váng, bước chân khẽ lệch, lưng va vào biển quảng cáo, mở to mắt cố gắng nhịn đau. Sau đó lại bị cậu nắm lấy khuỷu tay kéo vào trong lòng, may là phản ứng của cô cũng không chậm, từ đơn phương bị cưỡng hôn chuyển thành sự mặc nhiên đòi hỏi. Nụ hôn của Cận Dịch Khẳng càng trằn trọc thì càng siết chặt lấy eo cô, dục vọng chiếm hữu rất mãnh liệt. Cả người cô bị nhấc bổng lên, mái tóc sau lưng khẽ lay động, không còn dám trêu cậu nữa, vành tai lẫn lòng bàn tay đều nóng ran. Thành phố đảo lúc bốn giờ sáng, mưa phùn lất phất dưới ánh đèn đường, cô chỉ mặc một chiếc áo hoodie đơn bạc, cứ như vậy bị cậu ‘tính cả gốc lẫn lãi’ chiếm hết tiện nghi ở trạm xe buýt vắng vẻ không người, lòng dạ cồn cào, tim đập thình thịch.

……

Đúng như ý nguyện, rạng sáng ngày hôm đó Cận Dịch Khẳng đã chịu theo cô trở về khách sạn.

Nhưng cậu lại có chấp niệm khác thường với chất lượng của phương diện đó, nói rõ rằng chỉ định ngủ bù  cùng cô một tiếng thôi, 5 giờ 10 phút phải gọi xe đi ra sân bay, đến cả báo thức cũng đặt sẵn rồi.

Cơ mà làm sao mà có thể chứ.

Mới đến 5 giờ, Cận Dịch Khẳng đã đổi ý rồi.

Lúc đó, rèm cửa khép hờ, thành phố vẫn còn đang say giấc nồng, trong căn phòng tối tăm ngập tràn tiếng hít thở của hai người. Thời điểm cùng Cận Dịch Khẳng  ‘làm’ cũng là lúc chuông báo thức reo lên, trán của Long Thất cọ qua cằm cậu, lọn tóc cuốn qua khe hở của kẽ tay, hơi thở đan xen, cô nói ‘không phải anh nên đi rồi sao’, Cận Dịch Khẳng nói ‘mặc kệ đi’.

Sau đó, điện thoại còn đang đổ chuông liên hồi bên gối bị cậu tắt đi, ngón cái mơn trớn cái trán thấm đẫm mồ hôi của cô, chăm chú nhìn vào mắt cô, cô càng chau mày thì cậu càng dùng sức. Cô nói ‘anh đừng đi nữa, mãi mãi cũng đừng đi", Cận Dịch Khẳng đáp ứng ‘được’.

……

Nhưng mà cái tên lừa đảo này.

Còn cách 7 giờ khoảng hai mươi lăm phút thì đi rồi, khiến cô vừa ấm ức vừa không ngủ được, cảm thấy rất trống rỗng, vì vậy mới sớm tinh mơ đã nhắn tin hỏi tội lão Bình chuyện ngày hôm qua. Lão Bình chắc cũng mất ăn mất ngủ cả đêm, nhắn lại rất nhanh. Long Thất hỏi hắn lần sau có còn như thế nữa không, hắn đồng ý lần sau sẽ không thế nữa.

Sau đó hỏi: Lần này hai người đã xác nhận mối quan hệ chưa?

Cô hỏi ngược lại: Kết thúc buổi ghi hình hôm nay là xong rồi đúng không, đẩy nhanh tiến độ mau chóng về đi.

Lão Bình: Không được. Tối mai có hẹn đi ăn với Tang Tập Phổ. Bàn chuyện hợp tác không thể lùi được.

Ngón tay khẽ gõ lên thân máy hai cái, gõ phím: Anh ta có biết trạng thái tình cảm của tôi không?

Lão Bình đáp: Tang Tập Phổ có biết hay không thì tôi không rõ, nhưng cả cái Weibo đã biết rồi.

……

Cô đọc câu này xong thì với lấy chai nước trên đầu giường, vừa bước xuống giường vừa thoát khỏi Wechat, mở Weibo ra. Trên mạng xã hội lúc này, tên của cô và Cận Dịch Khẳng đã lọt vào top 5 bảng hot search rồi. Đầu tiên là một nhóm quần chúng ở trong rạp chiếu phim đăng bài lúc 3 giờ sáng, tiếp theo là nhóm sinh viên ở quán vỉa hè đăng ảnh chụp chung lúc 4 giờ sáng, có ảnh chụp góc nghiêng, có ảnh chụp lén, cũng có ảnh chụp từ phía sau, nói chung đều khá mờ, chỉ có mấy tấm chụp cùng đám con trai kia là còn rõ nét. Bọn họ cố ý chọn ảnh của cô và Cận Dịch Khẳng chụp chung rồi đăng lên, đính kèm caption: Ngồi đợi giật tít.

Bài đăng này được không ít tài khoản tích V lớn chia sẻ lại.

Còn có một tài khoản Weibo trông có vẻ như là của cô gái ngồi kế bên cô trong rạp chiếu phim, đăng một tấm ảnh mơ hồ chụp góc nghiêng của cô và Cận Dịch Khẳng, kèm caption: Bọn họ ngồi ngay bên cạnh tôi đó. Tôi có thể khen Long Thất quá mức xinh đẹp không? Một cô gái như tôi còn bị cô ấy nhìn cho nhũn cả người! Cận Dịch Khẳng cũng đẹp trai quá đi mất. Hai người này chắc chắn 100% là quay lại với nhau rồi. Đừng hỏi tôi tại sao. Chỉ là chưa từng thấy cặp người yêu cũ nào mà có thể ‘tình củm’ như vậy!  【nhún vai】.

Bên dưới có người hỏi: ‘Tình củm’ như thế nào?

Chủ bài đăng trả lời: Hình như Long Thất bị lạnh hay sao đó, Cận Dịch Khẳng ngồi che đầu gối cho cô ấy cả buổi. Bạn nói xem có ‘tình củm’ hay không?

Đối phương trả lời: Xem ra chủ thớt chẳng chú tâm xem phim gì cả~

Chủ bài đăng: Mắt sắp lé luôn rồi【nhún vai】.

……

Trong những tấm ảnh đó, cô chọn ra vài tấm trông khá rõ nét rồi lưu vào album ảnh.

Lúc đánh răng xong, đang chuẩn bị súc miệng thì Ban Vệ gọi tới, cô ấn nhận rồi mở loa ngoài. Câu đầu tiên của Ban Vệ chính là: “Ai da, hai vị đã ăn no uống say ngủ dậy rồi đấy à?”

Cô nhổ nước súc miệng ra.

“Không phải chứ,” Ban Vệ nói, “Chưa gì đã dính bầu rồi?”

Long Thất rút khăn mặt xuống lau miệng, cầm điện thoại đặt lên tai: “Anh khiến tôi buồn nôn đấy.”

“Vậy là hai người đã quay lại với nhau rồi?”

“Mới sáng ngày ra anh đã muốn hóng chuyện à?”

“Tôi phải diễn tập cả đêm đây này. Bốn giờ sáng đã cập nhật được tin tức rồi, nhịn đến giờ mới gọi cho cô là quá nhân đạo rồi đấy. Long Thất, cô phải giữ Khẳng cho thật chặt vào. Tôi đây nợ cô một ân tình.”

“Anh vẫn còn thương nhớ Ô Gia Quỳ à.”

“Tất nhiên rồi!”

Cô ngồi lên ghế sô pha trong phòng khách, Ban Vệ lúc này lại chuyển chủ đề: “Này, cô dạo này làm gì cũng phải cẩn thận một chút. Theo tôi được biết thì có một phòng làm việc đang theo dõi cô và Cận Dịch Khẳng khá sít sao đấy. Tôi gọi cho cô chủ yếu là vì cái này chứ tôi cũng không có nhiều chuyện như vậy đâu.”

“Sít sao thế nào?”

“Không biết. Nghe nói là chụp được cái gì đó. Gần đây hai người bọn cô không làm chuyện xấu gì chứ. Đầu bên đó đang bận móc nối quan hệ với bên chỗ Cận Dịch Khẳng, còn sai người thả gió đến chỗ tôi.”

“Móc nối quan hệ?” Cô hỏi, “Anh nói gì tôi không hiểu lắm.”

“Thì là chuyện giữa phòng làm việc của đám paparazzi và đoàn đội của các nghệ sĩ, cái này lão Bình hiểu. Paparazzi chuyên săn tin của nghệ sĩ rồi làm giao dịch ngầm với họ, nghệ sĩ trả tiền mua lại tin của chính mình, còn paparazzi cầm tiền xong sẽ im miệng. Nếu như nghệ sĩ không mua lại thì paparazzi sẽ tung tin ra. Còn nhớ chuyện của Chu Dĩ Thông không? Vốn dĩ có thể ngăn chặn nhưng mà tiền xuất ra không đúng nơi đúng chỗ nên mới thành ra như thế. Nếu như đối phương lòng dạ hiểm ác muốn ăn dày thì sẽ nhử mồi ra trước rồi mới làm tiền. Bây giờ bọn chúng đang trong giai đoạn thổi gió, nếu hai người bọn cô không phản ứng lại thì sẽ tiếp tục thả tin ra, cho đến khi nào ép được hai người tự tìm đến cửa mới thôi. Đến lúc đó kiểu gì cũng phải tốn một khoản kếch xù.”

“Thế à,” Cô nghe xong, đáp, “Dạo này tôi cùng anh ấy làm nhiều chuyện xấu lắm.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi