NỮ HẦU CÂM EM ĐỨNG LẠI ĐÓ!



Tập đoàn Bạch Đằng.
"Ông chủ"
Lịch Dao ôm một tập tài liệu tiến tới trước bàn làm việc của Hoắc Đình.
Nhìn tập tài liệu không có tên trên bàn, hắn biết tin tức điều tra đã đến.
"Nhờ mối quan hệ bên thế giới ngầm, chúng ta lấy được thông tin người làm vườn Mộ Đa.

Tháng tư năm nay ông ta xuất hiện trong danh sách người vận chuyển thuốc cấm của bang Bọ Cạp tại thành phố Ninh.

Nghe nói ông ta vì quá túng thiếu nên mới khai hết cả thông tin liên lạc, sau khi làm được hai lần thì bỏ trốn.

Bên Bọ Cạp cũng không đếm xỉa đến nhân vật nhỏ nhoi như vậy nên không đuổi bắt."
"Ý cô là bây giờ hắn có thể vẫn loanh quanh ở thành phố Ninh."
"Đúng vậy ạ.

Tôi tin không bao lâu có thể tóm được ông ta."
Hoắc Đình gật gù.
"Còn người tên A Chu thì sao?"
"Người đàn bà này thực sự trốn quá kĩ, không có bất cứ một thông tin gì về bà ta cả."
"Được rồi, cô ra ngoài đi."
Hoắc Đình day thái dương đau nhức.

Dù mỗi lần điều tra không ra là mỗi lần hắn muốn phát điên lên, nhưng gần đây hắn đã tém lại tính tình của mình, sợ rằng sẽ doạ sợ Bạch Tử Thanh như trước đây.

Thấy xe về đến sân, Bạch Tử Thanh như bình thường chạy ra đón và cầm áo khoác cho hắn.
Nhưng hôm nay tâm trạng hắn có vẻ không tốt, sắc mặt âm u thấy rõ, không trêu chọc gì cô mà đi thẳng lên phòng đóng cửa, đến giờ cơm hắn mới đi xuống.

Mà hắn cũng chẳng ăn được bao nhiêu, được vài miếng đã gác đũa.
Bạch Tử Thanh lo lắng nhìn đôi mày hắn cau lại từ lúc ngồi xuống bàn ăn.

Cô gõ chữ lách cách trên điện thoại.
"Ông chủ không vui sao?"
Hắn nhìn cô gái đứng trước mặt một lúc rồi bất ngờ đưa tay ôm lấy eo cô kéo lại gần, tựa đầu lên cô giống như chim nhỏ nép mẹ.

So sánh hắn với chim nhỏ thì khá khập khiễng, nhưng tư thế này thì đúng là giống thật.
Bạch Tử Thanh cũng không biết làm sao, chỉ có thể vòng tay vỗ nhè nhẹ lên vai hắn an ủi.
Ngửi hương thơm dễ chịu trên người cô, hắn im lặng nhắm mắt.

Hương vani nhẹ nhàng khiến hắn an tâm hơn một chút, một lúc lâu sau thì mới buông cô ra.
"Không ăn sẽ ốm mất."
Bạch Tử Thanh giơ điện thoại lên.

Hắn cười nhìn cô.
"Vậy em đút cho tôi đi."
Cái tên này!
Nể tình hôm nay hắn u uất, cô chiều theo ý hắn vậy.

Từng miếng từng miếng, cuối cùng hắn cũng đã ăn đủ lượng thức ăn như hàng ngày.
Đêm.
Người đàn ông và người phụ nữ thất khiếu chảy máu nằm trên sàn nhà, tư thế cùng hình dáng trông thật đáng sợ.

Mà họ đều là những khuôn mặt vô cùng quen thuộc với Hoắc Đình.
Hắn đột ngột mở mắt, lại phát hiện mình đang ở trong một nhà kho tồi tàn, bên trong hầu như không có ánh sáng.

Chỉ là, tiếng chó mèo kêu vang chói tai, màu đỏ nhuộm trên sàn rùng rợn khiến người ta dựng tóc gáy.

Tiếng cười khanh khách của người đàn ông càng lúc càng rõ ràng.
"Hộc hộc..."
Hoắc Đình lần nữa bừng tỉnh, mồ hôi túa ra trên trán.
Lại là cơn ác mộng ấy, thứ đã giày vò hắn bao nhiêu năm.
Giờ phút này, hắn chỉ nhớ tới Bạch Tử Thanh, liền bấm điện thoại gọi cho cô.
"Tử Thanh"
Đầu dây bên kia chỉ có tiếng sột soạt.
"Đến đây được không?"
Bạch Tử Thanh nghe giọng hắn khàn khàn lại buồn phiền, liền chẳng thay đồ đạc gì, chỉ khoác chiếc áo rồi vội vàng chạy về phía nhà chính.
Khi bước vào, cô lại nhìn thấy hắn ngồi tựa trên đầu giường, mệt mỏi nhìn cô, tay vẫn cầm chiếc điện thoại còn chưa ngắt máy.
Bạch Tử Thanh bước đến ngồi bên giường hắn.

Có lẽ hắn lại mơ thấy ác mộng rồi.
"Ngủ cùng tôi được không?"

Hắn bây giờ là hắn đơn thuần nhất, chỉ là muốn cô nằm chung với hắn thôi, không hề có ý muốn gì khác.

Bạch Tử Thanh hiểu nên ngay lập tức gật đầu.
Hắn như vậy, cô không còn biết an ủi như thế nào nữa.
Cả hai nằm xuống, hắn vắt ngang tay qua eo cô, gác cằm lên đầu cô mà ôm ấp.
Bạch Tử Thanh cũng vòng tay vỗ về lưng hắn, nhẹ nhàng.
Mùi hương thoang thoảng cùng cái vỗ về an ủi dịu dàng khiến hắn dần thả lỏng đi vào giấc ngủ.
Hắn...!không còn mơ thấy ác mộng nữa.
Buổi tối hôm sau.
Sau khi ăn tối xong, Bạch Tử Thanh lôi từ trong túi tạp dề ra một thứ đồ nho nhỏ hình tròn màu xanh da trời óng ánh.

Chính là đồ vật tròn được quấn sợi len và đan kết với nhau, bên trên có móc treo, bên dưới có mấy chiếc lông chim phe phẩy.
Bạch Tử Thanh chìa đồ vật ra trước mặt Hoắc Đình, ý bảo hắn cầm lấy.
Cô tặng hắn sao? Tặng đồ vật nữ tính như vậy? Nhưng hắn cũng rất tò mò ý nghĩa của món quà này.
"Đây là gì?"
Bạch Tử Thanh vừa hí hửng vừa ngại ngùng gõ chữ.
"Cái này là đồ canh gác giấc mơ, đêm ngủ thì hãy treo ở đầu giường.

Nếu ông chủ gặp ác mộng, nó sẽ bắt ác mộng đó nhốt vào bên trong, ông chủ sẽ được ngủ ngon."
Hoá ra là quan tâm giấc ngủ của hắn.

Nhưng mà thứ này cũng quá mê tín rồi, còn hắn lại thực dụng hơn nhiều.
"Nếu lo cho tôi thì thà em dọn đến ngủ cùng tôi.

Hôm qua có em nằm cạnh tôi liền không mơ thấy ác mộng nữa."
Hắn...!hắn lại trêu ghẹo cô rồi.
Bạch Tử Thanh giận dỗi cướp lại chiếc dreamcatcher từ tay Hoắc Đình, đôi má phồng lên phụng phịu thấy rõ.

Cô làm thứ này cho hắn mất mấy tiếng trời, hắn nhận quà của cô còn tỏ ý chê bai, còn trêu chọc cô.

Đáng ghét!
Hoắc Đình buồn cười kéo cô ngồi lên đùi hắn, tay cướp lại chiếc vòng kì lạ kia, miệng thì thầm:
"Đâu ra cái lý tặng rồi còn đòi lại chứ.

Em không chịu ngủ cùng tôi, để nó tạm ngủ cùng tôi trước vậy."
Cô ấy vậy mà còn dám giận dỗi ra mặt cơ đấy.

Mấy ngày nay hắn cưng chiều cô quá, gan thỏ cũng phình lớn rồi.
Tâm trạng hắn đã tốt hơn rồi, Bạch Tử Thanh cũng không tính toán hắn chê bai đồ của cô nữa.
Nhưng mà cô cũng không thể ngăn mình hỏi hắn chuyện bản thân thắc mắc hôm giờ.

Cô níu lấy tay áo hắn, Hoắc Đình liền cúi đầu nhìn cô gái trong lòng.
"Sao thế?"
"Ông chủ, mấy ngày nay em không thấy Văn Nhu.


Cô ấy đâu rồi?"
Hắn suýt thì buột miệng nói cho hổ ăn rồi.

Nhưng nghĩ tới cô sẽ nghĩ hắn đáng sợ quá nên thôi, cũng chỉ đành nói thật:
"Cho cô ta đi làm người hầu rồi.

Dù sao cô ta cũng bị bán cho tôi, không bắt cô ta làm việc chẳng lẽ còn phải cung phụng."
Hắn vốn chỉ muốn thể hiện trước mặt Bạch Tử Thanh rằng hắn không hề có tâm tư gì với cô gái được nhặt về kia.
Nhưng mà logic của hắn thật mâu thuẫn.

Mang người đi chăn hổ với mua bán người đều không phải chuyện tốt đẹp gì đâu.

Hay là kẻ sống trong cái ác lâu như hắn sẽ thấy đó là chuyện bình thường? Chứ một công dân lương thiện như Bạch Tử Thanh thì thấy thật đáng sợ.
Bạch Tử Thanh cũng tự trách mình.

Có phải sự xuất hiện của cô đã làm đảo lộn mọi thứ rồi không? Tình huống hiện tại giống như cô đang cướp đi hào quang của nữ chính, cướp đi tình yêu của nam chính vậy.
Với tính cách không chịu thiệt của Hoắc Đình, hắn sẽ không thả người, nhưng cô sẽ thử cầu xin một chút.
"Ông chủ đừng làm khó cô ấy được không?"
Đánh dòng chữ này, đôi mắt Bạch Tử Thanh lóng lánh nhìn Hoắc Đình, chỉ mong hắn không tức giận mình to gan, cũng mong hắn không làm gì tổn hại đến Văn Nhu.
"Em thích cô ta?"
Hoắc Đình nhăn mày.

Tại sao phải nói giúp cho cô ta chứ?
"Không phải.

Chỉ là thấy tội nghiệp cô ấy.

Còn trẻ như vậy, bị bán đi có lẽ rất đau khổ."
Hoắc Đình thấy vậy thì ngẫm nghĩ hồi lâu.
Thấy hắn im lặng không đáp, Bạch Tử Thanh lại níu lấy áo người đàn ông, như con mèo nhỏ cào vào lòng hắn.
"Ông chủ, được không?"
Dáng vẻ đáng yêu mê người ấy của cô làm sao hắn có thể từ chối, nhưng miệng vẫn cứng cộng thêm chút gian manh.
"Vậy hối lộ tôi đi."
Hai má ai đó lập tức đỏ lựng.

Tên này thật biết lợi dụng mà.
Vậy là đôi nam nữ lại quấn quít không rời bên bàn ăn thật lâu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi