NỮ HẦU CÂM EM ĐỨNG LẠI ĐÓ!



Nghe được lời đồng ý của đối phương, khoé môi ai đó khẽ cong lên một đường.
Vậy là cô đã sắp sửa thuộc về hắn, hoàn toàn thuộc về hắn.

Nếu hỏi hắn vì sao đột ngột cầu hôn thế này thì câu trả lời là vì chuyện vừa mới xảy ra gần đây.

Hắn đã hai mươi chín rồi, mà cô vẫn còn trẻ trung như vậy, dáng dấp xinh xắn, tính cách lại đáng yêu, nếu không mau cưới về thì không biết chừng ngày nào sẽ bị người khác hốt đi mất.
Sau ngày cầu hôn đó, hai người bọn họ còn dính nhau hơn cả khi trước, Hoắc Viên giống như nơi nào cũng đều từng chứng kiến ân ái của đôi nam nữ.
Khi ông nội biết thì mừng như bắt được vàng, lập tức đi xem ngày lành tháng tốt, rồi chuẩn bị mọi thứ từ lễ đường đến tiệc cưới, khách mời.

Làm xong ông đều gửi cho hai người, hỏi xem có vừa ý không.

Mà không, nguyên văn của ông nội Hoắc nhắn cho hắn là: "Cho vợ con xem xem có thích không, nếu có chỗ nào chưa vừa ý thì bảo ông để ông cho người đi sửa".

Đã vậy ông còn dặn thêm rằng truyền đạt cần ý tứ nhẹ nhàng một chút, kẻo cháu dâu ngại mà không dám nói ra.

Chẳng biết ai mới là cháu ruột của ông ấy nữa.
"Nào, tự em chọn cái em thích nhất đi."
Hoắc Đình dắt tay cô gái nhỏ chỉ vào những đồ vật trước mặt.
Trước đám cưới luôn có một tiết mục không thể bỏ qua, đó chính là chọn đồ gia dụng mới, mà đặc biệt quan trọng nhất chính là đổi giường hỉ, chăn ga gối đệm hỉ.

Hơn nữa lúc trước cô gái nhỏ còn bất mãn vì từng có người phụ nữ khác nằm lên giường hắn, hôm nay hắn dứt khoát bỏ cũ mua mới luôn.
Đối với người không có chút kinh nghiệm nào như Bạch Tử Thanh thì chiếc nào đẹp mắt thì thích thôi, còn về chất lượng tốt hay không thì cô không hiểu.

Ấy vậy mà hắn không cho người đi theo tư vấn, muốn đích thân tư vấn cho cô.
Thấy cô còn lơ ngơ quá đỗi vì chẳng biết chọn cái nào, ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng ấm của hắn làm cô ngưa ngứa:
"Anh gợi ý em mua chiếc này, mùi gỗ thơm, đặc biệt là cực - kì - chắc - chắn.

Dù làm gì cũng không hỏng được."
Má hồng lập tức đỏ bừng lên, có thể tưởng tượng trên đỉnh đầu cô đã sớm phun khói rồi.

Ngại ngùng đẩy người đàn ông xa mình một chút, Bạch Tử Thanh lắp bắp:
"Anh...!Anh lưu manh!"
Hắn cười gian tà đi theo sau cô.
Nhưng mà Bạch Tử Thanh cũng thích chiếc giường mà Hoắc Đình gợi ý, nó có màu gỗ trầm không quá sáng, hình dáng hiện đại, còn có mùi gỗ thoang thoảng dễ chịu.
Tiếp theo là chọn đệm mới.
Đi đến đâu hắn đều trực tiếp ngồi xuống nhún nhún, mắt liếc nhìn cô, miệng nhận xét:
"Độ đàn hồi không tồi, nhất định sẽ rất thoải mái."
Xin lỗi không phải do cô đen tối đâu, từ đầu đến giờ đều là cái tên kia cứ mập mờ ám chỉ.

Mỗi lời hắn nói đều làm cô gái nhỏ ngại đến đỏ mặt, cuối cùng đều mau mau chóng chóng chọn cho nhanh rồi ra về, hoàn toàn không dám nán lại lâu hơn.
Cái tên này, ngày ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó!
Bọn họ đặt giao trong ngày, mà dịch vụ nơi ấy quá tốt, vừa ăn tối xong thì đồ đã giao tới đủ, cũng đã sắp xếp đâu ra đấy.
Hoắc Đình rủ Bạch Tử Thanh lên xem căn phòng ngủ đã được trang trí lại của hai người.

Phải nói nó đã ấm áp và có màu sắc hơn nhiều.


Căn phòng thuần đen xám lạnh lẽo giờ đây được điểm xuyết thêm những vật dụng màu sáng, bình hoa tươi, còn thêm một góc bàn trang điểm cho cô, thực sự rất chu đáo.
Nhưng Hoắc Đình bỏ qua hết mọi thứ, trực tiếp kéo cô tới giường, đẩy cô ngã xuống chiếc đệm êm ái thơm phức, còn mình thì nhào lên đè chặt trên người cô.
"Thanh Thanh, có thích không?"
Cô gái nhỏ co hai tay trước ngực ngoan ngoãn như mèo con, gật gật đầu.
"Thích ạ."
"Ý anh là có thích thử giường không?"
Nhưng mà Hoắc Đình mặt dày ăn gian, không để cho cô có cơ hội sửa câu trả lời.

Hắn cúi xuống câu lấy môi cô, dịu dàng hơn hết thảy, nhẹ nhàng m*t lấy từ môi trên tới môi dưới, tận hưởng sự mềm mại cùng tư vị ngọt ngào.
Hai hơi thở đan xen tạo nên ma sát vô hình, máu trong người như dồn lên đôi má đỏ au, bầu không khí trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết.
"Ưm...!Ha..."
Khi hắn tạm thời rời môi đi, cả hai đều đã thở hổn hển, đến khuôn mặt lạnh thường ngày của hắn cũng đã phớt hồng.

Hắn nhẹ nhàng m ơn trớn bên tai cô, dần dần di chuyển tới cổ, bàn tay bên dưới cũng đã bắt đầu xoa lên bờ eo mịn màng.
"Thanh Thanh, anh muốn."
Âm thanh trầm khàn nam tính như đánh động vào trái tim người con gái, khiến nó vì khẽ run lên mà lỡ nhịp, sau đó trở lại đập điên cuồng trong lồ ng ngực.
Còn hắn, hắn đang hết sức kiềm hãm con sói đói trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ cô gái hắn yêu.
"Thanh Thanh, cho anh, được không?"
Thấy cô chưa trả lời, hắn có chút sốt sắng, vừa kiên nhẫn dịu dàng lại vừa sợ cô từ chối.
Cô gái nhỏ dưới thân hắn, trong đôi mắt say tình mê man ngân ngấn nước, khẽ khàng gật đầu, cổ họng phát lên tiếng đồng ý, lan lên cả giọng mũi, vô cùng nũng nịu:
"Ừm"
Lòng hắn hân hoan như mở cờ, nhưng ngoài mặt chỉ có thể tiếp tục đeo bộ mặt dịu dàng, ánh mắt nhu tình nhìn cô say đắm, sau đó cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng.
Hắn để bước mở đầu là bàn dạo, đôi tay lướt lên nơi đồi núi mềm mại vuốt v e, đôi môi không ngừng dây dưa âu yếm từng tấc da thịt mịn màng.
Người con gái như chìm trong bể sóng nước dập dềnh, mỗi lần tiếp xúc là mỗi lần thân mình cong lên theo phản xạ, đôi mắt mê man nhắm hờ dường như đã không còn tỉnh táo, lý trí đã trôi dạt tận phương trời nào.
Khi cảm thấy đủ dạo đầu, người đàn ông khẽ đưa bàn tay xuống bên dưới, nhẹ nhàng đụng chạm.
Bỗng chốc Bạch Tử Thanh giật mình mở bừng mắt, bàn tay theo phản xạ nắm lấy tay hắn đang vuốt v e nơi ấy, miệng run rẩy bật ra lời van xin:
"Đừng..."
Đôi mắt thỏ đỏ ngập nước, bàn tay nhỏ run run cầm lấy cổ tay của hắn bằng một lực yếu ớt như không, thân mình co rúm lại trông đáng thương vô cùng.
Cô ấy đang sợ.

Cũng phải thôi, bọn họ đã từng cùng nhau hai lần, nhưng lần nào cũng đều là hắn ép buộc c ường bạo, lần nào cũng làm đau, làm tổn thương cô, khiến cô gái nhỏ đến bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi với chuyện đó.
Sau khi từ chối, cô gái ngốc dường như cảm thấy rất tội lỗi, nước mắt thi nhau rơi xuống, hai tay che đi đôi mắt xấu hổ mà kiềm chế tiếng khóc.

Cô nức nở:
"Em xin lỗi..."
Hoắc Đình hít một hơi dài, kìm lại h@m muốn như sắp bùng nổ trong mạch máu, nhẹ nhàng gỡ bàn tay nhỏ của cô, hôn lên cổ tay trắng nõn, để lòng bàn tay mềm mại áp lên má mình.
"Ngoan, không phải lỗi của em."
Hắn đưa tay lau những giọt nước mắt ấm nóng trên khuôn mặt ấy rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh.

Ôm cô gái vào lòng, vỗ về tấm lưng cong, hắn đặt l3n đỉnh đầu cô những nụ hôn nhẹ nhàng:
"Anh xin lỗi.

Anh sẽ đợi, đợi đến khi em hoàn toàn sẵn sàng, được không?"
"Thanh Thanh, đừng khóc.

Ngoan."
Cô gái nhỏ co người, ôm lấy eo hắn thật chặt.

Rấm rức rất lâu, vì quá mệt mà cuối cùng cô ngủ thiếp đi trong lòng hắn.
Hoắc Đình nhìn bé mèo nhỏ say giấc trong lòng, ngón tay cái xoa lên gò má còn đọng nước mắt, khẽ mắng:
"Ngốc nghếch!"
Rõ ràng là hắn sai, vậy mà cô lại nói xin lỗi, rồi còn khóc hết bao nhiêu nước mắt, khóc mệt đến ngủ quên luôn.
Nhưng dù cô ngốc như thế, hắn vẫn cưng cô, yêu chiều cô đến nghiện.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi