NỮ HOÀNG AI CẬP ASISƯ

Đầu óc ta lúc suy nghĩ được, lúc lại bắt đầu mụ mị không biết làm gì mất hết phương hướng. 

Đó là lí do tại sao Ari không dám dẫn ta bỏ trốn, nó đành ở lại để tìm lí do vì sao ta bị như thế. Izumin ôm ta trở lại trên giường, cầm chén thuốc nóng nhè nhẹ thổi vài vòng đến khi nguội bớt mới đưa cho ta. Ta vươn tay nhận lấy, cảm thấy vẫn còn nóng nên tiếp tục thổi nữa. Izumin buồn bã nói:

- Khi nãy bọn sứ giả Ai Cập đòi gặp nàng, ta đã đuổi khéo bọn chúng về cả rồi…

- Thì sao?

Ta ngu ngơ không hiểu nhưng vẫn cố gắng lắng nghe, Izumin có vẻ tươi tắn hơn, giọng nói cũng không ủ dột nữa:

- Nàng không muốn gặp bọn họ?

- Bọn họ? Ai?

- Không, không có ai cả! Mau uống thuốc nhanh rồi ngủ đi!

Ta ngoan ngoãn bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch, mặc dù rất đắng nhưng ta cảm nhận được đây là thuốc tốt, vả lại mùi vị khiến ta nhớ ra vài thứ…

Trước đây hình như ta từng tiếp xúc rất nhiều với thứ này…

Ta dần nhớ ra, nhưng lại không nói với Izumin mà tiếp tục giả ngây thơ tiếp. Chỉ có như vậy Izumin mới lơi là cảnh giác với ta, tạo điều kiện cho Ari. Quả nhiên, từ từ Izumin cũng không giam lỏng ta nữa, cho phép Ari đưa ta đi dạo trong khuôn viên rộng lớn hơn, có điều chẳng cho ta tiếp xúc nhiều với ai. Hôm đó, ta ngồi nhìn ra bên ngoài, bà Mura đã bị gọi đi làm việc gì đó, đám thị nữ bên cạnh cũng bận bịu chuẩn bị phòng ốc… Ari đến bên cạnh ta, cắn chặt môi, lại không dám nói… ta mở miệng nói trước:

- Ari, có phải Izumin bắt được Carol rồi đúng không?

- Lệnh bà… Vâng, không ngờ Ruka lại là gián điệp của Hitaito cài bên người chúng ta…

- Ruka… Nhưng… Izumin bắt Carol làm gì? Carol đã là vợ của Menfuisư rồi mà?

Ari không nói gì nữa, nàng ấy khóc rống lên, quỳ xuống chân giường của ta mà dập đầu…

- Lệnh bà, em vô năng, không thể tìm được lí do tại sao lệnh bà thần trí không được tỉnh táo… Có lẽ, chúng ta phải ở đây cả đời rồi…

Ari, ta không muốn ở đây cả đời. Ta đã từng ước ao sẽ được sống ở đây cả đời… Nhưng bây giờ có lẽ không cần nữa…

Ta gọi Ari đứng dậy, nói nhỏ vào tai nàng ấy vài điều. Sắp đến lúc ta phải hạ màn vở kịch mà Izumin dựng nên rồi. Izumin, cuối cùng ta và ngươi cũng trả hết nợ…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi