NỮ HOÀNG LÀM DÁNG

Cố Minh Cảnh đẩy lưỡi về phía má trái, nghiền ngẫm nhìn cô giống như một tên sơn tặc đang nhìn con gái nhà lành cố gắng che chắn bản thân.

Cô mặc cái gì thế này?

Chú heo với làn da hồng sinh ra tại Anh quốc, thích nghịch bùn, lúc nói chuyện thi thoảng xen vào tiếng heo kêu?

Cố Minh Cảnh nhớ mang máng, hình như anh từng thấy nhân vật hoạt hình này trên bộ đồ của cô con gái mười tuổi của một đối tác làm ăn nào đó.

"Cởi ra." Anh hờ hững nói.

Sở Tích khó hiểu nhìn anh, vẻ mặt đầy ngơ ngác.

Cố Minh Cảnh từ tốn cởi nút tay áo ra, "Tôi không muốn có cảm giác mình đang đứng trước mặt trẻ vị thành niên."

...

Váy ngủ bé heo Peppa thê thảm rơi xuống sàn nhà.

**

Sáng ngày hôm sau.

Sở Tích đã thức dậy, cô lấy mu bàn tay dụi dụi đôi mắt, nằm trên giường nhìn lên trần nhà một hồi lâu, sau đó mới rục rịch ngồi dậy.

Đưa tay sờ vị trí tối qua Cố Minh Cảnh nằm ngủ bên cạnh, sự lạnh lẽo báo chô cô biết rằng anh đã rời khỏi khá lâu.

Chuyện này rất bình thường, từ khi Sở Tích biết anh, cô đã biết Cố Minh Cảnh luôn kiên trì thức dậy vào bảy giờ sáng, tập thể dục, ăn sáng, sau đó 9 giờ sẽ đến công ty. Sau khi hai người gặp nhau, cô mới biết được trên đời này thật sự có những người như thế. Bọn họ vừa sinh ra đã đứng ở vạch đích, nơi mà rất nhiều người dù có phấn đấu cả đời cũng không thể đến được. Thật ra chuyện này cũng không đáng sợ mấy, đáng sợ chính là, họn họ lại đưa ra những yêu cầu khắc nghiệt cho bản thân, hơn cả những người bình thường, không có chí tiến thủ. Họ ăn những món mà các nhà dinh dưỡng tỉ mỉ phối hợp, dựa vào kế hoạch đã được định sẵn do các huấn luyện viên đưa ra để tập luyện. Đồng thời, bọn họ chỉ hận không thể dùng thước đo để phân chia thời gian trong một ngày của mình một cách chuẩn nhất, có thể tự hạn chế mình một cách tốt nhất.

Sự tự hạn chế của Cố Minh Cảnh thể hiện ngay trên người của Sở Tích, đại khái là, dù cho tối ngày hôm trước có chiến đấu đến khuya, thì sáng hôm sau anh vẫn thức dậy đúng giờ.

Người ngủ cùng lúc với anh là Sở Tích lại dậy rất trễ, cô lười biếng đứng dậy đi đến trước bồn rửa mặt đánh răng, rửa mặt.

Sở Tích vừa chải răng vừa nhìn mình trong gương.

Gương mặt của những nữ nghệ sĩ trong giới được chia thành nhiều kiểu. Có người có gương mặt phù hợp với màn ảnh rộng, có người có gương mặt cá nheo* xinh đẹp, có người thì ngọt ngào dễ thương, còn có người lại sở hữu gương mặt của tình đầu quốc dân.

*Mặt cá nheo: có đôi mắt dài, khoảng cách giữa hai đầu chân mày khá rộng, đôi môi khá dày và dài. Những người có gương mặt này lần đầu nhìn thấy sẽ cảm thấy không được đẹp, nhưng càng nhìn sẽ càng cảm thấy khá thu hút, đặc biệt rất ăn ảnh trước ống kính. Thư Kỳ, Nghê Ni, Lâm Duẫn... đều sở hữu gương mặt này.

Còn cô? Lúc trước khi được người tìm kiếm ngôi sao tương lai phát hiện, đã khen cô có gương mặt ngây thơ đúng chuẩn tình đầu của hoa trắng nhỏ. Sau khi debut, công ty quản lý cố gắng xây dựng hình tượng của cô theo hướng ấy, tất cả phim, quảng cáo đều dựa trên phong cách này mà chọn. Kết quả, sau này không biết là ai trong đám anti-fan ngày ngày châm chọc cô "Hôm nay Sở Tích đã hot chưa?", nói là Sở Tích có gương mặt của mối tình đầu, rõ ràng là loại vừa nhìn thì thấy ngây thơ, thảo mai, nhưng nhìn vài lần sẽ biết đây là gương mặt "sen trắng" chuẩn "ngành" chuyên môn dụ dỗ đại gia. Bình luận này bị kẻ nào đó không ưa cô âm thầm đẩy lên đầu, ngay lập tức nhận được sự phụ họa đầy sôi nổi từ cư dân mạng. Càng trở về sau, những tin đồn về gương mặt của Sở Tích càng đi lệch hướng, đám người trên mạng cứ dựa vào quan điểm của họ mà đánh giá, càng thấy Sở Tích trông thì có gương mặt của mối tình đầu, nhưng thật ra lại là "sen trắng".

Sở Tích ngậm bàn chải ngắm mình trong gương, người trong gương có làn da trắng như tuyết, ở phần vai và cổ còn lưu lại vài dấu hôn đỏ tối qua, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, đôi môi anh đào căng mọng, và đôi mắt trong veo như hồ nước trông rất ngây thơ, nhưng đuôi mắt khẽ nhếch lại khiến vẻ ngây thơ ấy trở nên biến chất. Đừng nói cư dân mạng, chính bản thân cô mỗi khi nhìn ngắm bản thân mình cũng cảm thấy cái gương mặt này tràn ngập hương vị "sen trắng" giả tạo.

Xùy xùy xùy! Sở Tích vội vàng ngừng lại suy nghĩ này. Nào có ai tự nghĩ mình như thế chứ. Hơn nữa, dù dáng vẻ có thế nào đi nữa, chỉ cần Cố Minh Cảnh cảm thấy cô là hoa trắng nhỏ ngây thơ là được rồi.

Kể từ khi debut, Sở Tích bắt đầu dựa vào hợp đồng xây dựng hình tượng hoa trắng nhỏ ngây thơ. Người đại diện trông chừng cô mọi lúc mọi nơi, không được đi quá nhanh, không được nói chuyện lớn tiếng, càng không được để mặt mộc, váy thì phải mặc váy trắng dài đến đầu gối, phải giữ tóc vừa đen vừa dài vừa thẳng, uống nước phải nhờ người khác mở nắp dùm, nhìn thấy chuột, thấy gián phải hét lên thật to, gặp chuyện buồn thì không được nói trực tiếp với người ta, mà phải dùng nước mắt để cảm hóa đối phương.

Đáng tiếc, quản lý lúc đó của công ty không đáng tin chút nào, không tìm hiểu kỹ hướng gió của thị trường, không biết rằng mọi người đã chán ngán hình tượng hoa trắng nhỏ ngây thơ. Bây giờ người ta chỉ thích hình tượng nữ mạnh mẽ, hình tượng tài sắc vẹn toàn, hoặc là hình tượng thẳng thắn. Kết quả, lăn lộn trong giới hơn nửa năm nhưng vẫn không nổi lên được tí nào, đến nỗi cô chuẩn bị rút lui khỏi giới. Bỗng dưng vào một ngày nào đó, có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, giám đốc tập đoàn Nguyên Cảnh để ý hoa trắng nhỏ ngây thơ của công ty bọn họ, bảo là muốn ký hợp đồng với cô.

Sở Tích nhẩm thời gian, từ lúc Cố Minh Cảnh ký hợp đồng với cô đến giờ cũng sắp được hai năm rồi.

Anh thay đổi ekip cho cô, đầu tư để cô đóng phim, cho cô vô số thẻ tín dụng không giới hạn. Cô nơm nớp lo sợ khi ở bên cạnh anh, gọi đến thì đến, giống như thú cưng quấn quýt bên anh, tận tụy với chức trách tình nhân của mình, không dám tự tay mở nắp chai trước mặt anh, không dám tay không đập gián. Anh thích con gái mặc váy ngủ tơ tằm, thế nên cô tuyệt đối không thể để lộ mình thích nhất là heo Peppa.

Dĩ nhiên, tối hôm qua là chuyện ngoài ý muốn.

Sở Tích rửa mặt xong, thong thả ăn bữa sáng kiêm bữa trưa, sau đó mới bắt đầu sắp xếp kế hoạch ngày hôm nay.

Hôm nay cô không có lịch trình làm việc, Cố Minh Cảnh thì đi làm cả ngày, đến tối mới về đây, thế nên cô còn cả một buổi trưa và buổi chiều tự do sắp xếp.

Sở Tích đang suy nghĩ xem chiều nay có nên đánh vài ván game rồi đi spa. Nhưng sau đó cô bỗng nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện gọi đến, họ báo rằng kết quả kiểm tra sức khỏe lần trước của cô đã có.

Kết quả kiểm tra sức khỏe có thể để trợ lý của cô đến lấy, nhưng hôm nay bệnh viện thông báo rằng kết quả kiểm tra của cô xuất hiện hai vấn đề, muốn cô phải tự mình đến đến kiểm tra kĩ hơn.

Chắc chắn là bên bệnh viện kiểm tra thấy nội tiết tố của cô rối loạn dẫn đến kinh nguyệt không đều, vì đợt trước cô thức đêm nhiều để quay phim. Vừa hay, đến bệnh viện có thể nhờ bác sĩ điều trị cho mình. Sở Tích không để ý chuyện này lắm, cô trang điểm nhẹ nhàng, đeo chiếc kính râm Hermes mà Cố Minh Cảnh vừa mua tặng cô, miệng thì hát vu vơ đi đến bệnh viện.

***

Tòa nhà Nguyên Cảnh, Cố Minh Cảnh xoay xoay cây bút, khóe môi khẽ cong, anh đang nghe trợ lý báo cáo về mấy chuyện nhà cũ của anh bên kia.

"Tốt lắm." Cố Minh Cảnh nghe báo cáo xong thì gật đầu nhẹ.

Trợ lý Cao sau khi báo cáo xong thì đóng tập tài liệu lại, có hơi do dự nhìn Cố Minh Cảnh, "Cố Tổng, mọi chuyện đã giải quyết xong, vậy cô Sở Tích..."

Cố Minh Cảnh nghe thấy hai chữ "Sở Tích", ngòi bút trên tay khẽ chấm lên bàn một cái, ánh mắt sâu thẳm.

Sở Tích là ngụy trang của Cố Minh Cảnh.

Nhà họ Cố tuy giàu có nhưng lại rất phức tạp, vì để cho mẹ kế ngày ngày âm mưu chiếm đoạt gia tài của ông già mình buông lỏng cảnh giác, Cố Minh Cảnh giả vờ để ý đến một nữ diễn viên, sau đó điên cuồng vung tiền lên người cô ấy, thậm chí còn dẫn nữ diễn viên ấy đến tất cả các bữa tiệc xã giao, để cho mọi người nghĩ rằng đại thiếu gia nhà họ Cố bị một diễn viên hạng ba mê hoặc đến chết đi sống lại, mỗi ngày không thèm làm việc mà chìm đắm trong xa hoa. Cố Minh Cảnh chờ mẹ kế của mình mất cảnh giác, bắt đầu lòi ra đuôi cáo, anh liền thu lưới. Trong vòng hai tháng đã thành công trở mình, khiến cho cái người luôn mong ngóng gia sản ông già sau khi chết biết được thế nào gọi là phí công tính toán.

Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, ngụy trang Sở Tích đã không còn tác dụng, trợ lý Cao phải nhắc đến.

Ông ta che miệng khẽ ho, âm thầm quan sát vẻ mặt của Cố Minh Cảnh.

Dù sao đi nữa thì trong hai năm này, Cố tổng đã tiêu khá nhiều tiền để nâng đỡ Sở Tích, nào diễn, nào bù lỗ, nào đầu tư, rồi thua lỗ, vất vả lắm mới mò đến được hạng hai. Nhưng cái duyên với người qua đường lại thê thảm không thôi, cũng may là có Cố tổng bao thầu Tra Lãng và các diễn đàn lớn mấy năm nay nên mới có thể áp anti-fan xuống. Mặc dù số tiền này cũng chỉ là số lẻ so với tập đoàn Nguyên Cảnh, nhưng đối với một nhà tư bản đầy âm mưu thì, mục đích đã đạt được thì làm gì có chuyện tiếp tục làm ăn lỗ vốn như thế.

Trợ lý Cao là một trợ lý chuyên nghiệp, ông phải suy nghĩ thay Cố Minh Cảnh.

Anh bỗng cười một tiếng.

Trợ lý Cao giật nảy mình vì tiếng cười bất ngờ của Cố Minh Cảnh, "Cố... Cố tổng?"

Cố Minh Cảnh lập tức thu lại nụ cười, ném cây bút máy trên tay lên bàn, đứng dậy nói, "Về Sở Tích thì, cứ duy trì tình trạng như bây giờ là được."

"Vâng, Cố tổng." Trợ lý Cao lập tức đáp lại.

Anh cảm thấy Sở Tích ở bên cạnh mình hai năm nay cũng không đến nỗi nào, lanh lợi, dịu dàng, ngoan ngoãn, lại biết nghe lời. Cô giống một chú mèo con bám người, anh rất thích dáng vẻ tội nghiệp nhìn anh khi không mở được nắp chai, càng thích dáng vẻ ngâm nga tiếng khóc mỗi khi đêm về của cô.

Anh càng nghĩ càng cảm thấy quan hệ giữa mình và Sở Tích vô cùng hoàn mỹ, lập tức dặn dò trợ lý Cao đầu tư cho Sở Tích một bộ phim với kinh phí đầu tư lớn nhất và vai phụ cũng phải hoành tráng nhất, cái anh không thiếu chính là tiền.

Tâm trạng Cố Minh Cảnh hôm nay rất tốt, anh bảo thư ký báo cho Sở Tích tối nay ăn tối cùng anh. Kết quả một lát sau, thư ký lại do dự quay trở về.

"Sao thế?" Cố Minh Cảnh khẽ nhíu mày.

Thư ký thấp thỏm trả lời, "Cố Tổng, chuyện là, cô Sở nhờ tôi nói với anh rằng, à, hôm nay cô ấy không muốn ra ngoài ăn, chỉ muốn ăn ở nhà."

Cố Minh Cảnh nghe mà cứ nghĩ rằng mình nghe lầm, Sở Tích từ chối cuộc hẹn của anh, còn nói là không muốn ra ngoài ăn tối?

Được rồi, Cố Minh Cảnh nghĩ lại đành thôi vậy, Sở Tích muốn ăn ở nhà thì ăn ở nhà, cũng không phải chuyện gì to tát.

Thế là sau khi tan làm, anh lái xe chạy thẳng về tiểu khu Nam Tĩnh.

Lúc mở cửa ra, anh phát hiện rèm cửa trong phòng đều bị kéo lại, cả căn phòng tối om, vô cùng yên tĩnh.

Không lẽ là bữa tối dưới ánh nến?

Cố Minh Cảnh không mở đèn ngay, anh đứng ở cửa đổi giày xong xuôi rồi mới đi vào, sau đó lại nhận ra dưới chân tối đen như mực.

"Sở Tích?" Cố Minh Cảnh loáng thoáng nhận ra gương mặt của cô trong bóng tối.

Anh mở đèn lên, nhìn thấy Sở Tích với cái mũi đỏ ửng, yên lặng nhìn anh.

Trên bàn không có bày biện gì cả, cũng không hề có bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Lần đầu tiên Cố Minh Cảnh về nhà mà lại gặp cảnh tượng như thế, anh bực bội nhíu mày, "Chuyện gì thế?"

Sở Tích hít mũi, "Cố Minh Cảnh, em, có lẽ em không còn sống được bao lâu nữa." Cô vừa dứt lời, nước mắt ào ào.

"Cái gì?" Cố Minh Cảnh khó hiểu.

Sở Tích lau nước mắt, "Em có thể nhờ anh một việc được không? Chụp hình kết hôn giả với em, sau đó về quê thăm bà nội em, bà vẫn luôn mong ngóng gặp cháu rể."

Cố Minh Cảnh, "..."

"Xin anh, em xin anh đó." Sở Tích nghĩ đến bà nội là khóc đến không thở được, cô duỗi bàn tay nhỏ ra nắm lấy góc áo của Cố Minh Cảnh.

Dù gì thì cô cũng đã theo anh hai năm, không có công lao thì cũng có khổ lao. Lên giường biết bao nhiêu lần chắc cũng phải có chút tình cảm. Cô sắp chết rồi, mà cô chỉ có một yêu cầu nhỏ nhoi thế thôi, hy vọng anh sẽ đồng ý giúp cô.

Cố Minh Cảnh nhíu chặt mày, nhìn Sở Tích nước mắt như mưa trước mặt, anh nhìn gương mặt tình đầu lúc trước mình để ý, bỗng cảm thấy nó đã thay đổi.

Anh có thể cho, nhưng lại rất ghét có người chủ động đòi hỏi.

Không sống được lâu, cho nên anh phải nể tình giúp cô thỏa mãn ước nguyện, chụp ảnh kết hôn giả, giả làm cháu rể để gặp bà nội của cô.

Giả vờ, có đôi khi lại trở thành thật.

Sống không được bao lâu, cuối cùng lại sống rất lâu.

Bà mẹ kế nhỏ hơn ba của anh hơn hai mươi tuổi, cách bò lên vị trí chính cung lúc trước, đã trở thành đề tài tám chuyện hăng say của mấy phu nhân trong giới thượng lưu.

Cố Minh Cảnh không biết vào ngày đầu tiên mình giải quyết ổn thỏa chuyện bên nhà họ Cố xong, Sở Tích luôn dịu dàng ngoan ngoãn bỗng nhiên thay đổi.

Anh nghĩ đến mẹ kế là lại thấy bực bội, phủi bàn tay đang nắm lấy góc áo của anh đi.

"Đi, ra ngoài ăn tối với tôi," Cố Minh Cảnh không muốn tiếp tục chủ đề này. Nể tình biểu hiện hai năm nay của Sở Tích, anh có thể vờ như không có chuyện gì xảy ra, cho cô thêm một cơ hội.

Sở Tích lui về sau một bước, lẳng lặng nhìn Cố Minh Cảnh,

Anh nói, anh chỉ nói chuyện giao dịch, không nói đến chuyện tình cảm.

Đúng rồi, dù có lên giường bao nhiêu lần thì cũng chỉ là quan hệ hợp đồng. Tối qua có nhiệt tình như lửa thì cuối cùng anh cũng chỉ là nhà tư bản vô tình.

Sở Tích bỗng cảm thấy mình thật buồn cười, thế mà cô lại hy vọng Cố Minh Cảnh sẽ nghĩ đến đoạn tình cảm này.

Cái cô nghĩ là tình cảm, hóa ra chỉ là giao dịch, chỉ là do cô đơn phương mà thôi.

Cố Minh Cảnh thấy Sở Tích không có phản ứng gì, anh nhíu mày không vui, "Có đi không?"

Sở Tích nhớ ra hợp đồng của họ hình như đã sắp hết hạn, hoặc có thể nói là đã đến hạn rồi.

Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra rồi nói:

"Cút."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi