NỮ HOÀNG TUYỂN PHU

Chưa bao giờ dám chơi nhảy bungee, bởi vì nàng có bệnh sợ độ cao.

Thế nhưng trước khi chết, nàng vẫn là nhảy qua bungee, hơn nữa còn là vật rơi tự do không hề bảo hộ.

Đây là Hàn Linh một giờ trước bị một người công nhân cấp dưới trả thù, hắn đẩy nàng xuống từ mái nhà của tòa nhà công ty cao 50 tầng. Nàng thừa nhận nàng là người cuồng công tác, là tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị đối với cấp dưới yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, thế nhưng nàng liền đáng chết như vậy sao?

Ngươi làm tốt lắm!

Kiếp sau để ta gặp phải ngươi, ta sẽ xào ngươi một ngàn lần, một vạn lần!

Nàng cách mặt đất chỉ khoảng có ba mét, hai mét, một mét……

Hàn Linh cho rằng cuối cùng nàng có thể thể trải nghiệm một phen “khoái cảm” vỡ đầu, nhưng cố tình không phải, mặt đất dưới thân không biết khi nào đã biến thành nước sâu, cả người nàng rơi vào trong nước, nước lạnh lẽo tràn vào miệng, mũi, tai của nàng.

Hàn Linh khiếp sợ mà mở mắt ra, trước mắt là nước vẩn đục mờ nhạt. Cảm giác thân thể của mình không hề chìm xuống, đôi tay của nàng nỗ lực mãnh liệt mà rẽ nước.

Lúc trung học phổ thông, nàng từng đạt được giải quán quân thành phố về bơi tự do, nhưng lúc này, dường như bơi chó càng thực dụng hơn một chút.

Làm cái gì? Ngay cả bơi chó cũng không được?

Vì sao cả hai tay như thế nào đều không dùng lực được? Hơn nữa đầu bắt đầu càng ngày càng chìm? Ngực như bị một khối chì đè ép, không thở nổi.

Cuối cùng, nàng hôn mê bất tỉnh một cách tuyệt vời.

Mí mắt chợp mắt mấy cái, nàng thấy được một ánh sáng vàng, một mỹ nam bơi về phía nàng, thiên sứ hư hư thực thực. Đúng vậy, là một thiên sứ, vây quanh người hắn tản ra ánh sáng màu vàng.

Nàng thề, nàng tuyệt đối không có nói dối!

Không biết bị người nhét trong miệng cái đồ vật gì, ngọt ngào, chua chua, hương vị cũng không tệ lắm. Nàng nhai vài ba cái, nuốt toàn bộ đồ vật trong miệng vào.

Trong mông lung nghe được hai người đối thoại, hai giọng nói, một giọng non nớt thuần hậu, một giọng già nua to lớn vang dội.

“Sư phụ, ngài mỗi năm ngàn dặm xa xôi mà chạy tới nơi này đưa thuốc cho công chúa, ngài không mệt sao?”

“Tiểu Ly, vi sư không ép ngươi tới, nhưng là chính ngươi muốn theo tới.”

Im lặng một lát.

“Ta chỉ là nghĩ đến nhìn xem công chúa Hàn quốc rốt cuộc lớn lên có bao nhiêu xấu.”

Một tiếng cười khẽ bật ra.

“Ngươi là nghĩ đến nhìn xem sau này đến tột cùng chính mình muốn cưới cái người gì đi?”

“Mới không phải! Dù sao độc trên người nàng không thể giải, chết sớm mới tốt!”

Lại là một tiếng cười khẽ bật ra.

“Vậy tại sao ngươi vừa rồi còn xuống nước cứu nàng?”

Bốn phía lại khôi phục một mảnh im lặng.

Hàn Linh hoàn toàn ngốc, nàng là công chúa Hàn quốc? Nàng trúng độc? Không thể giải được?

Ông trời, ông đùa ta đi? Dù sao đều là chết, ông làm gì phải làm ta chết hai lần?

Chậm đã! Công chúa? Chẳng lẽ nàng xuyên qua?

Nhưng chuyện đó là như thế nào? Còn phải lại chết thêm một lần.

Nàng hoàn toàn tuyệt vọng, cũng lười mở mắt ra, trực tiếp chờ chết.

Đột nhiên có người ở trên má của nàng nhéo một cái, Hàn Linh cuối cùng mở bừng mắt, muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai nhéo má nàng.

Một mái tóc dài màu vàng kim ánh vào đôi mắt, là mỹ nam thiên sứ dưới đáy nước kia!

Tuy rằng nhớ không rõ bộ dáng của hắn, chính là một mái tóc vàng của hắn làm nàng liên tưởng đến ánh sáng màu vàng nhìn thấy ở đáy nước kia. Một đầu tóc vàng, chẳng lẽ là người nước ngoài?

“Hello.”

Hàn Linh vẫy tay cùng hắn chào hỏi, là đại soái ca nha, một đôi mắt phượng lớn lên mê người, còn có một đôi môi mỏng no đủ tươi ngon mọng nước. Vừa rồi nghe bọn hắn nói hắn muốn cưới nàng, tuy rằng còn không biết rõ tình hình, xem là một đại soái ca, lại còn là ân nhân cứu mạng, trước lưu lại ấn tượng tốt cho hắn, hướng hắn lộ ra một nụ cười tự nhận là hoàn mỹ nhất.

Đại soái ca không thể hiểu được mà chớp chớp mắt: “Bệnh cũng không nhẹ đâu, sư phụ, ta lại châm cho nàng một châm.”

Một cây ngân châm rút ra từ mái tóc màu vàng kim của hắn, thoáng qua một tia ánh bạc chói mắt.

Trời ạ, thật biến thái! Hắn thế nhưng giấu ngân châm ở bên trong tóc, chưa thấy qua người nào so với hắn càng biến thái. Cái đại soái ca này, nàng chết cũng không cần!

“Không cần……”

Nàng hô to âm thanh phá tan tận trời, đe dọa đến trên không cả đàn chim nhạn bay về phía nam bay qua  hoàng cung, trong đó có mấy con bất hạnh mà “rớt tim”, nàng tạo nghiệt!

Có thể là bởi vì nàng quá mức kích động, nhất thời nhiệt huyết dâng lên, lại hôn mê bất tỉnh. Đến nỗi thầy trò đại soái ca lúc nào rời đi, nàng hoàn toàn không có ấn tượng, ngay cả sư phụ của đại soái ca trông như thế nào cũng chưa thấy rõ ràng.

Bất quá thù này, xem như kết rồi!

Dám châm nàng tổng giám đốc Hàn tập đoàn Hàn thị, thật là ăn gan báo!

Một lần nữa tỉnh lại, là bị người làm cho tỉnh.

Bên tai có một giọng nói hồn hậu vẫn luôn kêu to nàng: “Tiểu Hoa nhi của trẫm, con như thế nào còn chưa tỉnh? Con tuyệt đối không thể có việc.”

Trẫm? Chẳng lẽ là Hoàng đế? Sau này nói như thế nào hắn cũng là chén cơm vàng của nàng, tuyệt đối không thể đập vỡ, nàng mở mắt ra, ngọt ngào mà kêu một tiếng: “Phụ hoàng!” Nàng lúc này mới phát hiện giọng nói của mình thế nhưng non nớt như thế, cùng hoàng oanh ca hát êm tai giống nhau.

“Tiểu Hoa nhi của trẫm, con cuối cùng cũng tỉnh!” Trước mắt soái ca đại thúc một thân long bào vui quá mà khóc, càng ôm nàng chặt hơn.

Mới đến, liền có diễm phúc như vậy, quả nhiên là một địa phương tốt. Nàng quyết định, nếu tạm thời còn không chết được, liền trước mà hưởng thụ thật tốt một phen, qua một ngày tính một ngày.

Ở trong mấy ngày kế tiếp tĩnh dưỡng, thông qua các loại phương thức nói bóng nói gió, nàng dần dần làm rõ ràng tình hình.

Nàng kêu là Hàn Chi Hoa, một cái tên thật tục, ý chính là hoa của Hàn quốc, Hoàng đế lão cha gửi gắm đối với nàng vô hạn yêu mến cùng mong đợi. Năm nay nàng mười lăm tuổi, là công chúa duy nhất của Hàn quốc, cũng là con nối dõi duy nhất của Hàn hoàng. Bởi vậy, theo lẽ thường, nàng cũng sẽ trở thành nữ hoàng tương lai của Hàn quốc.

Cái thân phận này thật phong cách, nàng thích. Nàng liền thích đứng ở chỗ cao điều khiển toàn bộ mọi thứ, chỉ huy thủ hạ, nàng từ nhỏ chính là kẻ mạnh.

Trừ bỏ thân phận của nàng, quan trọng nhất chính là hỏi thăm rõ ràng trong cung trừ bỏ Hoàng đế lão cha, còn có người khác có thân phận cao hơn nàng hay không. Đáp án làm nàng vừa lòng, Hoàng đế lão cha là một hạt giống si tình, sau khi mẫu hậu trong truyền thuyết của nàng đã chết, hắn liền không còn sủng hạnh bất luận kẻ nào, cũng không có nạp phi tử. Cho nên toàn bộ trong hoàng cung, lão cha là lão đại, mà toàn bộ hậu cung, nàng là lão đại.

Không tồi, nàng thích nơi này.

Chỉ là, độc trong người nàng đến tột cùng là cái gì? Thật sự không thể giải sao?

Còn có trước khi nàng xuyên qua vị công chúa chân chính này như thế nào rơi lại xuống nước? Là chính nàng không cẩn thận rơi xuống nước, hay là có người đẩy nàng xuống nước?

Tạm thời trước không nghĩ nữa, trước mặt một đống lớn mỹ thực, trước ăn no nê lại nói.

“Công chúa, ngài ăn từ từ, cẩn thận mắc nghẹn.” Cung nữ hầu hạ nàng tên là Tử Nhi, so với nàng lớn hơn một hai tuổi. Nàng không phản ứng, ngoài miệng cũng không dừng lại, bỏ vào trong miệng một món ăn ngon. Trời mới biết độc trên người nàng phát tác lúc nào, vẫn là thừa dịp còn sống, hiện tại nên ăn nhiều một chút.

“Hoàng thượng giá lâm!”

Bên ngoài một giọng nói bén nhọn cất lên, mày nàng nhíu lại, thật không chịu nổi giọng nói của Tần công công kia. Trong tay một cái đùi gà còn chưa có gặm xong, nàng lưu luyến không rời mà đem nó bỏ lên đĩa, hai tay dính dầu, cọ cọ ở trên khăn trải bàn, đi ra ngoài nghênh giá.

Không có biện pháp, mặt mũi Hoàng đế lão cha vẫn là phải cho.

“Phụ hoàng.”

“Tiểu Hoa nhi, hôm nay trẫm mang cho con một món lễ vật đặc biệt, con đoán xem là cái gì?” Hoàng Đế lão cha vuốt đầu nàng, cười đến thần bí.

Hàn Linh không kiên nhẫn mà bĩu môi, mỗi lần hắn gặp mặt đều là những lời này, có phiền hay không? Còn có, đừng lại kêu nàng Tiểu Hoa nhi, tên thật tục.

Bất quá, ai biểu hắn là Hoàng đế lão cha đâu?

Mỗi lần hắn tới đều mang cho nàng các loại món đồ chơi nhỏ mới mẻ, không biết lần này lại là cái gì, nàng nhưng thật ra rất chờ mong.

Hoàng đế lão cha đã quen biểu tình của nàng, vẫy tay với Tần công công ở sau lưng. Tần công công khi cười đôi mắt trên mặt đầy nếp nhăn, khom người đưa một cái khay đến trước mặt nàng, phía trên đặt một cuốn sổ con đỏ thẫm, trên đó thình lình in bốn cái chữ to thiếp vàng: “Danh sách tuyển phu”.

Hoàng đế lão cha đang diễn cái xiếc gì đây?

“Phụ hoàng, đây là cái gì?”

“Tiểu Hoa nhi, tuy rằng con đã có bốn vị hôn phu……”

Bốn vị hôn phu?

Nàng có nghe lầm hay không?

Hoàng đế lão cha càng nói, càng làm cho miệng nàng càng ngày mở càng lớn, đủ để nhét được mười quả trứng cút.

“Nhưng bọn hắn đều không phải người Hàn quốc, hơn nữa chỉ có bốn người, phụ hoàng cảm thấy xa xa không đủ. Cho nên phụ hoàng cố ý cho chuẩn bị con một phần danh sách chọn lựa hôn phu, từ trong đây con chọn ra ít nhất hai cái tên, phụ hoàng phải bồi dưỡng bọn hắn thật tốt. Sau khi phụ hoàng cưỡi hạc về trời, để cho bọn hắn giúp đỡ con xử lý chính vụ quốc gia, rốt cuộc vẫn là người của quốc gia mình tương đối đáng tin cậy một chút.”

Đình chỉ!

Bốn vị hôn phu không phải người Hàn quốc, đó là người nước nào? Nước Pháp, nước Ý, hay là nước Nga?

Lại thêm hai người, bốn cộng hai, kia chẳng phải là sáu người? Làm nàng một người cưới sáu vị phu quân, một vòng một người luân phiên một đêm, cũng chỉ dư một ngày có thể tự do hoạt động, cái này…… Có thể hay không làm lụng quá mức vất vả?

Hai mắt hiện lên sao, cảm giác máu mũi đã mau rơi xuống, nàng nhanh chóng hít hít cái mũi, bình tĩnh!

“Người trên cái danh sách này, đều là con nối dõi của đại thần trong triều, phẩm mạo đoan chính, tuổi đều ở mười bảy tám tuổi, so với con hơi lớn một chút. Bắt đầu từ ngày mai, con liền cùng bọn hắn cùng nhau đến thư viện Bạch Tùng đi đọc sách, theo chân bọn hắn ở chung thật tốt một chút. Nếu là có vừa mắt, vừa lòng, con liền ở trên danh sách vẽ một vòng tròn tại đây, phụ hoàng thay con dứt khoát giải quyết. Nhớ kỹ, chọn ít nhất hai người trở lên. Nếu là con cảm thấy đều không tồi, muốn hết, phụ hoàng cũng sẽ không phản đối……”

Hoàng đế lão cha cười như kẻ trộm, nhìn thấy gian trá thế nào đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi