NỮ HOÀNG TUYỂN PHU

*Tiểu bạch kiểm: những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc).

Thủy Mộ Hoa cầm cánh tay của nàng nhìn kỹ, ôn nhu hỏi: “Trên người còn có chỗ nào có thương tích? Ta giúp ngươi xem một chút.”

“Ngươi thật sự muốn xem?” Hàn Linh nghịch ngợm mà nháy mắt mấy cái với hắn, muốn trêu đùa hắn một chút, nàng ra vẻ muốn cởi áo tháo thắt lưng, dáng vẻ nghiêm túc. Ai bảo hắn vô duyên vô cớ mất tích, lại thình lình bất ngờ xuất hiện. Quả nhiên thấy hắn xấu hổ mà nghiêng người, lỗ tai phiếm hồng. Nàng xì cười ra tiếng, cuối cùng là thở một hơi: “ Đùa với ngươi thôi.”

Thủy Mộ Hoa lúc này mới xoay mặt lại, ở trên khuôn mặt hiện lên một ý cười, cười đến bất đắc dĩ.

“Mộ Hoa, lần trước…… vì sao vội vàng rời đi?” Nhớ tới tình cảnh khi ly biệt lần trước, nàng cũng có chút ngượng ngùng. Con ngươi trong suốt hơi lóe lên, ở trên hai má của Thủy Mộ Hoa hiện lên đỏ ửng, tránh đi tầm mắt của nàng, giữ vững im lặng.

Nàng nhìn hắn hồi lâu, cũng không thấy hắn đáp lại, chỉ có thể thở thật dài, xem ra bí mật ở trên người của hắn không chỉ nhiều vậy, nàng vẫn nên tôn trọng hắn, không hỏi.

“Lần này lưu lại, đừng đi, được không?” Nàng mang theo ánh mắt mong đợi nhìn về phía hắn, cùng hắn ở bên nhau nàng cảm thấy rất thoải mái, có loại cảm giác tri âm luyến tiếc lẫn nhau.

Khuôn mặt sáng sủa hơi nhăn lại, rốt cuộc hắn cũng mở miệng nói: “Ta chỉ có thể lưu lại ở đây mấy ngày, ta sợ thời gian lâu dài, sẽ mang đến tai hoạ cho ngươi.

“Tới thì tới thôi, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, trên đời này khi nào từng thái bình?” Nàng một vẻ thái độ lạc quan, sự thật cũng là như thế, nên tới cuối cùng rồi sẽ tới, cho dù muốn tránh cũng trốn không thoát.

Lo nghĩ ở giữa ánh mắt của hắn dần dần tan ra, khóe môi chợt kéo ra một nụ cười nhạt, sáng lạn đến làm cho nàng thất thần. Giữ một cái cực phẩm mỹ nam ở bên người như vậy, rốt cuộc là mừng hay lo? Nàng không khỏi mà rủ mắt trầm tư.

Ngồi ở trên tảng đá lớn, nhìn Thủy Mộ Hoa vùi lấp thi thể của Tử Nhi qua loa, nàng không khỏi bùi ngùi. Khi mới quen Tử Nhi, nàng còn tưởng rằng nàng đúng như chính mình nhìn thấy đơn thuần như vậy, lại thì ra là nàng nhìn sai lòng người, lòng người khó dò, nàng lại một lần khắc sâu chân lý này vào trong lòng vào tim.

Ghé vào trên sống lưng hơi lộ ra mảnh khảnh của Thủy Mộ Hoa, ngửi thấy mùi hương đặc thù trong sạch và trầm tĩnh tỏa ra ở trên người của hắn, nàng không tự giác mà mê say. Ở trên người của hắn có vô số bí ẩn, nhưng mà trực giác của nàng nói cho nàng, hắn sẽ không thương tổn nàng, hơn nữa ở giữa bọn họ có dây dưa nhè nhẹ, nói không rõ sâu xa. Bởi vì ánh mắt của hắn, mỗi lần nàng đối diện ánh mắt của hắn, đều có loại cảm giác an tâm, phảng phất là nhiều năm không thấy ấm áp thân nhân vậy.

Khi Thủy Mộ Hoa cõng nàng trở về thư viện, nàng lại gặp được Dạ Ma Thiên, hắn đang mang theo nhóm tiểu lâu la của hắn tìm kiếm cái gì đó khắp nơi ở trong thư viện. Nhìn thấy nàng, Dạ Ma Thiên bước nhanh lại đây đón, trên mặt mang theo vẻ không vui, nhưng cứ việc như thế, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của hắn vẫn là không mất đi nhan sắc.

“Ngươi đi đâu? Ra thư viện, làm sao không nói với ta một tiếng? Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, ta giao phó cho Yêu Nhi như thế nào?”

Nàng đối với thái độ hùng hổ doạ người của hắn có chút tức giận, hắn căn bản không hề quan tâm đến nàng, nếu không phải lúc trước nàng lấy thân phận Yêu Nhi nhờ hắn quan tâm đến nàng, hắn căn bản sẽ không để ý sinh tử của nàng. Đây cũng là nàng gieo gió gặt bão, trách được ai? Nàng cắn môi cố ý lừa hắn: “Ta bị ngươi ném bị thương, xuống núi mua thuốc không được sao?”

Com mắt hẹp dài híp lại, quan sát nàng từ trên xuống dưới một phen, ở giữa hiện lên vẻ nghi ngờ: “Ta nhớ rõ ta không dùng bao nhiêu sức lực, sao có thể té bị thương? Ngược lại ngươi, lúc này mới ra khỏi cách cửa, liền trở về dẫn đến một tên tiểu bạch kiểm, ngươi cứ thích nam nhân như vậy?”

Nàng tức giận một trận, Thủy Mộ Hoa người ta khi nào trở thành tiểu bạch kiểm? Nàng nổi giận nói với hắn: “Đúng vậy, ta cứ thích nam nhân, thì như thế nào?”

Dạ Ma Thiên liếc mắt nhìn nàng hồi lâu, nhướng mày nói: “Có tiểu bạch kiểm này ở đây cũng tốt, miễn cho ngươi về sau lại đánh chủ ý lên ta. Yêu Nhi cũng đủ xui xẻo, như thế nào sẽ có một ca ca như ngươi vậy, thế nhưng có cái loại ham mê này.” Hắn làm như có thật mà lắc lắc đầu, vẫy ống tay áo sải bước rời đi.

Nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thật muốn lấy một cây búa bổ đầu của hắn ra, nhìn một cái xem ở bên trong rốt cuộc chứa đựng là cỏ, hay là rác rưởi gì khác. Đột nhiên nhớ tới chút chuyện, nàng nhảy xuống từ trên lưng của Thủy Mộ Hoa, chạy chậm mấy bước đuổi theo hắn.

“Dạ Ma Thiên, có thể mượn dùng kêu những người này đến hay không?”

Dạ Ma Thiên không có dừng lại bước chân, vẫn như cũ làm theo ý mình mà đi về phía trước, chỉ khốc khốc mà ném xuống hai chữ: “Lý do.”

Vì thế nàng nói rõ với hắn từng việc gần đây ở trong thư viện thường hay xuất hiện hắc y nhân và chuyện Trấn Nam Vương muốn đối với nàng bất lợi, chờ đến khi nàng nói xong, nàng đã đi theo hắn về tới chỗ của hắn. Gia hỏa này, nàng thật là phục hắn, trừ bỏ Yêu Nhi, sổ sách của ai cũng đều không mua. Nàng đuổi theo hắn một đường vừa chạy chậm vừa nói, nói xong nàng thở hồng hộc.

Nàng đương nhiên sẽ không chú ý tới, khi nàng đi theo Dạ Ma Thiên rời đi, một tia u sầu và vẻ lo lắng chậm rãi bò lên trên đuôi lông mày của Thủy Mộ Hoa. Nàng cũng sẽ không biết, mấy ngày qua, kỳ thật hắn chưa bao giờ từng rời đi thư viện, vẫn luôn ở nơi tối tăm yên lặng mà bảo hộ nàng, cũng thấy được toàn bộ sự việc nên thấy và không nên thấy.

Nàng uống lên ba chén nước đầy, chiếm ghế mây của Dạ Ma Thiên trước, nằm ngửa ở phía trên, trong miệng còn đang tiếp tục lải nhải. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nàng sớm đã coi hắn là nam nhân của bản thân, cũng không cùng hắn khách khí. Đến nỗi cảm thụ của hắn, nàng trực tiếp làm lơ.

“Dạ đệ đệ, tốt xấu gì ta cũng là cậu em vợ tương lai của ngươi, về sau ngươi phải kiềm chế chính mình. Dù cho có tức giận như thế nào đi chăng nữa, cũng không nên động thủ với cậu em vợ, đây là không đúng.”

“Dạ đệ đệ, có muốn biết sinh nhật, chòm sao, yêu thích riêng tư kín đáo v.v của Yêu Nhi hay không? Ta có thể xem xét mà tiết lộ cho ngươi nha, về phần tiết lộ bao nhiêu, vậy phải xem thành ý của ngươi……”

“……”

Nàng một bên lười nhác mà nằm nghiêng, một bên uống trà giải khát, thấm giọng một cái, tiếp tục nói. Đợi nàng quay đầu nhìn xung quanh, nơi nào còn có bóng người?

Ma quỷ, thế nhưng lại dám chuồn mất!

Xem ra nàng cậu em vợ ở này ở trước mặt của hắn thật không có lực uy hiếp gì, vẫn phải là Yêu Nhi tự thân xuất mã mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi