NỮ HOÀNG TUYỂN PHU

Hàn Linh quay đầu lại nhìn về phía Mộ Dung Vũ, đồng bạn của hắn ở bên kia biểu diễn tài nghệ, tại sao hắn không đi?

Tựa như đọc đã hiểu tiếng lòng của nàng, Mộ Dung Vũ cười khẽ giải thích nói: “Ta thích thanh tĩnh.”

“Ca, chúng ta cũng đi xem.” Mộ Dung Anh thích nhất xem náo nhiệt, lôi kéo Mộ Dung Vũ chạy về phía phương hướng đám người tụ tập. Hai anh em này thật là thú vị, một người thích tĩnh, một người thích động, một người ôn tồn lễ độ, một người nhiệt tình nóng nảy, tính tình khác nhau như trời với đất.

Liếc mắt một cái về phía phương hướng bọn họ đi xa, giống như rất thú vị, không bằng cũng đi theo nhìn một cái đi, thuận tiện tìm hiểu tình hình quân địch một chút, để có một chuẩn bị vẹn toàn.

Giữa trên đường, Băng Tư theo sau, trải qua sự kiện mất tích lần này, lòng của hắn vẫn còn sợ hãi. Một mặt lo lắng an nguy của nàng, về mặt khác, hắn không cách nào giao phó với lão cha, hai bên đều có khó xử, cho nên hắn càng thường xuyên đi theo nàng.

Mơ hồ, nàng luôn cảm thấy hắn có nhược điểm gì đó nắm ở trên tay của lão cha, cho nên không thể không nghe lệnh làm việc, nàng cũng không giống như lúc trước xa cách hắn như vậy, rốt cuộc hắn cũng là thân bất do kỷ*.

*thân bất do kỷ身不由己: không có quyền tự chủ các hành động nên đôi khi gặp tình thế bắt buộc, họ phải làm những việc ngoài ý họ muốn. Có khi những việc làm ngoài ý muốn đó, có thể chẳng mang lợi ích gì cho bản thân họ, thậm chí có khi còn gây hại cho họ, nhưng họ vẫn phải làm.

Ở giữa sân cưỡi ngựa bắn cung, một người nhấc cung kéo dây cung, cung cong dây cung căng ra, lực cánh tay thật mạnh, nàng tán thưởng từ đáy lòng. Cung giống nhau, ở trong tay của nàng, có thể kéo dây cung cái gần nửa vòng tròn cũng không tồi rồi, muốn căng dây cung, kia thật là thiên phương dạ đàm**.

**thiên phương dạ đàm – ngàn lẻ một đêm – 天方夜谈: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không có thật.

Lại cẩn thận đánh giá người giương cung, tứ chi cường tráng, dáng người cường tráng, trên khuôn mặt hình vuông khảm một đôi mắt hổ, lấp lánh sáng ngời. Hai ngón tay giữ dây cung của hắn bỗng chốc buông ra, “Vèo” một tiếng, đầu của mũi tên toàn bộ xuyên thấu qua hồng tâm, mạnh mẽ đâm vào phía trên.

Tiếng kinh ngạc cảm thán hết đợt này đến đợt khác, thật là người mạnh mẽ a.

“Người kia là ai? Mạnh như vậy?” Hàn Linh kéo Mộ Dung Anh ở phía trước lại, nàng là thủ tịch của bát quái đảng, nhất định biết nội tình.

“Người này tên là Tống Dật, là thiếu chủ của Uy Vũ tiêu cục, lực cánh tay lớn đến kinh người. Khó có được chính là, hắn tuy xuất thân từ tiêu cục thế gia, lại cũng am hiểu kinh thư, am hiểu ngâm thơ làm phú, là một trong những tài tử mà thư viện Thanh Phong khó có được.” Mộ Dung Anh hết sức quyền uy mà chống cằm giới thiệu, bỗng nhiên giọng điệu vừa chuyển, nói, “Bất quá công phu của hắn chỉ là chuyện nhỏ, hù dọa một chút binh tôm tướng cua mà thôi, ngay cả một phần mười công phu của ca ca ta đều so ra kém.”

Mộ Dung Vũ cười đến bất đắc dĩ, nhẹ mắng: “Tiểu Anh, không được nói bậy.”

Mộ Dung Anh chu miệng một cái, liền không nói chuyện nữa, tiếp tục xem biểu hiện của bọn học sinh thư viện Bạch Tùng tới khiêu chiến.

Chênh lệch a!

Người ta sở dĩ có thể xếp vào hàng ngũ tứ đại tài tử, đó là có công phu thật.

Nàng vốn tưởng rằng hắn có thể đem dây cung kéo căng ra đã hết sức lợi hại, ai ngờ cái cung kia của hắn là chế tạo đặc biệt, nặng trên trăm cân, đến nỗi với học sinh của thư viện Bạch Tùng đừng nói là tỷ thí, ai có thể cầm lên được cái cung kia coi như là khó lường rồi.

Không được, tiếp tục như vậy quá mất mặt, lại nói như thế nào ta cũng là có tình cảm với trường học cũ, không thể trơ mắt mà nhìn học sinh trường khác khi dễ người như thế.

“Băng Tư, ngươi có thể kéo được cái cung kia sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi Băng Tư, Long Chi Dực không ở đây, cũng chỉ có thể để cho Băng Tư thử xem. Hắn tốt xấu gì cũng là đại nội cao thủ, hẳn là sẽ không thua cấp một người dã man xuất thân từ tiêu cục.

Băng Tư mặt không thay đổi mà trả lời: “Thuộc hạ tận lực.”

Tận lực cái rắm, nàng muốn chính là thắng tuyệt đối.

Bất quá, nàng vẫn là nguyện ý tin tưởng thực lực của hắn, liền để cho hắn tiến đến thử xem.

Đám người dần dần tản ra, nhường ra cho Băng Tư một con đường. Lấy thân cao của Băng Tư, ở trong đám đông học sinh của thư viện cũng coi như nhân tài kiệt xuất, liếc mắt một cái nhìn lại, vừa xem liền hiểu ngay. Học sinh của thư viện đều biết hắn là thị vệ bên người của công chúa, chỉ là không biết nàng mới là công chúa chân chính, bọn họ tin tưởng đại nội thị vệ thân thủ nhất định bất phàm, đều ôm biểu tình chờ mong trông ngóng.

“Tiểu tử, hãy xưng tên ra.” Tống Dật khiêu khích mà đi đến trước mặt của hắn.

Băng Tư không có để ý tới hắn, vòng qua bên người của hắn, chân phải ở trên cung nhẹ nhàng nhón chân một cái, sau đó hướng về phía trước gạt ra, một tay tiếp được ở giữa không trung. Cây cung hơn trăm cân, cầm bằng một tay, mặt không đổi sắc, chỉ riêng một công lực này đã là bất phàm.

Tống Dật híp mắt một cái, bắt đầu một lần nữa xem kỹ hắn.

Băng Tư, quá khốc!

Nàng âm thầm reo hò cho hắn.

“Hảo tiểu tử, thật sự có tài, chỉ không biết tài bắn cung của ngươi đến tột cùng như thế nào?” Tống Dật sắc mặt ngưng trọng, gắt gao mà nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Băng Tư.

“Băng Tư, bắn xuyên qua mũi tên trên bia kia!” Nàng cũng không biết yêu cầu này có phải quá hà khắc hay không, chỉ là thường từ trên TV nhìn thấy cảnh giới cao nhất của thi đấu bắn tên chính là trực tiếp bắn xuyên qua mũi tên trên bia, cho nên mong mỏi Băng Tư cũng có thể một tiếng kêu làm người kinh ngạc.

Dư quang của Băng Tư bay về phía bên này của nàng một chút, chợt lên dây cung, một cái tư thế giương cung cực kỳ xinh đẹp, làm cho nàng liên tưởng đến Tĩnh ca ca***, quá soái!

***Quách Tĩnh là nhân vật chính trong tiểu thuyết “Anh hùng xạ điêu” của Kim Dung. Quách Tĩnh cũng là nhân vật phụ trong tiểu thuyết “Thần điêu hiệp lữ”. Quách Tĩnh là con của Quách Khiếu Thiên và Lý Bình, gọi Quách Thịnh là cụ tổ.

Mắt trái của hắn híp lại, khuỷu tay hơi di chuyển.

“Vèo!”

Ở giữa hồng tâm!

Mũi tên tiếp tục hướng về phía trước, hơn phân nửa của thân mũi tên hoàn toàn đi vào bia bắn tên, sau cùng dừng lại.

“Xôn xao!”

Một mảnh âm thanh ủng hộ, xa xa vượt qua cái mới vừa rồi, như thế nào đi nữa Băng Tư cũng là đại biểu của thư viện ta, tăng thêm chí khí cho ta.

Nàng tiến lên vỗ đầu vai của Băng Tư, cho hắn một ánh mắt tán dương. Băng Tư không màng hơn thua, trên mặt không lộ vui mừng, bất quá nàng vẫn là nhận thấy được ở sâu trong đáy mắt của hắn có ý cười nhàn nhạt.

Cái gì tứ đại tài tử, cũng không gì hơn cái này, còn không bằng thị vệ của nàng đâu.

Xem ra, tỷ thí ngày mai, nàng có thể an tâm.

Lúc nàng đang dào dạt đắc ý, Mộ Dung Vũ đột nhiên tiến lên một bước, vươn tay về phía Băng Tư, lại cười nói: “Để cho ta tới thử xem.”

Gì, có ý gì? Không phục sao?

Nàng khinh bỉ nhìn hắn, Mộ Dung Vũ cũng không nghĩ như vậy, hắn không phải vì khoe ra võ nghệ của hắn, mà là khó có được nhìn thấy một cao thủ, trong tay ngứa ngáy, cũng muốn thử cao thấp một lần.

“Mộ Dung Vũ, ngươi cuối cùng cũng chịu ra tay. Bộc lộ tài năng cho bọn hắn, đừng làm cho bọn họ coi thường tứ đại tài tử chúng ta.” Nói chuyện chính là một người ở bên cạnh của Tống Dật, mặc một cái áo khoác dài màu hồng, thân mình đơn bạc gầy yếu, vừa nói chuyện, còn vừa kiều cái lan hoa chỉ****. Trời ạ, thế nhưng còn có người tiểu thụ hơn so với Hàn Như Phong, không đúng, căn bản là một yêu tinh (kẻ lẳng lơ; kẻ quyến rũ).

****兰花指 chạm đầu ngón tay của ngón cái và ngón giữa lại với nhau thì ra lan hoa chỉ, cái này thường hay thấy trong phim cổ đại mấy ông thái giám hay làm.

Người này có một khuôn mặt lớn lên giống nữ nhân, hoán đổi đến hiện đại, đó chính là một ngụy nương (trai giả gái), ngay cả giọng nói đều giống. Nếu là hắn muốn giả gái, đổi lại quần áo cả người, cái gì cũng không cần chú ý và che dấu. Ai, thói đời này, yêu tinh chạy đầy đất a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi