NỮ HOÀNG TUYỂN PHU

Nàng mỉm cười xoay người, mặt hướng về các binh lính ở phía dưới, giương giọng nói: “Các huynh đệ, tiền thưởng của các ngươi, Long tướng quân đã đồng ý, theo sau các ngươi hỏi hắn đòi muốn là được. Bây giờ, đoàn người đều cùng ta đi thiên hạ đệ nhất lâu chúc mừng công lao, đêm nay không say không về.”

“Công chúa vạn tuế!” Dưới đài tiếng hoan hô như sấm vang lên, mà trên đài Long Khiếu Thiên sắc mặt cứng đến phát tím, bị người đem một quân như thế, hắn rất là buồn bực.

Thiên hạ đệ nhất lâu, ở vào phía đông Hoàng Thành, là tửu lầu người một nhà khí cực vượng, khách đông như mây. Không có người biết chủ nhân của thiên hạ đệ nhất lâu đến tột cùng là ai, chỉ biết là người này cực kỳ thần bí, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Thiên hạ đệ nhất lâu không chỉ có ở Hoàng Thành của Hàn quốc, thủ đô của bốn quốc gia khác cũng có nơi có chi nhánh của nó, nghe nói trong lâu một ngày thu vào liền có hơn vạn lượng, không phải tửu lầu bình thường khác có khả năng bằng được.

Hàn Linh sáng sớm liền bao hết tửu lầu, chuyên môn dùng để ăn mừng công lao. Nàng hoàn toàn không lo lắng sẽ gánh vác quá nhiều phí dụng, bởi vì nàng vừa lúc biết chủ nhân của thiên hạ đệ nhất lâu đến tột cùng là ai.

“Mọi người cứ tùy tiện ăn uống, cứ chơi tận hứng, không cần giữ lễ tiết.”

Sau khi tiếp đón mọi người, nàng âm thầm đứng dậy, muốn đi hậu viện tìm chủ nhân của tửu lầu. Thân mình nàng vừa mới động, Hàn Như Phong liền chú ý tới nàng, hỏi: “Linh nhi, nàng đi đâu vậy?”

Hàn Linh nghĩ một chút, làm bộ ôm bụng nói: “Ta…… Bụng có chút không thoải mái, đi nhà xí một chút.”

Hàn Như Phong quan tâm nói: “Ta đây bồi nàng đi.”

Hàn Linh vội xua tay nói: “Không cần, hôm nay huynh là nam chủ nhân, thay ta chiêu đãi bọn họ thật tốt.”

Nam chủ nhân, ba chữ này quả nhiên sức quyến rũ vô cùng, Hàn Như Phong vui mừng ra mặt, liên tục gật đầu nói: “Được, nàng yên tâm, để cho ta đảm đương.”

Nàng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, lặng lẽ vòng đến hậu viện, Ách Đệ đã sớm mà chờ tại đây, nhìn thấy nàng tới, hắn vui sướng mà múa may đôi tay khoa tay múa chân, Hàn Linh nhìn đến không hiểu ra sao, xem ra đối với ngôn ngữ của người câm điếc, nàng cần phải khổ tu một phen mới được. Nhìn thấy Ách Đệ, bỗng nhiên nhớ tới Phi Hiên, đột nhiên, rất muốn cùng hắn giao lưu.

Đang lúc xuất thần, một bóng dáng màu lam từ trong phòng đi ra, xanh thẳm như biển, như sóng biển cuồn cuộn, chim ưng xuyên qua trời cao, hải âu bay múa. Ở chỗ sâu trong mực nước biển, một mặt trời mới mọc mọc lên ở phương đông, thân xiêm y này của hắn in nhuộm đến cực kỳ có mỹ cảm, cũng làm cho nét mặt trên dung nhan tuyệt mỹ của hắn càng thêm toả sáng.

“Thiếu Hoa.” Nàng nhìn một lát, nhẹ gọi ra tiếng.

Hoàng Thiếu Hoa mỉm cười đón nhận trước: “Ta chuẩn bị rượu và thức ăn, chúc mừng nàng thuận lợi qua cửa.” Hắn dắt tay Hàn Linh, hai người sóng vai đi vào phòng.

Ở cuối hành lang dài, Long Chi Dực nhìn ngắm hai người, ánh mắt nhíu chặt, hắn liền biết nàng đột nhiên lén lút mà rời khỏi chỗ, trong lòng tất nhiên có quỷ, lúc này mới theo tới. Thì ra nàng là hẹn Thiếu Hoa, đúng rồi, hắn mới nhớ tới Hoàng Thiếu Hoa chính là chủ nhân của thiên hạ đệ nhất lâu này, bí mật này, cũng chỉ có mấy người biết được. Hắn cũng là bởi vì là bạn tốt chí giao của Hoàng Thiếu Hoa, mới biết được bí mật này.

Hắn ảm đạm mà xoay người, nhưng xem thái độ thân mật của hai người, hắn liền biết Thiếu Hoa là thật sự động tâm với nàng, nếu không cũng sẽ không nói việc bí mật như thế cho nàng. Nên đối mặt, trước sau phải đối mặt, hắn không cách nào ngăn cản.

Đó là một gian sương phòng lịch sự tao nhã, có hương vị riêng biệt thuộc về Hoàng Thiếu Hoa.

Một bàn đồ ăn, một bình rượu gạo, đơn giản mà thuần tịnh.

Hàn Linh ngồi xuống, liền trước uống một ly rượu, làm như nước trà tới mà giải khát. Tửu lượng của nàng từ trước đến nay không tồi, đây cũng là do thường xuyên đi ra ngoài xã giao mà luyện ra.

“Lần này còn muốn cảm ơn chàng, nhờ vào chàng vì ta bí mật chế tạo chiến xa, bằng không cũng không có khả năng dễ dàng thắng được tỷ thí như vậy.”

Hoàng Thiếu Hoa chủ động vì nàng rót rượu, tỉm mỉ mà đánh giá nàng, mỗi lần thấy nàng đều có cảm giác không giống, cứ cảm thấy trên người nàng có tiềm lực khai quật không hết, sớm hay muộn có một ngày sẽ tỏa sáng rực rỡ. Hắn cười nhạt, nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, hà tất cùng ta khách khí?”

“Bạc chế tạo chiến xa, chàng cứ việc cùng Long Khiếu Thiên đòi lại, hắn khắp nơi khó xử ta, ta cũng sẽ không làm hắn tốt đâu.” Hàn Linh oán hận mà nói, tưởng tượng đến khuôn mặt khi hắn bị người đòi nợ khả năng sẽ xuất hiện, nàng liền nhịn không được cười trộm, hắn lúc này sợ là nhất định hận thấu nàng, nói không chừng còn sẽ tìm mọi cách mà ngăn cản con hắn tiến cung. Bất quá nàng không sợ, nàng có tin tưởng túm Long Chi Dực đến chặt chẽ, thuộc về nàng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua, không thuộc về nàng, chính là cứng rắn đưa cho nàng, cũng còn phải xem tâm tình của nàng lại quyết định.

Hoàng Thiếu Hoa lắc đầu khẽ cười nói: “Đắc tội người của nàng, cũng thật đủ thê thảm.” Nói như thế nào đối phương cũng là phụ thân của bạn tốt của hắn, hắn nơi nào sẽ thật sự tới cửa đi đòi nợ? Nói nữa, chỉ là tam vạn lượng bạc đối với hắn mà nói hoàn toàn không coi là cái gì, chỉ cần có thể mua được nụ cười của nàng, nguyện vọng như vậy với hắn đã đủ rồi.

“Cho nên, chàng ngàn vạn không cần đắc tội ta.” Nàng nhẹ chuyển mắt đen, đầu ngón tay tự do ở trên mu bàn tay của hắn vẽ vòng tròn, dùng giọng nói mơ hồ nói, “Ta nhớ rõ người nào đó giống như nói qua, sẽ hầu hạ ta thật tốt, bây giờ ta muốn biết đến tột cùng là phương pháp hầu hạ như thế nào.”

Hoàng Thiếu Hoa mềm nhẹ mà bật cười, nàng khiêu khích như thế, hắn có thể nào làm cho nàng thất vọng? Khom lưng bế ngang người nàng lên, mới vừa đặt lên trên giường, liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ cửa vang lên.

Hoàng Thiếu Hoa nghe tiếng đập cửa kia không đúng, sắc mặt trầm ngâm một chút nói: “Có thể là Ách Đệ.”

Hắn hướng ra phía ngoài hô lên: “Vào đi.”

Cửa phòng bị đẩy ra, Ách Đệ từ ngoài cửa tiến vào, sắc mặt có chút nôn nóng.

“Chuyện gì?” Hoàng Thiếu Hoa nhẹ giọng hỏi.

Ách Đệ khoa tay múa chân một trận với hắn, Hoàng Thiếu Hoa hiểu ý, hướng hắn gật đầu, ý bảo hắn đi ra ngoài trước. Đợi cửa phòng khép kín lại lần nữa, Hàn Linh dùng ánh mắt dò hỏi nhìn hắn, chờ mong hắn trả lời.

“Là thiên kim phủ Thần tướng lại tới nữa.” Hoàng Thiếu Hoa bất đắc dĩ mà thở dài, đối với thiên kim phủ Hữu Thần tướng Hoàng Phủ Vân chấp nhất cùng dây dưa, hắn rất là buồn rầu, nhưng hắn lại không có tác phong nhẫn tâm cự tuyệt nữ tử bày tỏ tình yêu, cho nên để cho Hoàng Phủ Vân vẫn luôn ôm tồn hy vọng, lần lượt tới tìm hắn. Lần trước còn kém chút nàng làm, lại đánh bậy đánh bạ mà cùng Hàn Linh đã xảy ra quan hệ. Lòng của hắn đến nay vẫn còn sợ hãi, không nghĩ ra hiện giờ nữ tử sao lại sinh ra rất năng động và cởi mở như thế?

“Nàng tại sao lại tới tìm chàng? Chẳng lẽ lại muốn đối với chàng chơi xấu?” Hàn Linh nhưng chưa quên chuyện lần trước, trong lòng có chút không vui, có thể là bởi vì Hoàng Phủ Vân lớn lên tương đối lẳng lơ, cảm thấy phàm là nam nhân nhiều ít đều sẽ đối nàng có điều động tâm, chính là khi nàng lần đầu tiên thấy nàng cũng là trước mắt sáng ngời.

“Nàng ghen tị?” Hoàng Thiếu Hoa nghe ra một chút ghen tuông, tâm tình rất tốt.

Hàn Linh trừng mắt hừ lạnh nói: “Đúng vậy, ta ghen tị, hơn nữa ăn quá độ. Ông nội, dám mơ ước nam nhân của ta, ta không tha cho nàng.”

Nàng nhấc chân chạy ra khỏi cửa phòng, hướng ra ngoài cửa nói với Ách Đệ: “Ách Đệ, mang ta đi gặp nàng một chút.”

Vừa muốn nhấc chân, Hoàng Thiếu Hoa đúng lúc mà giữ nàng lại, cười nói: “Chờ một chút, đổi thân nữ trang đi.”

Hắn lôi kéo Hàn Linh, lại lần nữa trở lại trong phòng, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ váy dài màu nước hoa lệ tinh xảo, mép váy lấp lánh ánh bạc vảy thêu, vô cùng loá mắt. Hàn Linh hồ nghi mà nhìn chăm chú hắn, chất vấn nói: “Trong phòng chàng tại sao lại có quần áo của nữ nhân? Chàng nói đi, chàng có phải lén giấu ta ở bên ngoài ăn vụng hay không?”

Hoàng Thiếu Hoa lắc đầu cười khổ: “Nàng thật oan uổng cho ta, ta vừa mới mua từ mấy cửa hàng y phục trang sức, trong đó có một nhà sư phó tay nghề siêu tuyệt, cho nên ta để cho hắn làm cho nàng một bộ xiêm y. Nàng không tin sao, mặt trên này còn thêu tên của nàng.”

Hàn Linh cúi đầu vừa thấy, trên tay áo quả nhiên có thêu một chữ “Linh”, thú vị mà liếc xéo hắn, không thể tưởng được hắn còn có tâm tư tinh tế cỡ này. Tiếp tục trêu đùa hắn, nàng bĩu môi nói: “Ai biết chàng có phải còn có người khác thân mật tên cũng mang một chữ Linh hay không, bất quá mặc kệ, hôm nay bản công chúa tâm tình tốt, liền không truy cứu. Ta đi trước thay thử xiêm y xem.” Nàng ôm váy vòng ra sau bình phong, mừng thầm một trận, lễ vật có tâm ý như thế, nàng rất là thích.

“Nhìn xem, thế nào?”

Hàn Linh xoay người dạo qua một vòng, góc váy bay lên, ánh bạc cũng theo đó như ngân xà nhảy múa. Miệng cười lộng lẫy hiện lên trên gò má của nàng, nhìn quanh rực rỡ, mắt đẹp liếc nhìn. Nàng phảng phất như tiên tử từ trong bức họa đi ra, vào lầm phàm trần, một cái nhăn mày một nụ cười đều tác động đến tiếng lòng cuẩ hắn.

“Rất đẹp!” Hoàng Thiếu Hoa ngắm nhìn nàng, ánh mắt lập loè, hắn liền biết cái váy dài này mặc ở nàng trên người nhất định lại hoàn mỹ bất quá, duỗi tay hướng về phía nàng nói, “Lại đây, ta giúp nàng vấn một cái búi tóc.”

Nàng vốn là mặc trang phục nam tử, vấn tóc ở sau đầu, ngược lại cũng có vẻ thoải mái thanh tân lưu loát, chỉ là cùng cái này váy dài này xứng đôi, ngược lại có vẻ chẳng ra cái gì cả. Đơn giản mà vì nàng chải một cái búi tóc, dùng trâm bích ngọc trâ cố định, chỉ là thoáng biến hóa, cả người lại là một mảnh phong tình khác. Hắn vừa lòng mà từ trong  đồng trông được tác phẩm của mình, cười nhạt gật đầu.

Hàn Linh cũng từ trong gương đồng trông thấy được kiểu tóc của mình, đơn giản thanh nhã, lại không mất cao quý, không khỏi mà khen: “Tay của chàng thật là khéo, ta cái dạng này tuyệt đối là một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son*, không đúng, không đúng, phải nói là cử thế vô song, thiên hạ có một không hai.” Nàng cười đến thoải mái, tâm tình chưa bao giờ phóng thích như thế.

* Dịch thơ Tản Đà. Nguyên văn: Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc (回眸一笑百媚生,六宮粉黛無顏色). Xuất xứ từ bài thơ “Trường hận ca” (長恨歌) nổi tiếng của nhà thơ lớn đời Đường - Bạch Cư Dị (白居易). Dịch nghĩa: Nàng liếc mắt lại, nở một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh; (khiến cho) các phi tần trong sáu cung đều như không có nhan sắc.

Hoàng Thiếu Hoa khẽ nhướng đuôi lông mày, mỉm cười nói: “Chưa thấy qua người tự luyến giống nàng như vậy.”

Hàn Linh nắm lấy tay hắn, nói: “Đi, đi tức chết cái gì thiên kim thần tướng kia.”

Đại đường tửu lầu, vốn là là bị bao trọn, nề hà người của phủ Thần tướng xông vào. Đám người Long Chi Dực không biết rõ mục đích của đối phương, cũng không có thuận tiện bại lộ thân phận, chỉ ở một bên nhìn ngắm, nhìn xem ý tứ của chủ nhân gia.

Người tới bên trong, có một nam một nữ tương đối thấy được, nam kính trang thúc thể, cầm trong tay bảo kiếm, **, nữ vũ mị động lòng người, tư thái kiều diễm. Ở phía sau bọn họ, ngồi vây quanh hơn mười tên gia đinh, một màu phục sức.

** Phong hoa chính mậu (风华正茂): Đang trong độ tuổi thanh xuân, tươi trẻ.

Từ sau khi nam tử tự ngồi định xuống rồi, liền vẫn luôn ở quan sát đến động tĩnh trong tửu lầu, ánh mắt hắn liếc qua phương hướng đám người Long Chi Dực, nhìn thấy giáp trụ trên người bọn họ đang mặc, hắn hơi hơi nhíu mày, hắn nhận được đây là quân phục chỉ có ở quân Long gia, là cùng quân đội khác của Hàn quốc không giống. Hắn âm thầm để lại tâm, không nghĩ dễ dàng gây chuyện, quay đầu đối với nữ tử bên người nói: “Muội muội, nếu muội thật sự thích hắn, để cho đại ca cho muội tới cửa cầu hôn là được, nơi nào có nữ nhi gia tự mình tới cửa cầu hôn?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi