NỮ HOÀNG TUYỂN PHU

Đạm Đài Tử Yên nhăn mi suy nghĩ sâu xa, đoán không ra ảo diệu này trong đó, vì bảo hiểm khởi kiến, nàng cũng theo đó mà cầm lấy một cánh, nắm vào trong lòng bàn tay. Hàn Linh cong môi cười, ngay sau đó lại cầm lấy một cánh.

Đạm Đài Tử Yên cười nhạt, nếu là một cánh một cánh mà lấy, như vậy cuối cùng thắng lợi khẳng định là chính mình, nàng không chút nghĩ ngợi, cũng theo mà nàng cầm lấy một cánh. Mà lần này, Hàn Linh lại không hề lấy một cánh, mà là cầm hai cánh.

Đạm Đài Tử Yên cũng không tin tà, tiếp tục theo mà nàng lấy hai cánh. Ngay sau đó, Hàn Linh lại thay đổi số lượng, chỉ lấy một cánh.

Đạm Đài Tử Yên dần dần mê hoặc, không biết nàng rốt cuộc giấu cái huyền cơ gì, mỗi lần nàng lấy một cánh, đối phương liền lấy hai cánh, mà khi nàng lấy hai cánh, đối phương lại đổi thành một cánh. Cuối cùng nàng đơn giản một lần cầm ba cánh, mà đối phương liền trực tiếp không lấy, mà khi nàng không lấy, đối phương lại lấy ba cánh.

Khi Hàn Linh thu hồi một cánh hoa cuối cùng, Đạm Đài Tử Yên mặt đều tái rồi, cảm giác chính mình phảng phất ở bị người chơi đến xoay quanh, nàng thật sự nghĩ không ra chỗ ảo diệu này trong đó. Mà nàng lại là một người không chịu chịu thua, yêu cầu lại đến một vòng, đáng tiếc kết quả vẫn là giống nhau.

Tưởng một cái tiên nữ diệu nhân, lúc này vẻ mặt tức giận cùng oán khí, ai cũng không dám tới gần nàng nửa bước, sợ bị nàng tức giận thổi quét, vô tội tao ương.

Hàn Linh đang âm thầm đắc ý, thật vất vả chỉnh được nàng rồi trước mắt có một bàn tay nắm lên một cánh hoa, động tác ưu nhã, đáng giá thưởng thức. Hàn Linh mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn về phía cái tay của chủ nhân, chẳng lẽ hắn cũng muốn cùng nàng tỷ thí? Hay là hắn muốn vì biểu muội của hắn báo thù?

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng nàng không hiểu được mà nghẹn muốn chết, bĩu môi nói: “Huynh muốn thử chơi, vậy huynh trước lấy đi.”

Lại thấy Đạm Đài Phi Hiên lắc lắc đầu, xua tay ý bảo nàng lấy trước, nàng thầm nghĩ ngay cả cho dù huynh vì biểu muội của huynh xuất đầu cũng vô dụng, làm theo cho huynh thua đến mất mặt.

Nàng dẫn đầu lấy một cánh, mà hắn không có chút nào do dự, ngay sau đó lấy hai cánh. Nàng tưởng này hẳn là chỉ là cái trùng hợp, bởi vì mấu chốt của trò chơi này, chính là muốn bảo trì mỗi một vòng số lượng lấy là ba, như vậy là có thể kiên trì đến cuối cùng thắng lợi, kỳ thật chính là một vấn đề bội số toán học đơn giản, chỉ là người bước đầu tiếp xúc rất khó liên tưởng đến mấu chốt ở trong đó.

Tiếp theo, nàng lại lấy hai cánh, hắn thì lấy một cánh. Lúc sau tình huống tiếp tục, tình thế nghịch chuyển lại đây, nàng hoàn toàn ở vào trạng thái bị động, hắn dường như đã nắm giữ quy luật, mỗi lần đều gom đủ ba cánh một vòng. Khi hắn cuối cùng lấy ba cánh đi, lần này đổi lại Hàn Linh mặt tái rồi.

Trò chơi này, nếu là hai người đều nắm giữ quy luật trong đó, như vậy ai ra tay trước, người đó liền thua. Hắn thế nhưng xảo trá như thế, còn nhân cơ hội vì biểu muội của hắn báo thù, Hàn Linh rất là buồn bực.

Một phen bỏ qua cánh hoa, nàng tức giận mà giọng điệu lạnh lùng nói: “Trí tuệ của quốc sư quả nhiên không giống với người thường, bản công chúa lĩnh giáo. Hôm nay ta tới đây, là hướng quốc sư lãnh giáo đề thi của cửa thứ ba, không biết quốc sư có thuận tiện cho một cái hồi đáp hay không?”

Đạm Đài Phi Hiên lẳng lặng mà nhìn nàng, b sóng mắt ình tĩnh không có chút nào dao động, không khí như vậy nhưng thật ra càng ngày càng quỷ dị, Hàn Linh dẫn đầu thu hồi tầm mắt, tại sao cảm thấy chính mình càng ngày càng không thích hợp? Làm gì cùng hắn bày đặt tức giận chứ, đến mức này sao?

Hồi lâu, hắn xoay người, lại động bút, ở trên sa bàn viết xuống mấy chữ, lúc này đây, hắn chuyên môn để cho hạ nhân đưa cho một mình nàng xem. Hàn Linh tò mò mà hướng lên sa bàn nhìn lại, lại thấy mặt trên viết tám chữ: “Cửa thứ ba, tiếp đãi Thái tử Tề quốc.”

Thái tử Tề quốc? Nàng nhớ rõ Hoàng đế lão cha từng cùng nàng đề qua, ngày nàng sinh ra, lão cha liền cùng quốc quân tứ quốc định ra hôn ước, như vậy Thái tử Tề quốc hẳn là cũng là một trong các vị hôn phu của tương lai, để cho nàng tiếp đãi vị hôn phu tương lai, nhiệm vụ này…… Nàng cũng không nói lên được, dù sao chính là không nguyện ý thế nào là được rồi. Nàng dù gì cũng là một thân phận công chúa, lại phải làm hầu hạ người sống, quả thực chính là chịu tội.

“Khi nào hắn đến?”

Đạm Đài Phi Hiên xóa đi chữ viết vốn có trên sa bàn, lại cúi đầu ở trên sa bàn viết mấy chữ: “Buổi trưa hôm nay, ngoài cửa thành.”

Hàn Linh theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời lên cao, cách buổi trưa nhiều nhất cũng chỉ thời gian nửa canh giờ. Muốn nàng đuổi ở trong nửa canh giờ tới cửa thành tiếp người, hắn có phải cố ý chơi nàng hay không?

Cúi đầu một lần nữa đánh giá hắn, nàng tại sao lại không nhìn ra tới ở dưới bề ngoài bộ dáng tiên nhân kia, thế nhưng ẩn dấu một trái tim ác độc như thế? Xem ra nàng cho tới nay cừu thị đối với quốc sư không có sai, tuy rằng người không phải cùng một người, nhưng bản chất đồng dạng mà ác liệt. Nhìn trước mắt nhân nhi thuần tịnh không rảnh, nàng ngẩn người ra là cái gì buồn bực lời nói đều nói không nên lời.

Đạm Đài Phi Hiên vẫn như cũ cười nhạt nhìn nàng, không hề có kẻ ác hiềm nghi, ngược lại càng xem càng làm người lâng lâng. Hàn Linh cắn cắn môi dưới, mặc kệ, dù sao chính là tiếp đãi một người, chỉ cần lọt qua cửa, sau này nàng muốn thế nào đều thành.

“Phiền toái, mượn một con khoái mã!”

Đạm Đài Phi Hiên quay đầu nhìn thoáng qua lão giả, lão giả hiểu ý, tiến lên một bước nói: “Công chúa, mời theo tiểu nhân tới.”

Hàn Linh quay đầu lại hoàn nhìn lướt qua trong người ở Hoa Đình, ném hắn cho một đám nữ nhân như sói tựa hổ, thật sự có thể yên tâm sao? Trong lòng rầu rĩ, nhắm mắt làm ngơ, nàng vẫn là nhanh chóng lọt qua cửa lại nói.

Khoái mã quơ roi, còn không có đến gần cửa thành, liền thấy phía trước một mảnh hỗn loạn.

Đây là làm sao vậy?

Vì cái gì có một nhóm lớn hắc y nhân vây tiệt một chi đội danh dự?

Xem kia cờ xí của đội danh dự đang đứng, một cái chữ Tề thật lớn, chẳng lẽ là đội ngũ của Thái tử Tề quốc?

Hàn Linh trong lòng kinh hãi, nàng vừa mới tiếp được nhiệm vụ của cửa thứ ba, sẽ không nhanh như vậy liền gặp phải chứ?

“Bảo hộ Thái Tử!”

Nghe được trong đám người có người kêu to, Hàn Linh hướng về phía phương hướng một chiếc hoa lệ xe ngựa nhìn lại, mấy tên hắc y nhân đang nhảy lên xe ngựa, muốn bắt cóc hoặc giết hại Thái tử.

Không thể! Nếu là Tề thái tử đã xảy ra chuyện, như vậy nàng cũng đừng muốn lại thông qua khảo nghiệm, càng đừng nghĩ chạm đến long tòa kia. Cho nên, hắn tuyệt đối không có thể có chuyện.

Nghĩ, nàng thi triển khinh công bay về phía xe ngựa, mấy cái hắc y nhân kia thấy có người đột nhiên xâm nhập, lập tức đem lực chú ý chuyển hướng về phía nàng. Nàng nhảy lên mấy cái, bằng vào khinh công ngạo nhân, mới nguy hiểm mà tránh thoát nguy cơ. Lúc này, bọn thị vệ bảo hộ Thái tử sôi nổi vây lên, cùng hắc y nhân giao chiến.

Thừa dịp khoảng cách, Hàn Linh vội vén rèm lên nói: “Thái tử, mau cùng ta đi!” Đợi thấy rõ người ở bên trong, hai cái tròng mắt của nàng đều mau rớt ra tới, đây…… đây thật là bản tôn của Tề thái tử sao?

Bộ dáng năm, sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm, còn mang theo chút mập của trẻ con, một thân cẩm phục màu xanh lá, trước ngực thêu rồng, đầu đội mũ bạc, thật là…… quá đáng yêu! Tiểu shota* siêu đáng yêu!  

* Shota là từ bắt nguồn từ các bộ manga hay anime Nhật Bản, dùng để chỉ các nhân vật nam có tính cách và ngoại hình giống bé trai 12, 13 tuổi trở xuống.

Tiểu shota khờ dại hướng nàng chớp chớp mắt, cái miệng nhỏ hơi chu nói: “Tỷ tỷ, tỷ muốn mang ta đi chỗ nào chơi?”

Hàn Linh bỗng nhiên tỉnh người lại, lắc lắc đầu, lại lần nữa xác nhận nói: “Đệ là Thái tử Tề quốc?”

Tiểu shota vô hại gật gật đầu: “Ta tên là Đông Phương Nhược Vũ, tỷ tỷ còn tỷ, tên là gì vậy?”

Xác định không nhận sai người là được, Hàn Linh không hề cùng hắn dong dài, bế hắn lên liền chạy ra bên ngoài.

“Mau buông Thái tử ra!”

Vốn là bọn thị vệ cùng hắc y nhân đánh nhau đuổi theo lại đây, mà những hắc y nhân đó cũng rất là kinh ngạc, nghi hoặc thân phận thật sự của nàng, không rõ ràng lắm nàng có phải người một nhà hay không.

Hàn Linh lại lần nữa thi triển khinh công, nhanh chóng mà bay lên lưng ngựa, thuận tay đặt Đông Phương Nhược Vũ đặt ở trước ngực của mình, không nói hai lời, giục ngựa chạy như bay mà đi.

Đông Phương Nhược Vũ hưng phấn mà thẳng vỗ tay kêu to: “Tỷ tỷ thật là lợi hại, bay đến thật nhanh!”

Hàn Linh cúi đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, trong ánh mắt mang theo ý vị sủng nịch, bỗng nhiên nhớ tới Hoàng đế lão cha cũng đã cùng Tề quốc định hôn ước rồi, hay là tên tiểu gia hỏa trước người này, cũng là vị hôn phu của nàng?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi