NỮ HOÀNG TUYỂN PHU

Lão phu nhân như đang suy tư gì mà quay đầu, nhìn về phía cháu trai của mình, trong ánh mắt của hắn cũng mang theo vài phần khẩn cầu chi sắc. Nàng hơi do dự, có lẽ, nàng xác thực quá mức nóng vội, hiện giờ cháu trai phong hoa chính mậu, không nên sớm mà tiếp thu vận mệnh an bài, giống như phụ thân của nó, một khi hoàn thành sứ mệnh, liền sẽ…… Nghĩ đến đây, nàng thở dài một hơi, nói: “Thả nhìn xem công chúa cái gọi là tâm ý tương thông đến tột cùng được chưa đến thông lại nói.”

Lão phu nhân nhặt lên một chồng trang giấy ở trên bàn, từ từ nói: “Nơi này của ta tổng cộng có mười tờ câu đố mới vừa rồi công chúa tự tay viết, nếu Phi Hiên có thể trả lời đúng hết toàn bộ mười câu đố, ta liền làm chủ, đem đại hội cầm sắt hòa minh lùi lại nửa năm. Nếu không thể, Phi Hiên phải tiếp thu an bài của ta, cưới nữ tử ta nhìn trúng thành thân. Không biết các ngươi nhưng còn có dị nghị nào khác không?”

Lão thái bà thật gian trá!

Hàn Linh bỗng nhiên cảm giác trên lưng áp xuống một ngọn núi lớn, trách nhiệm nặng nề a.

Quay đầu lại đối diện ánh mắt nóng rực lược hiện của Đạm Đài Phi Hiên, hắn hiển nhiên cũng là đem hy vọng đều ký thác ở trên người nàng. Không muốn để cho hắn thất vọng, Hàn Linh hướng về phía hắn nặng nề mà gật đầu, vẻ mặt tự tin ở trước mắt, tựa như đang hướng hắn bảo đảm, lại tựa như đang vì chính mình làm cổ vũ.

Nhóm mỹ nhân khác mới vừa rồi đều nếm thử qua câu đố của nàng, liệu định nàng cũng không cách nào truyền lại ý tứ chính xác cho người đoán đề, cho nên cũng an tâm thoải mái cam chịu đáp ứng, đồng loạt phóng sáng đôi mắt, muốn nhìn xem nàng đến tột cùng mất mặt như thế nào.

Hàn Linh hít sâu mấy cái, trò chơi chính thức bắt đầu:

Đề thứ nhất: Đủ mọi màu sắc;

……

Đề thứ hai: Chân trong chân ngoài;

……

Đề thứ ba: Hồ quang thập sắc;

……

Mãi cho đến đề thứ chín, Hàn Linh cùng Đạm Đài Phi Hiên hai người phối hợp đến thiên y vô phùng*, cơ hồ đều là một lần liền đoán trúng đáp án. Chín đề xuống dưới, Hàn Linh đã mệt đến quá sức, vì đem câu đố khoa tay múa chân đến sinh động hình tượng, nàng cơ hồ là diễn lên nhảy xuống, tả xung hữu đột**, lúc này đã là toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa.

* Thiên y vô phùng 天衣无缝: Nghĩa đen là áo tiên không một đường may. Nghĩa bóng là những gì tự nhiên chưa có tác động của con người đều hoàn hảo và hoà hợp với tổng thể.

** Tả xung hữu đột 左衝右突: Xông bên trái đánh bên phải, ý nói chống đỡ đủ mọi phía, đánh rất hăng hái.

Nhóm chư nữ đều xem đến ngạc nhiên không thôi, chính mình không có khoa tay múa chân ra tới câu đố, nàng thế nhưng toàn bộ sinh động như thật mà khoa tay múa chân ra tới, hơn nữa mỗi lần ý mới chồng chất, làm người trợn mắt. Thì ra còn có thể khoa tay múa chân như vậy, nhóm chư nữ hoạch ích pha phong (获益颇丰, có ai biết ko, chỉ mình vs).

Lão phu nhân nhíu mày trái phải đánh giá hai người, mắt thấy bọn họ liền sắp qua cửa, bà lo lắng không thôi. Hồi lâu, bà rốt cuộc tự mình viết, viết xuống câu đố thứ mười: Trúc trắc (cát khuất ngao nha).

Cái này đổi lại Hàn Linh trợn tròn mắt, trong bốn chữ này, nàng liền có hai chữ không quen biết, càng đừng nói ý tứ của toàn bộ thành ngữ. Nàng cắn môi dưới, vô cùng đồng tình mà nhìn về phía Đạm Đài Phi Hiên, vẻ mặt đau khổ hướng hắn buông tay lắc đầu, lần này nàng cũng không có thể ra sức.

Đạm Đài Tử Yên thấy thế, lộ ra vẻ mặt vui sướng, nàng ta biết tổ mẫu vẫn luôn đều cố ý để cho nàng ta gả cho Đạm Đài Phi Hiên, một khi hôn sự của Đạm Đài Phi Hiên từ lão phu nhân toàn quyền làm chủ, như vậy nàng liền yêu ổn mà nắm chắc thắng lợi.

Đạm Đài Phi Hiên khẽ nhăn mày, dùng ánh mắt dò hỏi Hàn Linh đến tột cùng ý gì, ai ngờ nàng vẫn là đồng dạng phản ứng, chỉ là lần này còn lộ ra nàng một hàm răng trắng tinh, tàn nhẫn cắn môi dưới phát tiết.

Đạm Đài Phi Hiên ngưng mi suy nghĩ sâu xa một lát, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, chấp bút ở trên sa bàn mà viết. Hàn Linh kinh ngạc, nàng cái gì cũng không khoa tay múa chân đâu, hắn như thế nào liền viết rồi? Cái này đã đoán sai, vậy hậu quả chính là cực kỳ nghiêm trọng.

Nàng nhìn không chớp mắt mà nhìn chăm chú sa bàn trong tay của hắn, tiếng lòng căng chặt, mà những người khác cũng là biểu tình đồng dạng, thời khắc mấu chốt như thế, ai cũng không dám chớp mắt một chút, sợ bỏ lỡ thời khắc kinh tâm động phách*** nhất.

*** Kinh tâm động phách 惊心动魄: Mất hồn mất vía.

Rốt cuộc, sa bàn sáng lên, mặt trên thình lình viết bốn chữ “trúc trắc”.

Đôi mắt Hàn Linh sáng lên, quả thực không thể tưởng tượng, đối với hắn bội phục sát đất.

“A —— chúng ta thắng rồi!” Nàng kích động liền bay qua đi ôm hắn.

Đạm Đài Phi Hiên thân mình cứng đờ, lòng hồ bình tĩnh thế nhưng nhấc lên sóng to ngập trời, hắn bỗng nhiên hiểu rõ, thì ra đây là cảm giác tâm động. Tay phải của hắn không tự chủ được mà xoa lưng nàng, ánh mắt nhu hòa đến kỳ lạ, bên môi lơ đãng mà hiện ra ý cười vô tận.

Những người khác ở trong đình đều ở vào bên trong ngốc lăng cùng khiếp sợ, không muốn tin tưởng trước mắt chứng kiến là thật sự, nam nhân các nàng một lòng muốn gả thế nhưng cùng công chúa ở bên ôm nhau, hơn nữa còn là ở trước mắt bao người.

Lão phu nhân thần sắc cũng đột nhiên đại biến, tự nhiên cháu trai toát ra chân tình, bà sao có thể nào nhìn không ra được? Thế nhưng hắn là thiên mệnh giả duy nhất của Đạm Đài gia, hắn cần phải gánh vác lên sứ mệnh của Đạm Đài gia. Bà bỗng chốc đứng lên, khụ nặng một tiếng, bừng tỉnh hai người đắm chìm ở trong niềm vui thắng lợi.

“Nếu trước đó có nói, hôm nay đại hội cầm sắt hòa minh liền tạm thời từ bỏ, duyên đến nửa năm sau. Bất quá, Phi Hiên, con phải nhớ cho kỹ thân phận cùng sứ mệnh của mình, thân là thiên mệnh giả của Đạm Đài gia, con là không có tư cách tùy hứng làm bậy.”

Đạm Đài Phi Hiên nghe ra lời nói ý tại ngoài lời của nàng, lập tức thu liễm tươi cười, câu nệ mà đứng dậy gật đầu, túc mục mà rũ mắt mà đứng.

Hàn Linh cũng ý thức được không khí kỳ lạ, không dám nhiều lời nữa.

Ngoài cửa lớn của phủ Quốc sư, một chiếc xe ngựa đang đậu, đó là quốc sư chuyên môn vì công chúa chuẩn bị, mặt khác còn phái theo một đội thị vệ đi theo hộ tống. Màn xe của xe ngựa nhấc lên một góc, Hàn Linh từ bên trong xe nhìn xung quanh phủ ngoài cửa mọi người Đạm Đài gia tộc đưa tiễn, ánh mắt của nàng không tự chủ được mà dời về phía Đạm Đài Phi Hiên đứng yên ở bên người lão phu nhân. Một ngày một đêm ở chung, giữa bọn họ tựa hồ có cái gì thay đổi, khó có thể nói hết, khó có thể nói rõ.

Đạm Đài Phi Hiên chỉ là lẳng lặng mà nhìn nàng, có loại tình tố khôn kể đảo quanh ở trong mắt, nhưng mà bất đắc dĩ, quá nhiều bất đắc dĩ bao phủ hắn, hắn mãi mãi cũng không cách nào bước ra một bước kia.

Xe ngựa đi tới, đại môn của phủ Quốc sư càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất ở trong tầm mắt Hàn Linh. Nàng rốt cuộc rũ xuống màn xe, không có chú ý tới ánh mắt khác thường ngoài cửa sổ xe của Hoàng Phủ Kiệt vẫn luôn đang chú ý nàng. Trong mắt hắn lóe hàn mang, ý vị không rõ.

Đông Phương Nhược Vũ như là đêm qua quá mức mệt mỏi, đến nay còn đang ngủ say, Hàn Linh không có đánh thức hắn, điều chỉnh tư thế ngủ của hắn, để cho hắn dựa ở trên của mình đùi nghỉ ngơi.

Hồi lâu, thanh âm ầm ĩ ở ngoài xe vang lên, có tiếng rao hàng, tiếng thét to, nói vậy bọn họ nhất định là tới chợ rồi. Bên ngoài tiếng bước chân hỗn độn tới gần, Hàn Linh vén rèm xem kỹ, thế nhưng ngoài ý muốn gặp được Long Chi Dực, lúc này hắn đang mặc một thân giáp bạc, dẫn theo các binh lính của quân Long gia kiểm tra xe ngựa qua đường.

Hàn Linh trạm đến càng xe trước, hướng Long Chi Dực phất tay: “Dực, ta ở chỗ này.”

Long Chi Dực nghe tiếng quay đầu lại, gặp được nàng, ánh mắt chợt sáng, dẫn ngựa hướng nàng chạy gấp lại đây. Nhìn thấy quầng thâm dưới đáy mắt của hắn, nhìn như kết quả một đêm chưa ngủ, Hàn Linh trong lòng không khỏi mà cảm động.

“Nàng đi đâu? Có biết ta rất lo lắng cho nàng hay không?”

“Không có việc gì, chàng đưa chúng ta hồi cung đi.”

Hàn Linh cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, lẫn nhau ngầm hiểu.

Bên cạnh xe ngựa, Hoàng Phủ Kiệt giục ngựa dẫn về phía trước, cười như không cười mà liếc nhìn về phía hai người. Long Chi Dực chú ý tới hắn, sắc mặt rất là không vui, hỏi: “Hoàng Phủ Kiệt? Tại sao hắn lại cùng nàng ở bên nhau?”

Hàn Linh sợ hắn hiểu lầm, giải thích nói: “Đêm qua ít nhiều nhờ có hắn, chúng ta mới thoát đi hắc y nhân cầm tù.”

Ánh mắt nghi hoặc của Long Chi Dực ở trên người hắn liếc mấy lần, lúc này mới quay đầu lại hướng bên trong xe ngựa nhìn lại: “Thái tử đâu?”

“Hắn còn đang ngủ.” Hàn Linh nhảy xuống xe ngựa, không muốn kinh động Đông Phương Nhược Vũ ở bên trong xe ngựa.

Long Chi Dực cúi người duỗi tay, kéo nàng đến lập tức, hai người ôm nhau cưỡi ngựa hồi cung. Hàn Linh dựa vào trước ngực hắn, nội tâm bình tĩnh đến vô cùng, cảm giác được người sủng ái thật tốt.

Cách đó không xa, Hoàng Thiếu Hoa xa xa mà nhìn thấy nàng bình an không có việc gì, lúc này mới yên tâm, ảm đạm mà xoay người rời đi. Hắn vốn là cùng Long Chi Dực một đường tới tìm nàng, trong lòng đối với bạn tốt luôn có chút thua thiệt, giờ này khắc này, hắn không muốn quấy rầy phần bình tĩnh cùng ấm áp này.

Khi trở lại hoàng cung, Hàn Hoàng đích thân tới Vân Cung tiến đến thăm hỏi nàng, lại mang theo không ít vật ban thưởng.

“Tiểu Hoa Nhi, con không có việc gì thật tốt quá, phụ hoàng rất lo lắng cho con.”

Hàn Linh không có để ý tới hắn, chuyên tâm mà dùng cơm, ở phủ Quốc sư cũng không có dùng cơm thật tốt, nàng thật là đói đến không nhịn được.

Hàn Hoàng không có để ý, liếc mắt Long Chi Dực ở một bên, đối với hắn rất là vừa lòng, phân phó nói: “Long Chi Dực, chuyện tra thích khách liền toàn quyền giao cho ngươi, cần phải đem người bắt cóc công chúa cùng Thái tử toàn bộ duy trì trật tự sạch sẽ.”

“Dạ, thần lãnh chỉ.” Long Chi Dực trả lời nói năng có khí phách.

Hàn Hoàng gật gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Kiệt: “Hoàng Phủ Kiệt, lần này ngươi hộ giá có công, trẫm liền phong ngươi một chức vụ thống lĩnh ngự tiền thị vệ, ngươi gần người bảo hộ công chúa an toàn.”

Hoàng Phủ Kiệt vui mừng, vội tạ ơn nói: “Thần Hoàng Phủ Kiệt lãnh chỉ tạ ơn.”

Hàn Linh trên tay cùng ngoài miệng đều ngừng lại một chút, có lầm hay không, để cho hắn gần người bảo hộ, vậy chẳng phải là…… Nàng có chút đau đầu, nhưng xem ở phân thượng người ta tốt xấu cứu nàng một mạng, nàng cũng không dễ chối từ, chỉ có thể cam chịu.

Mắt phượng hẹp dài của Hàn Hoàng phiếm giảo hoạt quang mang, khẽ cười nói: “Đứng dậy đi, lại qua năm ngày, đó là ngày đại hôn của các ngươi, về sau đều là người một nhà, phải hòa thuận, sau này cùng nau phụ tá công chúa xử lý chính vụ của Hàn quốc.”

Long Chi Dực kinh ngạc mà nhìn về phía Hàn Linh, dùng ánh mắt hướng nàng chất vấn, mang theo ý tứ tức giận. Hàn Linh chột dạ mà quay đầu, còn không có tới kịp đem việc này báo cho hắn, cũng không biết nên từ đâu mà nói lên.

Đợi sau khi Hàn Hoàng cùng Hoàng Phủ Kiệt đều rời đi, trong phòng chỉ còn lại có hai người Hàn Linh cùng Long Chi Dực. Hàn Linh thức thời mà vùi đầu ăn cơm, không dám nhìn thẳng vào hắn, sợ hắn truy vấn, nhưng cuối cùng vẫn là không tránh được đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi