NỮ HOÀNG TUYỂN PHU

Thiên Phượng mười năm, bốn biển thái bình, mưa thuận gió hoà.

Hàn Thành Hoàng cung.

Lại đến mùa mộc phù dung nở rộ, sau cơn mưa trong không khí tràn ngập mùi hương thơm ngát của mộc phù dung, khiến cho người say mê.

Ở trước một mảnh bụi hoa trong Ngự Hoa Viên, hai đứa trẻ năm, sáu tuổi tuổi sóng vai ngồi ở trên cỏ, hướng tới phương hướng con đường nhỏ nhìn xung quanh cái gì. Bọn chúng là một đôi bé trai và bé gái, bé trai vóc dáng hơi cao chút, trên khuôn mặt thanh tú được khảm một đôi mắt sáng ngời có thần, sống lưng của hắn thẳng tắp, bất cứ lúc nào đều giống như là quân nhân đứng thẳng như tùng, phảng phất kia đã thành thói quen của hắn; mà bé gái mặc một bộ váy dài lụa mỏng màu vàng nhạt, một đầu đen bóng như lụa trên mái tóc dài buộc hai cái nơ con bướm màu vàng nhạt, khuôn mặt của nàng tú mĩ tuyệt tục, khi cười trên má phải hiện ra một cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, điềm mỹ khả nhân.

“Tiểu Thuận Tử như thế nào còn không có trở về? Sai hắn hỏi thăm chút tin tức, như thế nào đi lâu như vậy?” Đứa bé gái không vui mà chu lên cái miệng nhỏ, có chút không kiên nhẫn.

“Vãn một chút cũng tốt, ngươi có thời gian nhiều hơn tiếp thu chuẩn bị thua.” Đứa bé trai trong tay đùa nghịch một đóa mộc phù dung, thần thái nhìn như nghiêm trang, đáy mắt lại trong lúc lơ đãng xẹt qua một mạt hồ quang. Khóe miệng của hắn hơi cong, cười như hồ ly.

“Ta mới sẽ không thua đâu! Hàn Tịch Dạ ta, là vĩnh viễn đều sẽ không thua!” Đứa bé gái nắm chặt nắm tay nhỏ, ở trước mặt đứa bé trai múa may.

Đứa bé trai một ngón tay đẩy ra nắm tay nhỏ của nàng, lười nhác mà bĩu môi nói: “Ngươi thua, đó là tất nhiên!”

Ở xa xa, Tiểu Thuận Tử công công bước nhanh chạy tới, thở hổn hển mà bẩm báo nói: “Công chúa, Long thiếu gia, chuyện hai người bảo nô tài tìm hiểu, nô tài đều đã tìm hiểu xong rồi.”

“Thế nào? Tối hôm qua mẫu hoàng của ta nhất định là ở chỗ của cha ta qua đêm đi?” Hàn Tịch Dạ nháy mắt sao, tràn đầy chờ mong. Nàng nghĩ thầm võ nghệ của cha là cao nhất bên trong tất cả phi tử của mẫu hoàng, cho nên đại bộ phận thời gian, mẫu hoàng đều bị cha bá chiếm, như vậy đêm qua mẫu hoàng ở chỗ của cha qua đêm cơ hội khẳng định sẽ rất lớn, cũng là bởi vì cái này, nàng mới dám cùng Long Trạch đánh đố, tiền đặt cược của bọn họ không nhỏ, cả một vạn lượng.

Tiểu Thuận Tử lau mồ hôi, ấp a ấp úng nói: “Hồi, hồi bẩm công chúa, nô tài không dám nói dối, đêm qua bệ hạ là ở chỗ của Long quý phi qua đêm.”

Hàn Tịch Dạ lắc đầu cả kinh kêu lên: “Không có khả năng!”

Tiểu Thuận Tử hoảng sợ, yếu ớt mà nói: “Đây là sự thật, bởi vì hôm qua là sinh nhật của Long quý phi, cho nên bệ hạ cố ý đi bồi Long quý phi ăn sinh nhật.”

Con ngươi lóe sáng của Hàn Tịch Dạ trừng thành tròn xoe, đôi má tức giận đến phình phình, chỉ vào Long Trạch chất vấn nói: “Long Trạch, ngươi nhất định đã sớm biết ngày hôm qua là sinh nhật của thúc thúc ngươi, có phải hay không? Ngươi dám chơi ăn gian?”

Long Trạch nhướng lông mày, mở ra tay nhỏ nói: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua! Một vạn lượng, cảm ơn!”

“A……” Hàn Tịch Dạ bị hắn tức giận đến lăn lộn ngay tại chỗ, một đầu châu thoa rớt đầy đất, trong miệng kêu la, “Đòi tiền không có, muốn mạng thì có một cái!”

Long Trạch đứng lên, ôm ngực nhìn Tiểu Dạ Nhi lăn lộn đầy đất, ẩn nhẫn ý cười, nhướng mày nói: “Ta muốn mạng nhỏ của ngươi làm cái gì? Ngươi đường đường công chúa, cành vàng lá ngọc, Long gia của chúng ta gia đình bình dân tài sản nhỏ, nhưng nuôi không nổi ngươi!”

Hàn Tịch Dạ ngừng lại, quỳ rạp trên mặt đất hùng hổ mà trừng mắt nhìn hắn nói: “Hừ, ta về sau liền gả vào Long gia của các ngươi, đem nhà các ngươi ăn sạch đến nghèo!”

Long Trạch hơi hơi nghiêng người, ở góc độ nàng nhìn không tới, khóe môi giơ lên, cười đến cực kỳ giống hồ ly.

Buổi trưa vừa qua khỏi, vóc dáng nho nhỏ của Hàn Tịch Dạ, rón ra rón rén mà đẩy cửa tiến vào tẩm cung của Hoàng quý phi. Cung nhân theo hầu nhìn thấy tiểu công chúa tiến đến, vừa định hành lễ, đã bị tiểu công chúa ra dấu im lặng, một đám lặng lẽ lui ra ngoài, ai cũng không dám phát ra tiếng. Nàng, Hàn Tịch Dạ, chính là tiểu công chúa duy nhất của nữ hoàng bệ hạ, đứng hàng thứ tư, nhận hết vạn ngàn sủng ái, ai cũng không dám đắc tội. Phải biết rằng tiểu công chúa nổi bão tới, kia có thể so với nữ hoàng bệ hạ tức giận còn phải khủng bố hơn nhiều.

Giờ phút này Hoàng Thiếu Hoa đang ở trên giường buổi sáng ngủ nghỉ ngơi, nghe được có người vào cửa, hắn nghĩ cung nhân ra vào quét dọn tẩm cung, cũng không để ý đến. Cho đến khi có người bò lên trên giường của hắn, trên môi chạm đến xúc cảm mềm mại, hắn mới chợt mở bừng mắt.

Vẻ mặt đáng yêu khuôn mặt nhỏ gần ngay trước mắt, cái miệng nhỏ anh đào đang dẩu đang hôn trộm hắn, thấy hắn bỗng nhiên mở bừng mắt, Hàn Tịch Dạ lập tức nở rộ ra một nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, lúm đồng tiền trên mái phải đẹp đến say lòng người.

Hoàng Thiếu Hoa vươn một cái ngón trỏ điểm ở trên cái miệng nhỏ không an phận của nàng, xúc cảm mềm mại, nước bọt mang theo ướt át và ngọt ngào xinh đẹp, hắn buồn cười mà nhẹ trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, nói: “Tiểu Dạ Nhi, con lại đang chơi xấu hả? Cẩn thận bị mẫu hoàng của con bắt được, đánh cái mông nhỏ của con!”

Hàn Tịch Dạ bị bắt được ngay tại chỗ, một chút cũng không có vẻ hổ thẹn, ngược lại lắc lắc ngón tay của hắn, làm nũng nói: “Hoàng cha cha, chờ ta trưởng thành, cha làm phò mã của con được không?”

Hoàng Thiếu Hoa mím môi cười nói: “Con làm như vậy, chính là cạy góc tường của mẫu hoàng con đó, nàng ấy sao có thể tha cho con được?”

Hàn Tịch Dạ lắc đầu: “Không sợ, dù sao mẫu hoàng còn có như vậy nhiều Hoàng phi đâu.”

Hoàng Thiếu Hoa khẽ nhướng đuôi lông mày nói: “Ta ngày đó chính là cũng nghe thấy con cùng Nam Cung cha cha của con nói qua lời nói giống hệt vậy, con rốt cuộc muốn mấy người phò mã?”

Hàn Tịch Dạ vẻ mặt vô tội mà lắc đầu nói: “Có sao? Nhất định là cha nghe lầm rồi!”

Tiểu gia hỏa không chịu thừa nhận, hắn cũng liền không chọc thủng nàng, điểm cái mũi nhỏ tinh xảo của nàng, hỏi: “Vô sự hiến ân cần, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

Hàn Tịch Dạ gương mặt tươi cười ngọt chết người, hì hì cười nói: “Con liền biết, Hoàng cha cha cha là người thông minh nhất trên đời này!”

“Lời này, cũng nghe thật quen tai.” Hoàng Thiếu Hoa tiếp tục nhướng mày.

Thân mình nhỏ của Hàn Tịch Dạ bò về phía trước, tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói: “Hoàng cha cha, có thể cho con một vạn lượng bạc hay không? Con cùng Long Trạch đánh đố, bị thua hắn, nhưng mà con không muốn để cho mẫu hoàng biết chuyện này, cha giúp con một chút được không?”

“Một vạn lượng? Đây cũng không phải là số tiền nhỏ, nó muốn nhiều ngân lượng như vậy làm cái gì?” Hắn liền đoán được tiểu gia hỏa này sẽ không không có việc gì không đăng tam bảo điện, nó ngày thường chính là thích dính cha nó nhất, hoặc là hai người ca ca của nó, cũng chính là lúc muốn có ngân lượng, mới có thể nghĩ đến hắn. Điểm này, cùng mẫu hoàng của nó cực giống. Bất quá, đây cũng là chỗ ưu thế của hắn, trong tay hắn khống chế toàn bộ tài phú của Thiên Phượng Quốc, cho nên Hàn Linh vĩnh viễn đều sẽ không vắng vẻ hắn.

Hàn Tịch Dạ còn nói thêm: “Long Trạch nói, hắn ở Kim Minh Hiên nhìn trúng một thanh bảo kiếm, muốn mua nó. Nhưng ông chủ nói, bảo kiếm kia cần phải có một vạn lượng bạc đâu.”

“Bảo kiếm gì, cần có một vạn lượng bạc? Hôm nào con bảo nó mang ta đi nhìn xem, ta đi giúp nó trả giá, một ngàn lượng nếu là mua không được một thanh bảo kiếm, ta liền mua hết cả cửa hàng của hắn ta!” Hoàng Thiếu Hoa nhận định nhất định là hai đứa tiểu gia hỏa này bị người hố, thật lâu không có đi theo người nói chuyện làm ăn, hắn bỗng nhiên có chút hoài niệm những ngày gây dựng sự nghiệp trước đây, không giống bây giờ, hắn chỉ cần động một đầu bút, người ta tranh nhau tới cửa cùng hắn nói chuyện làm ăn, hơn nữa là hàng ngàn hàng vạn thương gia tranh tới.

“Hoàng cha cha, cha quá soái! Con thật sùng bái cha nha!” Hàn Tịch Dạ hai mắt phiếm ngôi sao nhỏ, lúm đồng tiền hiện ra thật sâu.

Hoàng Thiếu Hoa điểm lúm đồng tiền của nàng, cười trách mắng: “Tiểu vua nịnh nọt!”

Một góc Đông Nam trong Hoàng cung, bên phía nam Đông Cung, có một chỗ gọi là Quan Tinh Các. Đó là cung điện nữ hoàng chuyên môn vì con thứ ba của nàng, cũng chính là Tam hoàng tử Hàn Chi Hiên xây dựng. Ở bên cạnh tẩm cung có một tòa lầu cao mười tầng Quan Tinh Lâu, chuyên dùng để cho Tam hoàng tử quan sát và đo tinh tượng, nghiên cứu thiên văn.

Nghe đồn Tam hoàng tử kế thừa thiên phú biết trước thiên mệnh của phụ thân Đạm Đài Phi Hiên, từ nhỏ liền có năng lực cảm ứng vượt qua người thường. Khi hắn vẫn là trẻ con, chỉ cần hắn vừa khóc, trời liền mưa, hắn cười, trời liền nắng, hắn nếu là không khóc không cười, như vậy chính là trời nắng biến thành nhiều mây, hoặc là nhiều mây chuyển thành nắng.

Ở trong cung điện của hắn khắp nơi có thể thấy được bài trí và sách bói toán tinh tượng, sau khi phụ thân hắn mất đi năng lực thiên mệnh giả, hắn ngược lại kế thừa thiên phú này, trở thành một thế hệ thiên mệnh giả mới, đồng thời cũng đánh vỡ quy tắc có sẵn của Đạm Đài gia tộc chỉ có người cùng họ thành hôn mới có thể ra đời thiên mệnh giả.

Khi Hàn Tịch Dạ và Long Trạch cùng nhau đi vào Quan Tinh Các, Hàn Chi Hiên đang  nghiên cứu một bộ bày bố trận pháp Thiên Môn Trận, khắp nhà ở đều là đá vụn, bày biện thành đôi, nhìn như không có trật tự, kỳ thật bên trong che kín huyền cơ.

“Hiên ca ca, huynh lại đang đùa nghịch trò chơi gì vậy?”

Hàn Tịch Dạ từ chỗ cửa cái đầu nhỏ ló vào, phòng của Hiên ca ca nàng, nàng trước nay cũng không dám dễ dàng tiến vào, nhớ rõ có một lần, nàng không cẩn thận xông vào, ai ngờ bên trong bày trận, hại nàng ở trong trận bị nhốt nửa ngày mới bị phát hiện thả ra, sau lần đó, nàng sẽ không bao giờ dám tùy tiện vào phòng của hắn nữa. Bất quá, mỗi ngày sáng sớm nàng đều sẽ lại đây một chuyến, hỏi một câu tình hình vận may hôm nay của nàng, xem có vận đen hay không, hôm nay có thể bị phu tử quở trách hay không; sau đó lại hỏi vừa hỏi có tài vận hay không, có thể từ chỗ ủa Long Trạch thắng được bạc hay không; lại chính là hỏi một câu có vận đào hoa hay không, có thể trùng hợp gặp phải tiểu soái ca nào đó thổ lộ với nàng hay không. Tóm lại mỗi ngày một quẻ, đã thành thói quen của nàng, cũng chính là ngày ấy khi cùng Long Trạch đánh đố, nàng ngủ quên, đã quên tới hỏi quẻ, cho nên mới sẽ hại nàng thua một vạn lượng bạc.

Hàn Tử Hiên nhìn thấy nàng tới, cũng không cần nàng mở miệng, liền biết mục đích tới của nàng. Hàn Tử Hiên kế thừa dung nhan xuất trần thoát tục của phụ thân hắn, mới tám tuổi, cũng đã đẹp như trích tiên, tuấn dật phi phàm. Nếu không phải hắn cả ngày thích tránh ở trong Quan Tinh Các nghiên cứu ngũ hành tinh tượng của hắn, không thường lộ diện bên ngoài, danh hiệu đệ nhất mỹ thiếu niên của Thiên Phượng Quốc liền nhất định chắc chắn thuộc về hắn. Mà hiện giờ, danh hiệu đệ nhất mỹ thiếu niên của Thiên Phượng Quốc đã thuộc sở hữu Thái tử ca ca cuồng ngạo không kềm chế được, anh tài ngút trời kia của hắn, Hàn Tử Mặc, cũng tức là người con trai thứ hai của nữ hoàng, con của Sở Mặc.

“Muội hôm nay nếu lên phố, sẽ có vận đào hoa, nhưng mà, cũng có vận đen. Ấm áp nhắc nhở, ngàn vạn không cần cưỡi ngựa!”

Hàn Tử Hiên nói xong, lại tiếp tục cúi đầu đùa nghịch Thiên Môn Trận của hắn, lưu lại Hàn Tịch Dạ không hiểu ra sao và Long Trạch sắc mặt âm trầm.

Vận đen? Không cần cưỡi ngựa?

Hàn Tịch Dạ đối với vận đào hoa nhưng thật ra cảm thấy rất hứng thú, nhưng mà nàng cũng quý trọng tính mạng của mình, cái đầu nhỏ suy nghĩ một hồi, phải như thế nào mới có thể phòng ngừa vận đen đây?

Long Trạch nghĩ lại là chuyện khác, vận đào hoa? Cô gái nhỏ này thế nhưng còn có vận đào hoa? Hắn ngược lại muốn nhìn, đào hoa của nàng rốt cuộc ở nơi nào, hắn một khi nhìn thấy, một hai phải hái được nó!

Một chiếc xe ngựa hoa lệ từ cửa cung mà ra, trên xe ngồi ba người, Hoàng Thiếu Hoa một thân thường phục màu ánh trăng ngồi ở giữa, hai đứa nhóc tì Hàn Tịch Dạ và Long Trạch một trái một phải ngồi ở bên cạnh người hắn, từ lúc bắt đầu lên xe, hai đứa nhóc tì liền cực kỳ không an phận, vẫn luôn ở bên cãi nhau. Có thể bởi vì duyên cớ Long Trạch là cháu trai của Long Chi Dực, từ nhỏ liền ở trong cung cùng hoàng tử, các công chúa cùng nhau lớn lên, mà hắn cùng Hàn Tịch Dạ tuổi tác gần nhất, cho nên hai đứa thường thường chơi ở bên nhau, thích đấu võ mồm, cũng thích kết phường tới trêu cợt người khác.

Hoàng Thiếu Hoa nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho hai đứa đấu võ mồm lẫn nhau tìm niềm vui, cho đến khi ở trung tâm phố xá, hắn mới dẫn hai đứa xuống xe, đi bộ tiến vào đường cái. Ở phía sau bọn họ, trong tối ngoài sáng đi theo mấy chục người đang hộ vệ bọn họ.

Tới trước cửa một cửa hàng “Kim Minh Hiên”, Long Trạch chỉ vào biển hiệu trên cửa nói: “Hoàng thúc thúc, chính là cửa hàng này.”

“Chúng ta đi vào.” Hoàng Thiếu Hoa một tay dắt một đứa, dẫn hai đứa vào cửa, sau khi nhìn hết một vòng, hỏi, “Chưởng quầy đâu? Ai là chưởng quầy của cửa hàng?”

Một người tiểu nhị đi lên tiếp đón, đáp: “Khách quan, thật ngượng ngùng, chưởng quầy cửa hàng của chúng ta hôm nay không ở trong cửa hàng, nhưng thật ra Thiếu Đông Gia của cửa hàng chúng ta vừa lúc ở này. Ngài xem, ngài muốn cùng Thiếu Đông Gia của chúng ta nói hay không?”

Hoàng Thiếu Hoa phất tay nói: “Cũng được, vậy mời Thiếu Đông Gia của các ngươi ra tới, ta muốn cùng hắn nói bút làm ăn.”

“Dạ, khách quan, xin ngài chờ một lát.” Tiểu nhị lui ra, đi về phía phương hướng nội đường.

Một lát sau, tiểu nhị từ nội đường trở về, phía sau hắn ta một đứa trẻ * tuổi đi theo, quần áo hoa lệ, ánh mặt trời tuấn dật, làm cho trước mắt người không khỏi mà sáng ngời. Tiểu nhị vì hắn vén rèm dẫn đường, thái độ cực kỳ ân cần. Hoàng Thiếu Hoa từ biểu tình của tiểu nhị liền phán đoán ra thân phận thật sự của bé trai, không khỏi mà ghé mắt với hắn, hay là đứa trẻ tuổi nhỏ như thế liền bắt đầu trải đời kinh thương?

Tiểu nhị giới thiệu nói: “Thiếu Đông Gia, vị này chính là khách quan yêu cầu gặp chưởng quầy. Còn chưa có thỉnh giáo khách quan xưng hô như thế nào?”

“Tại hạ họ Hoàng.” Hoàng Thiếu Hoa quan sát đối phương kỹ lưỡng, tuy là tuổi nhỏ, ánh mắt lại cực kỳ trầm liễm, tính tình cũng là như thế, vui giận không hiện ra, không hổ là một hạt giống tốt của kinh thương.

Đứa bé trai nghe nói, con ngươi đen bóng đột nhiên sáng lên rất nhiều, thử hỏi: “Hay là các hạ chính là thiên hạ đệ nhất phú thương Hoàng Thiếu Hoa Hoàng tiền bối? Tại hạ họ kép Mộ Dung, tên một chữ Tĩnh.”

Hoàng Thiếu Hoa nhưng thật ra thật kinh ngạc hắn lập tức liền đoán được thân phận của mình, hứng thú đối với hắn càng thêm nùng liệt, đang muốn trả lời hết sức, tiểu gia hỏa vẫn luôn ở bên lặng im, bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Hàn Tịch Dạ tò mò mà đánh giá đứa bé trai, một đôi mắt sao phiếm đào hoa, hướng về phía đối phương phất tay chào hỏi nói: “Hi, soái ca ca, miệng ngươi bị dơ, ta giúp ngươi lau nha.”

Hoàng Thiếu Hoa lạnh không khỏi mà ho nhẹ ra tiếng, quả nhiên có mẹ này tất có con gái này. Mà Long Trạch còn lại là thật khinh bỉ quăng cho nàng một cái liếc mắt, thủ đoạn đến gần thấp kém như vậy, nàng còn không biết xấu hổ mà dùng?

Ra ngoài dự kiến của bọn họ chính là, Mộ Dung Tĩnh người ta chính là một đứa trẻ đơn thuần, đâu có tâm địa gian giảo nhiều như bọn họ vậy? Nhìn thấy đứa bé gái này lớn lên đáng yêu như thế, đặc biệt một cái má lúm đồng tiền rất là làm cho người ta thích, hắn cúi đầu đánh giá Hàn Tịch Dạ, lộ ra một mỉm cười khe khẽ với nàng.

Nhìn gần càng thêm đẹp, Hàn Tịch Dạ mừng thầm, tiếp tục cố gắng nói: “Ngươi cong người xuống chút, ta giúp ngươi lau vết bẩn.”

Mắt thấy liền phải hôn đến đôi môi mỏng kia, Long Trạch bỗng nhiên vươn móng vuốt của hắn, nắm cổ áo của nàng lên, xách tới một bên, nói: “Ta giúp ngươi lau đi!” Hắn nói liền cầm lấy tay áo, ở trên môi đối phương chà sát một hồi, tức giận đến Hàn Tịch Dạ thiếu chút nữa ngay tại chỗ lăn lộn la lối khóc lóc.

Mộ Dung Tĩnh nhíu nhíu mày, lui xa hắn, không rõ hắn vì sao đối với mình có chứa địch ý. Hắn một lần nữa đem lực chú ý đặt lại trên người Hoàng Thiếu Hoa, nói: “Tại hạ cho tới nay liền rất ngưỡng mộ tiền bối, cũng thường nghe các trưởng bối nhắc tới lịch sử huy hoàng của tiền bối, không biết có thể xin tiền bối thu ta làm đồ đệ hay không? Ta rất có thành ý, muốn cùng tiền bối học tập đạo kinh thương.” Cử chỉ của hắn có nề nếp, hào phóng khéo léo, được Hoàng Thiếu Hoa yêu thích.

Hàn Tịch Dạ cười đến cong mắt, lôi kéo Hoàng Thiếu Hoa ống tay áo làm nũng nói: “Hoàng cha cha, đáp ứng hắn đi, con muốn hắn tiến cung chơi với con.” Nàng nghĩ đối phương nhất định chính là đào hoa theo như lời trong bói toán của Hiên ca ca, nếu là đào hoa, nàng đương nhiên là ai đến cũng không cự tuyệt, nhanh chóng mà thu hồi trong cung đi.

Long Trạch tức khắc mặt âm trầm, nắm bím tóc của nàng nói: “Đừng quên, hôm nay chúng ta là tới mua kiếm!”

Hàn Tịch Dạ chụp phủi tay hắn, dỗi nói: “Long Trạch chết tiệt, không được nắm bím tóc của ta! Lại chưa nói không mua, Hoàng cha cha thu đồ đệ và mua kiếm hoàn toàn không xung đột, Hoàng cha cha, cha nói đúng không?”

Mộ Dung Tĩnh sau khi nghe nói mục đích tới đây của bọn họ, đâu vào đấy mà nói: “Tiền bối, ba người nhìn trúng chuôi kiếm nào? Ta sai tiểu nhị mang tới cho ba người cẩn thận giám định và thưởng thức.”

Long Trạch chỉ chỉ chỗ bảo kiếm thanh hoa văn trang sức tinh tế treo ở quầy cao nhất một nói: “Chính là chuôi này! Ta muốn mua tới đưa cho ông nội dùng làm đại thọ thọ lễ 60.”

Đợi tiểu nhị lấy bảo kiếm, Mộ Dung Tĩnh động tác thành thạo mà tháo ra cái bao bảo kiếm và cái hộp đựng bảo kiếm, giới thiệu nói: “Chuôi thất tinh kiếm này, đã ở trên đời lưu truyền mấy trăm năm, chính là chọn dùng thủ pháp đặc thù trích rèn luyện mà thành, mặt trên còn đổ nước đồng, thổi lông đứt tóc, chém sắt như chém bùn, được xương là bảo kiếm trăm năm khó gặp.”

Hoàng Thiếu Hoa cầm lấy bảo kiếm đánh giá một phen, âm thầm gật đầu, kiếm này quả nhiên không phải vật phàm, hỏi: “Thanh kiếm này bán bao nhiêu ngân lượng?”

Mộ Dung Tĩnh buột miệng thốt ra nói: “Tổng cộng là một vạn hai ngàn hai.”

Long Trạch nghe hắn kêu giá như thế, không khỏi mà nhíu mày nói: “Một vạn hai ngàn hai? Hai ngày trước khi ta qua hỏi, mới một vạn lượng, như thế nào ngược lại tăng giá rồi?”

Mộ Dung Tĩnh không chút hoang mang nói: “Ngươi cũng nói, ngươi là hai ngày trước qua hỏi giá, khi đó thật là một vạn lượng. Nhưng mà, đây là cổ kiếm, giá trị của cổ kiếm liền ở chỗ lịch sử của nó đã lâu, nó lắng đọng lại vô số dấu vết của lịch sử, cho nên, thời gian càng dài, giá trị của nó cũng liền càng cao.”

Long Trạch hừ lạnh nói: “Vậy nói cách khác, nó một ngày tăng lên một ngàn lượng?” Thật đủ đen!

Mộ Dung Tĩnh thong thả ung dung mà lắc đầu nói: “Cũng không hẳn vậy, nó giá trị là trục cấp tăng lên, ngươi nếu là ngày mai lại đến mua, chỉ sợ nó giá cả liền không phải bây giowg một vạn hai ngàn hai.”

Long Trạch vẫn là lần đầu gặp gỡ người so với hắn còn hồ ly, còn bất hiển sơn lộ thủy*, hắn rốt cuộc biết như thế nào thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Hắn ẩn nhẫn hạ trong lòng tức giận, nói: “Hảo, ngươi có loại! Ta không mua còn không được sao?”

* Bất hiển sơn lộ thủy (不显山露水): ý nói những người không hiển lộ tài năng.

Hoàng Thiếu Hoa bỗng nhiên cất tiếng cười to: “Ha ha ha…… Không tồi! Ngươi quả nhiên rất có thiên phú kinh thương, ngươi đồ đệ này, ta thu chắc rồi.”

Hắn lại lần nữa cúi đầu nhìn nhìn bảo kiếm trong tay nói: “Ừ, thanh kiếm này đích xác giá trị cái giá này! Long Trạch, kiếm này ta thay ngươi mua.”

“Ta từ bỏ!” Long Trạch còn lại là khó chịu mà xoay đầu, hắn biết được lòng tự trọng của mình bị khuất nhục, không muốn nhận cái tình này. Hắn rất tin một ngày nào đó, hắn có thể bằng vào năng lực của mình có được thanh bảo kiếm này.

“Ngươi đứa nhỏ này!” Hoàng Thiếu Hoa lắc đầu cười khẽ, cũng không miễn cưỡng hắn.

Sau khi từ Kim Minh Hiên ra tới, mặt của Long Trạch liền vẫn luôn nặng nề, rất là không vui. Hàn Tịch Dạ thấy vậy, liền nghĩ pháp mà chọc hắn vui vẻ, ngày thường cùng hắn cãi nhau quen rồi, hắn bỗng nhiên không phản ứng, nàng thật là có chút không quen.

Một con ngựa chạy ở trên đường lớn xuyên qua, Long Trạch đầu cúi xuống đột nhiên nâng lên, nhận rõ người ở trên lưng ngựa, tức khắc vui vẻ lên, hướng tới người ở trên lưng ngựa kêu to nói: “Cha, cha đã trở lại?” Xem Long Chi Vũ một thân nhung trang, bộ dáng tựa như vừa mới vào thành, hẳn là mới từ biên quan tuần phòng (đi lòng vòng trong một khu vực để ngăn ngừa việc bất trắc) trở về.

Long Chi Vũ dắt ngựa, ở trong đám người thấy được con trai cùng với Hoàng Thiếu Hoa và Hàn Tịch Dạ, vội nhảy xuống ngựa tới tham kiến: “Mạt tướng tham kiến Hoàng quý phi, công chúa.”

Hoàng Thiếu Hoa nhìn lướt qua chung quanh, đã có số ít mấy người nghe được thanh âm của hắn, nhìn về phương hướng của bọn họ. Hắn vội vàng ngăn trở Long Chi Vũ, tiến lên giả bộ đỡ một phen nói: “Long tướng quân, ở ngoài cung vẫn là không cần xưng hô quan hàm (danh hiệu cao quý theo thứ bậc của người làm việc triều đình), ngươi với ta cùng ở trong triều đình làm quan, có thể kêu thẳng tên họ.”

“Vâng, Hoàng huynh.” Long Chi Vũ lựa chọn xưng hô thích hợp, khoảng cách không gần không xa, đúng mức.

“Tại hạ còn có chút quân vụ (công việc trong quân đội) phải xử lý, liền thứ không phụng bồi. Tiểu Trạch, cùng cha về nhà.”

Long Trạch “Dạ” một tiếng, duỗi tay với phụ thân, để cho phụ thân ôm hắn lên ngựa. Hàn Tịch Dạ thấy vậy, nóng nảy, hét lên: “Ta cũng phải đi nhà các ngươi!”

Long Trạch nhướng mày, khốc khốc mà hừ một tiếng, không để ý tới nàng. Hàn Tịch Dạ vì thế túm ống tay áo của Long Chi Vũ nói: “Long bá bá, ta biết Long gia của các ngươi gia đình bình dân tài sản nhỏ, nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ bảo mẫu hoàng  của ta đưa bạc cho nhà các ngươi, ngươi để cho ta đi nhà các ngươi chơi đi!”

Long Chi Vũ tức khắc ngốc, Long gia của bọn họ khi nào biến thành gia đình bình dân tài sản nhỏ? Nhưng mà nghe giọng điệu này ngược lại như là con trai của mình nói, hắn vì thế đem tầm mắt triệu hồi đến trên người con trai, dùng ánh mắt dò hỏi. Mà Long Trạch sớm đã nghẹn cười đến lợi hại, hắn bất quá là thuận miệng nói một chút, nàng thật đúng là tin!

Long gia của bọn họ vốn chính là danh môn vọng tộc, hơn nữa có thúc thúc của hắn ở trong cung làm phi, hậu thuẫn cực mạnh, sao có thể sẽ không có tài sản? Cũng chỉ có Hàn Tịch Dạ nha đầu ngốc này mới tin, nàng thật đúng là cho rằng nàng một đứa nhóc có thể ăn nghèo Long gia của bọn họ?

Nhìn thấy vẻ ngoài của con trai, Long Chi Vũ sắc mặt có chút xấu hổ, khom người nói với Hàn Tịch Dạ: “Công chúa, nếu không ngày khác đi. Ngày khác, thần nhất định bảo trong phủ chuẩn bị tốt hết thảy, chờ đón công chúa đại giá quang lâm.”

“Ta không cần, ta liền phải đi bây giờ!” Tính tình quật cường của Hàn Tịch Dạ lại phát tác, lập tức liền bắt đầu lăn đường cái, cũng không biết là kế thừa tật xấu kỳ là của ai. Ở trong cung như vậy còn chưa tính, trong cung chỗ ngồi sạch sẽ, hiện giờ ở trên đường cái, này một lăn đầy đất, toàn thân trên dưới đều là bụi đất.

Hoàng Thiếu Hoa rất là bất đắc dĩ, vội vàng đôm nàng từ trên mặt đất lên, nhẹ giọng khuyên giải an ủi nói: “Được rồi, Tiểu Dạ Nhi ngoan, vậy Hoàng cha cha bồi con đi Long gia một chút đi.”

“Ừm.” Hàn Tịch Dạ nặng nề mà gật đầu, cuối cùng là ngừng nghỉ xuống dưới. Hoàng Thiếu Hoa ngồi xổm người xuống phủi toàn thân trên dưới bụi đất của nàng, khi lại ngẩng đầu xem nàng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cái miệng nhỏ hơi dẩu, thật đúng là đáng yêu đến cực điểm.

“Ta muốn ngồi cùng với Long Trạch.”

Long Chi Vũ lần này nói cái gì cũng không dám lại từ chối nàng, cung kính mà mời nàng lên ngựa, để cho hai đứa nhỏ ngồi trên lưng ngựa, hắn thì phụ trách dẫn ngựa. May mà quân vụ cũng không phải quá cần thiết, hắn vẫn là trước hống công chúa hồi phủ tốt hơn.

“Về sau không được ở trên đường cái lăn lộn đầy đất, bộ dáng vừa rồi của ngươi rất ngu, biết không?”

“Ta mới không ngu, ta làm số học so ngươi nhanh hơn nhiều.”

“Đó là hai chuyện khác nhau, dù sao bộ dáng vừa rồi của ngươi, chính là rất ngu.”

“Long Trạch chết tiệt, ngươi mới ngu đó, a……”

Trong lúc hai đứa nhỏ tranh nháo, Hàn Tịch Dạ thân mình nghiêng về một bên, thế nhưng từ trên ngựa ngã xuống dưới. Long Chi Vũ và Hoàng Thiếu Hoa đều đứng ở bên trái con ngựa, mà phương hướng nàng rơi xuống vừa lúc là phía bên phải, nước xa không cứu được lửa gần. Đáng thương thân mình nho nhỏ của nàng mắt thấy liền rơi xuống đất nở hoa, bỗng nhiên một trận gió thổi tới, ở trong nháy mắt nàng sắp rơi xuống đất, một đôi tay vững vàng tiếp được nàng.

Hình dáng điêu khắc lạnh lùng cứng cỏi, miêu tả ra tư thế thiên thần, cái mũi cao thẳng, mày kiếm vào tóc mai, đó là một mỹ thiếu niên làm người liếc mắt một cái liền ấn tượng khắc sâu.

Hàn Tịch Dạ ngơ ngẩn nhìn hắn, khóe miệng nước miếng đã bất tri bất giác mà chảy ra. Thiếu niên thấy vậy, kéo môi cười khẽ, nụ cười này, càng là đem Hàn Tịch Dạ mê đến đầu óc choáng váng.

“Đa tạ thiếu hiệp.” Hoàng Thiếu Hoa từ trong tay thiếu niên tiếp nhận Hàn Tịch Dạ, xem đối phương tuy chỉ khoảng mười tuổi, thân thủ mới vừa rồi hiển lộ đủ thấy công lực này sâu, hắn rất là thưởng thức. Lại xem đối phương một bộ quần áo bao lấy thân hình mạnh mẽ, bên hông có mang một con dao găm, liền xưng hắn là thiếu hiệp.

Thiếu niên không có nhiều lời, chỉ hơi hơi gật đầu, liền xoay người rời đi.

Hàn Tịch Dạ thật vất vả từ trong trạng thái mới vừa rồi bị mê đến choáng váng tỉnh táo lại, ở trong lòng ngực Hoàng Thiếu Hoa hướng tới đối phương vẫy tay: “Ca ca xinh đẹp, không cần đi!”

Thiếu niên dừng chân, quay đầu mỉm cười, cười đến khuynh quốc khuynh thành, rung động thẳng đến trái tim nhỏ của Hàn Tịch Dạ run run.

“Đừng nhìn, thật mất mặt!”

Long Trạch mới vừa rồi hại nàng té xuống ngựa, cõi lòng tràn đầy áy náy, bây giờ thấy bộ dạng hoa si tướng này của nàng, liền nhịn không được mà hờn dỗi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi