NỤ HÔN CHÁY BỎNG

Hai người đồng thời tra hỏi đối phương.

Vừa dứt lời, cô bé ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ kinh ngạc chớp chớp mắt, thân hình nhỏ nhắn quay sang, dò cái đầu ra trước mặt Hứa Phương Phỉ nhìn về phía cửa.

Vừa nhìn lên, ngay lập tức nhìn thấy người thanh niên đẹp trai đang đứng trước mặt anh Giang Tự.

Đừng nhìn cô nương Lý Tiểu Huyên này còn nhỏ, yêu cái đẹp là sở thích ở mọi lứa tuổi, người bạn nhỏ mẫu giáo này là nhan khống tiêu chuẩn, nhìn thấy anh đẹp đẹp, mắt cô bé lập tức sáng lấp lánh.

Nhưng mà......

Đôi mắt Tiểu Huyên chớp chớp hai lần, lại dường như là sợ hãi, bị doạ rụt đầu lại - nhưng mà, anh đẹp trai này và anh Giang Tự đẹp như ánh nắng mặt trời trông không giống nhau.

Anh ấy là anh đẹp trai hung dữ.

Khi tức giận bộ dáng sẽ gầm gừ muốn ăn thịt trẻ em!

Tiểu Huyên nghiêng đầu, lẩm bẩm: "Thật kỳ lạ, dì Kiều không nói hôm nay sẽ có khách tới nhà."

Sau khi tự mình nói xong, Tiểu Huyên giật nhẹ gấu áo len của Hứa Phương Phỉ, khuôn mặt cô bé đầy nghi ngờ và tò mò: "Chị, anh đẹp trai hung dữ bên ngoài đó trông rất quen, có phải em đã gặp anh ấy rồi không?"

Trong khi nha đầu Tiểu Huyên đánh giá "anh đẹp trai hung dữ", thì cùng lúc đó, Hứa Phương Phỉ cuối cùng cũng hoàn hồn sau cú sốc và sự hoài nghi.

Cô nhanh chóng chải đầu, buộc bím tóc của Tiểu Huyên thành hai nửa rồi đứng dậy đi ra cửa, kinh ngạc nói: "Huấn luyện viên? Sao anh lại tới đây?"

Đôi môi mỏng của Trịnh Tây Dã mím chặt thành một đường.

Từ khi cô nương này trở về quê, anh ở Vân Thành không ngủ một ngày nào, mỗi đêm trằn trọc trở mình, bất kể là mở mắt hay nhắm mắt, trong đầu anh đều tràn ngập hình ảnh đỏ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận quyến rũ của cô.

Cảm giác giống như bị một chiếc lông vũ màu hồng gãi vào tim, mềm mại mịn màng, như có như không, gần như bức Trịnh Tây Dã phát điên.

Lúc đầu, anh buộc phải kiềm chế bản thân.

Kìm nén nhớ nhung cô, kìm nén khao khát cô, kìm nén nhiều suy nghĩ với cô.

Khi anh ở Lăng Thành, cô là tia sáng trong cuộc sống đen tối của anh, là chỗ dựa tinh thần của anh, là người chở che, khi anh hồi phục vết thương ở chân, cô là động lực để anh sống và thoát ra khỏi vực sâu.

Nhưng bây giờ, cô đã trở thành một loại nghiện trong trái tim và máu của anh, thậm chí còn ám ảnh và tham lam hơn nghiện, càng chạm vào, anh càng khao khát, càng khao khát, anh càng đến bờ vực mất kiểm soát. Anh đã tự nhủ không biết bao nhiêu lần phải giữ khoảng cách an toàn với cô, không được vượt qua bãi mìn như đêm đó.

Nếu đêm đó Cố Thiếu Phong không đột nhiên gõ cửa gọi lý trí anh quay về, anh cũng không biết mình sẽ làm gì cô.

Anh không bao giờ được để chuyện như thế xảy ra nữa.

Nhưng mới tối hôm qua, Tôn Diễn lại gọi điện thoại cho Trịnh Tây Dã qua đường dây quân sự, một lần nữa nói rõ với anh nhiệm vụ đến trạm Côn Luân sẽ là trong nửa đầu năm sau. Theo nghiên cứu của tổ chức, thời gian bắt đầu của nhiệm vụ là tháng Tư năm sau.

Vào đầu tháng Tư năm sau, Lang Nha sẽ gửi thư cho Công nghiệp Quân sự Vân Thành để ra lệnh triệu hồi Trịnh Tây Dã.

Nói cách khác, thời gian anh còn có thể ở lại Công nghiệp Quân sự Vân Thành, ở cùng Hứa Phương Phỉ, ngoại trừ kỳ nghỉ đông, chỉ còn không tới ba tháng.

Nghĩ đến đây, tự chủ mà Trịnh Tây Dã luôn tự hào liền sụp đổ thành hư vô. Tất cả kiên nhẫn, kiềm chế, đè nén, đều mẹ nó đi gặp quỷ đi.

Lòng anh tràn đầy điên cuồng muốn gặp cô.

Vì vậy, Trịnh Tây Dã đã đặt vé máy bay từ Vân Thành đến Thái Thành vào đêm hôm đó, đến Thái Thành trước bình minh, sau đó bắt chuyến tàu cao tốc từ Thái Thành đến Lăng Thành suốt đêm.

Anh cả đêm không nhắm mắt, đi khắp nửa Trung Quốc, chỉ để nhìn thấy cô gái mình tâm tâm niệm niệm ngày đêm thương nhớ.

Nhưng Trịnh Tây Dã không dự đoán được cảnh tượng trước mặt mình.

Bé con của anh vẫn nhỏ nhắn xinh xắn, mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng mềm mại, chiếc cằm nhỏ hơi hếch chìm trong cổ áo lông xù, nước da trắng trẻo, mềm mại dịu dàng, như con mèo nhỏ được bao bọc trong mây.

Nhưng bên cạnh cô còn một Giang Tự đẹp trai ga lăng.

Hơn nữa, câu hỏi "sao anh lại tới đây" từ miệng Hứa Phương Phỉ hoàn toàn giống với những gì Trịnh Tây Dã nghe được từ miệng Giang Tự một phút trước.

Trịnh Tây Dã ảm đạm nheo mắt lại.

Anh và Giang Tự lớn lên trong cùng một sân, mặc quần hở đũng ăn cùng ở cùng với nhau, anh em hai mươi mấy năm, tình bạn là ngoài cuộc sống. Trước đây anh chưa bao giờ nhận ra thằng nhóc này lớn lên lại thiếu đánh như vậy.

Cả căn phòng im lặng khoảng mười giây.

Một lúc sau, Trịnh Tây Dã rời mắt khỏi khuôn mặt bé con của mình, nhìn Giang Tự đang đứng trước mặt mình. Môi anh hơi hé mở, giọng điệu lạnh lùng, lặp lại lần nữa: "Tôi hỏi, sao cậu lại ở đây."

Ý tứ rõ ràng là muốn Giang Tự đưa ra câu trả lời trước.

Giang Tự nhếch môi cười, ánh mắt thản nhiên: "Trong Cục phân phát quà an ủi chúc mừng năm mới, tôi tới gửi cho dì Kiều và ông ngoại. Còn cậu, sao đột nhiên lại tới đây?"

Trịnh Tây Dã nói thẳng: "Sắp đến Tết, tôi đến thăm dì và ông ngoại, chúc ông cụ ăn Tết sớm."

Trịnh Tây Dã và Giang Tự đều dong dỏng cao lớn, một người đẹp trai lạnh lùng vừa là chính cũng là tà, người kia sắc sảo anh tuấn một thân chính nghĩa, đối mặt với nhau, khí chất không ai thua kém ai.

Cuộc đối đầu giữa hai nhân vật cấp trùm này, hình ảnh không thể nghi ngờ là rất mãn nhãn.

Nhưng......

Hứa Phương Phỉ nghi ngờ khịt mũi, đánh hơi xung quanh.

Sao lại có cảm giác, trong không khí nhà cô thoang thoảng mùi thuốc súng nhỉ?

Lúc này, Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống nhìn về phía cô gái đáng yêu kia, màu mắt rõ ràng nhu hòa đi. Anh nhướng mày, thấp giọng hỏi: "Làm sao. Tôi đường xa tới gặp em, định để tôi xách đồ đứng ở cửa à?"

"A." Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt, lúc này mới ý thức được mình quên mời anh vào, hai má xấu hổ đỏ bừng, vội vàng lui ra sau, "Thực xin lỗi huấn luyện viên. Anh mau vào đi."

Nói xong, Hứa Phương Phỉ nhanh chóng bước sang một bên.

Giang Tự cũng bình tĩnh lùi lại một bước.

Nửa giây sau, Trịnh Tây Dã cụp mi mắt, liếc nhìn khoảng cách của bé con nhà mình và Giang Tự, sau đó mặt không biểu cảm đem vài hộp quà lớn đi lên phía trước, trực tiếp đi qua giữa hai người họ, đi vào cửa 3208.

Giang Tự tiện tay đóng cửa lại.

Trịnh Tây Dã mang đồ trong tay vào nhà, Hứa Phương Phỉ nhìn thấy anh mang theo một đống lớn quà tặng, lại sửng sốt nói: "Huấn luyện viên, anh tới thì tới, sao lại mang nhiều đồ như vậy?"

Trịnh Tây Dã liếc nhìn ba hộp quà bên cạnh tủ giày, liếc Giang Tự, nói: "Đây là đồ cậu mang đến?"

Giang Tự: "Ừ."

Trịnh Tây Dã: "Cậu mang bao nhiêu?"

Giang Tự:?

Giang Tự đáp: "Chỉ có ba hộp này thôi."

"Ồ." Trịnh Tây Dã đặt năm hộp quà màu vàng trong tay anh xuống bên cạnh, không nhanh không chậm nói: "Tôi có năm hộp ở đây."

Giang Tự: "..."

Hứa Phương Phỉ: "..."

"Oa." Tiểu Huyên ngây thơ vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé của mình, đánh giá: "Về quà tặng, anh xinh đẹp hung dữ thắng!"

Hứa Phương Phỉ vô lực đỡ trán.

Lúc này, Trịnh Tây Dã cũng chú ý đến thành viên nhỏ mới trong nhà. Anh khom người ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Huyên, nói: "Tiểu nha đầu, còn nhớ anh không?"

Đối mặt với anh trai vừa hung dữ vừa đẹp trai này, Tiểu Huyên hiển nhiên vẫn còn có chút sợ hãi. Cô bé theo bản năng trốn sau lưng Hứa Phương Phỉ, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn khốn đốn đánh giá Trịnh Tây Dã, không trả lời.

Trịnh Tây Dã hơi nhướng mày, cũng không nói gì.

Người đàn ông và cô bé chỉ im lặng nhìn nhau.

Tích tắc, tích tắc, hai giây trôi qua.

Giây thứ ba, đôi mắt của Tiểu Huyên nháy mắt lấp lánh, buột miệng nói: "Em nhớ rồi! Lúc đó mẹ em bị kẻ xấu cướp túi xách, anh là anh trai xinh đẹp đã giúp em và mẹ em bắt kẻ xấu!"

Khóe miệng Trịnh Tây Dã cong lên một đường cong nhẹ, anh đưa tay nhéo nhẹ đôi má phúng phính của cô bé, nói: "Lâu rồi không gặp, Tiểu Huyên, em cao hơn rất nhiều."

"Thật vậy ạ!"

Nhớ lại Trịnh Tây Dã đã giúp mình và mẹ, Tiểu Huyên ngay lập tức mất đi hầu hết sự cảnh giác đối với anh. Cô bé từ phía sau Hứa Phương Phỉ nhảy ra, giơ một bàn tay nhỏ mũm mĩm lên trên đầu, vui vẻ nói: "Em cũng cảm thấy mình cao lên một chút!"

Hứa Phương Phỉ cũng cười, thản nhiên nói: "Không chỉ cao hơn mà còn tăng cân rất nhiều!"

"Không có không có! Em không béo!" Cô bé chỉ thích xinh đẹp, nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành búi nhỏ, dậm chân làm nũng với Hứa Phương Phỉ, "Chị Phỉ Phỉ không được nói Tiểu Huyên béo!"

Hứa Phương Phỉ âu yếm nhéo cánh tay của cô bé, nhẹ nhàng nói: "Béo thì có vấn đề gì? Tiểu Huyên của chị xinh đẹp như vậy, béo lên cũng là tiên nữ!"

"Vậy còn được ạ." Cô bé hài lòng cong mắt cười cười, sau đó lại nhìn về phía Trịnh Tây Dã.

Cô bé nghiêng đầu nói: "Anh xinh đẹp, cảm giác đã lâu không gặp anh. Trước kia anh đi cứu thế giới sao?"

Đối mặt với cô bé như được chạm khắc bằng bột, giọng nói của Trịnh Tây Dã dịu dàng hơn nhiều, nhẹ nhàng trả lời: "Đúng vậy, anh trai là siêu nhân, mỗi ngày đều bay khắp nơi để duy trì hòa bình thế giới."

"Oa! Anh xinh đẹp thật lợi hại!"

Trong thế giới ngây thơ của trẻ thơ, sứ giả của công lý chính là sự tồn tại vinh quang và vĩ đại nhất trên đời. Bởi vì khi Trịnh Tây Dã tay không khuất phục tên cướp, Tiểu Huyên đã có ấn tượng tốt về anh, giờ nghe thấy điều này, cô bé ngưỡng mộ đến mức hai mắt lấp lánh, vỗ tay vỗ tay.

Một lớn một nhỏ đang tán gẫu sôi nổi thì đột nhiên, một giọng nam trầm thấp thình lình từ phía sau vang lên.

Giang Tự hỏi: "Tiểu Huyên, tết ​​tóc xong chưa?"

Cô bé bóp bím tóc công chúa trên đỉnh đầu, gật đầu với Giang Tự, đáp: "Tết xong rồi anh Giang Tự."

"Vậy lại đây." Giang Tự cầm cuốn truyện cổ tích lên, cười vẫy tay với cô bé: "Hôm nay chúng ta nên kể truyện "Hoàng tử ếch."

"Được ạ!" Mắt Tiểu Huyên lóe lên, đang muốn chạy đến chỗ Giang Tự, chợt nghĩ tới cái gì, thân hình nhỏ nhắn dừng lại. Cô bé quay đầu lại, cố ý bắt chước bộ dáng của dì Kiều, trịnh trọng nói với Trịnh Tây Dã: "Anh xinh đẹp, em đi nghe kể chuyện trước, anh ngồi nghỉ một lát, lát nữa xong em lại đến chơi với anh."

Trịnh Tây Dã buồn cười, giơ tay sờ sờ đầu Tiểu Huyên, "Đi đi, anh chờ em."

Cô bé nhảy nhót nhào vào trong lòng Giang Tự, ôm búp bê Barbie ngồi vào lòng Giang Tự, sau đó nghiêm túc nghe kể chuyện.

Trịnh Tây Dã từ dưới đất đứng lên.

Hứa Phương Phỉ nở nụ cười nhìn Tiểu Huyên một lúc, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô liếc nhìn phòng ông ngoại, gọi nhỏ: "Cảnh sát Giang?"

Giang Tự ngước mắt lên.

Cô gái nhỏ cười dịu dàng và ý nhị, ngập ngừng nói: "Phiền anh đưa Tiểu Huyên về phòng em được không? Bởi vì ông ngoại đang ngủ, em sợ đánh thức ông."

"Ừm, được." Giang Tự gật đầu, ôm Tiểu Huyên, dẫn cô bé rời khỏi phòng khách.

Tuy nhiên, tay của Giang Tự vừa chạm vào cửa phòng của Hứa Phương Phỉ, vị gia nào đó liền không vui.

Giọng điệu của Trịnh Tây Dã rất lạnh lùng: "Đó là phòng ngủ của con gái người ta, cậu vào có thích hợp không?"

Giang Tự dừng lại, liếc xéo Trịnh Tây Dã, sau đó bình tĩnh nói: "Mấy tháng nay Phỉ Phỉ đi học ở Công nghiệp Quân sự Vân Thành, Tiểu Huyên vẫn luôn ở trong phòng ngủ này."

Giọng nói vừa dứt, cô bé được Giang Tự ôm cũng lập tức gật đầu, làm chứng cho anh mình: "Đúng vậy đó anh xinh đẹp, anh Giang Tự nói đúng. Em bình thường ngủ ở phòng này."

"Hơn nữa." Giang Tự khẽ cong môi, nhẹ giọng nói: "Lúc trước tôi đã từng nhiều lần đến nhà, chủ nhà cũng không phản đối, cậu ở chỗ này khó chịu cái gì?"

Trịnh Tây Dã: "..."

Giang Tự nói xong, anh ấy trực tiếp phớt lờ vẻ mặt khó coi đến cực điểm của Trịnh Tây Dã, dẫn Tiểu Huyên vào phòng, nhân tiện móc tay, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trịnh Tây Dã: "..."

Lúc này, Hứa Phương Phỉ đột nhiên vỗ trán, ảo não nói: "A, hai người các anh tới lâu như vậy, em quên rót nước cho hai người!"

Vừa nói, vừa quay người sải bước vào bếp, rót đầy một ấm nước, nhấn nút nguồn của ấm điện. Ngay khi cô đang lấy trà ra khỏi tủ, một tiếng bước chân từ hướng phòng khách truyền đến, trầm ổn hữu lực, ung dung thong dong.

Trịnh Tây Dã dựa vào cửa, mặt tối đen như mực, ánh mắt dán chặt vào cô gái đang bận rộn.

Lúc này Trịnh Tây Dã thực sự rất khó chịu. Anh không vui nói: "Phòng ngủ của em, tôi còn chưa từng vào, sao có thể để Giang Tự vào?"

Hứa Phương Phỉ: "."

Thành thật mà nói, Hứa Phương Phỉ đôi khi thực sự không hiểu suy nghĩ kỳ lạ của ông lớn này. Cô khó hiểu hỏi: "Không phải cảnh sát Giang đã giải thích với anh rồi sao, trong khoảng thời gian này Tiểu Huyên ngủ ở phòng em. Tiểu Huyên và cảnh sát Giang rất thân, con bé thường kéo cảnh sát Giang vào phòng ngủ chơi với mình, chuyện này có liên quan gì?"

Trịnh Tây Dã không nói nên lời.

Có liên quan gì? Bản thân anh không thể nói có liên quan gì, nhưng chính là một cái tổ lửa, cố nén giận.

Có lẽ là bởi vì thấy Giang Tự ở chung với mọi người quá mức hòa thuận, cũng có thể là anh phát hiện, trong lúc anh vắng mặt, Giang Tự đã bước vào cuộc sống của già trẻ lớn bé trong căn nhà này, thay thế anh năm đó, trở thành đối tượng ỷ lại mới của nhà Hứa Phương Phỉ...

Hứa Phương Phỉ không có kỹ năng đọc tâm trí, vì vậy cô tất nhiên không biết rằng Trịnh Tây Dã lúc này đang tràn ngập những cảm xúc tiêu cực. Cô thu hồi ánh mắt, không nhìn anh nữa, tiếp tục tập trung vào chuyện trong tay.

Trịnh Tây Dã đứng đó một lúc, cuối cùng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra.

Sau nhiều ngày, anh lại đặt chân lên mảnh đất số 9 phố Hỉ Vượng, gạch, đất, gạch vụn, cây cỏ của nơi đây vẫn quen thuộc với anh.

Trong những năm khó khăn đó, anh ngủ đông ở đây, hàng ngày phải chịu đựng nỗi đau khôn tả. Nơi đáng lẽ ghê tởm đến tột cùng này lại trở nên dễ thương, tỏa sáng và hoài niệm vì sự tồn tại của cô gái này.

Lần này anh trở lại Lăng Thành chỉ vì cô gái nhỏ này, cô ngoan ngoãn hiền lành, đầu óc đơn thuần, không làm chuyện gì sai, cho dù anh có khó chịu thế nào cũng không được ảnh hưởng đến cô.

Đột nhiên, anh dịu dàng mở miệng, gọi với một giọng rất nhỏ: "Bé con."

Hứa Phương Phỉ vừa mới rót trà vào cốc, khi nghe thấy xưng hô này, trái tim cô không thể kiểm soát run lên, ngón tay cũng khẽ run.

Hai gò má ửng hồng, cô cố gắng bình tĩnh hắng giọng một cái, cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng trả lời anh: "Em pha trà cho anh và cảnh sát Giang. Anh ngồi đợi bên ngoài một lát, em ra ngay."

Giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên, hơn nữa có chút ngữ khí trấn an, càng nghe càng nhẹ nhàng, tinh tế.

Nghe vậy, da đầu Trịnh Tây Dã cảm thấy tê dại không hiểu nổi, một lúc sau anh mới nói: "Kỳ thực lần này tôi đến gặp em là vì muốn thăm em, dì Kiều và ông ngoại, còn có một chuyện nữa."

Hứa Phương Phỉ khựng lại, quay đầu khó hiểu nhìn anh.

Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cực kỳ thâm thúy, trầm giọng nói: "Tôi muốn trịnh trọng nói xin lỗi lần nữa với em, xin lỗi."

"..."

Tất nhiên Hứa Phương Phỉ biết anh đang ám chỉ chuyện gì. Chỉ trong vài giây, những đoạn hình ảnh mà cô tuyệt vọng muốn quên đi lại nhảy vào tâm trí, giống như Hoả Tinh Tử đang thắp một ngọn nến, mặt và tai cô trong nháy mắt trở nên hồng đậm.

Cô không khỏi mở to hai mắt nhìn anh, ngượng ngùng khiển trách: "Đã nói không được nhắc nữa, sao anh lại vậy?"

Trịnh Tây Dã dừng lại, nói: "Tôi sợ em vẫn còn giận tôi."

"Có thể không tức giận được sao." Nghĩ đến đêm đó, Hứa Phương Phỉ suýt chút nữa phỏng cả ngón chân. Cô đặt hai chiếc cốc giấy vào đĩa nhựa cách nhiệt, quay đầu đi không nhìn anh, nói: "Cũng không biết lúc đó anh rốt cuộc muốn làm gì."

Trịnh Tây Dã vẫn im lặng, thành thật trả lời: "Tôi chỉ muốn hôn em thôi."

Hứa Phương Phỉ: "..."

Giọng điệu của Trịnh Tây Dã nghe có vẻ nghiêm túc, rất bình tĩnh: "Trừ cái này ra, nhiều nhất còn muốn sờ một chút."

Hứa Phương Phỉ: "..."

Trịnh Tây Dã: "Ngoại trừ cái này, cái khác hẳn là không có."

Gương mặt trắng nõn của Hứa Phương Phỉ đã hoàn toàn đỏ bừng thành màu cà chua, không thể nghe thêm nữa. Lần này cô trực tiếp nhấc tay ném khăn lau bát về phía anh, tức giận nói: "Anh còn muốn làm gì nữa?! Cút ra ngoài cho em!"

*

Đến trưa, Kiều Tuệ Lan đạp xe về.

Bà mang theo một túi rau xanh và thịt lợn mua về đi vào cổng sân số 9, lúc đi ngang qua phòng bảo vệ thì bị lão Trương chặn lại, "Chị Kiều!"

Kiều Tuệ Lan quay đầu lại: "Có chuyện gì sao lão Trương?"

"Sáng nay nhà chị có khách đấy." Chú Trương bảo vệ bưng bình giữ nhiệt, dùng nắp gạt bọt trà, húp một ngụm, "Lại còn tận hai người."

Kiều Tuệ Lan rất ngạc nhiên, hỏi bằng tiếng địa phương: "Hai người nào?"

"Một người là cảnh sát Giang." Chú Trương dừng lại, nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: "Người kia chị cũng biết. Dáng người cao ráo, lại rất đẹp trai, từng ở dưới lầu nhà chị."

Sau khi nghe điều này, Kiều Tuệ Lan giật mình và nghi hoặc, vội vàng bước vào tòa nhà chung cư, leo lên cầu thang. Sau khi lên tầng bốn, lấy chìa khóa mở cửa.

"Mẹ." Nghe thấy tiếng mở cửa, Hứa Phương Phỉ từ trên sô pha đứng dậy, đi tới trước cửa, cười nói: "Mẹ về rồi."

Kiều Tuệ Lan cau mày, vừa thay giày ở cửa vừa liếc nhìn xung quanh, trong phòng khách ngoại trừ con gái ra thì chỉ có đứa nhỏ Tiểu Huyên chân ngắn đang xem phim hoạt hình.

Kiều Tuệ Lan nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi Hứa Phương Phỉ: "Chú Trương con nói hôm nay nhà chúng ta có khách? Người đâu?"

Lời vừa dứt, Hứa Phương Phỉ còn chưa kịp trả lời, từ hướng phòng bếp truyền đến hai thanh âm, đồng thanh kêu lên:

"Dì ạ."

"Dì Kiều ạ."

Kiều Tuệ Lan quay lại. Thế rồi sững sờ - trong phòng bếp chen chúc nhỏ hẹp của nhà mình, thế mà có hai thanh niên cao to đứng cùng một lúc.

Khóe miệng Trịnh Tây Dã khẽ cong lên, Giang Tự nở nụ cười ôn hòa, một người tay cầm một con cá mú tươi vừa mới làm xong, một người tay cầm thịt bò viên, hai người đều buộc một cái tạp dề gấu dâu hoạt hình giống nhau trên eo.

"..." Kiều Tuệ Lan sợ ngây người.

Sau khi bị sốc trong giây lát, bà cố gắng vận động cơ mặt, mỉm cười với hai chàng trai đẹp trai. Sau đó túm lấy Hứa Phương Phỉ, kéo cô sang một bên.

Kiều Tuệ Lan cau mày thật chặt, hạ giọng nói: "Con bé này, sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Sao có thể để khách làm việc?"

"Mẹ, con cũng không muốn mà." Hứa Phương Phỉ thấp giọng nói, "Bọn họ trực tiếp phong tỏa cửa phòng bếp, không cho con vào, cũng không cho con làm cái gì."

Kiều Tuệ Lan không nói nên lời, ngữ khí phê bình giáo dục: "Người ta không cho con làm thì con không làm? Chờ có sẵn ăn thôi?"

Hứa Phương Phỉ sắp khóc, lúng túng nói: "Vậy phải làm sao đây, con đánh không lại bọn họ."

Kiều Tuệ Lan: "..."

*

Trong hệ thống nam sinh, hầu như không có ai được nuông chiều từ bé, bởi vì vào học viện quân sự và học viện cảnh sát, tức là nội quy của trường rất nghiêm khắc, bất luận là ăn xin hay thiếu gia đều được đối xử bình đẳng, việc gì cũng phải tự mình làm, không được lười biếng và gian lận.

Trịnh Tây Dã và Giang Tự một người là chiến thần Lang Nha, một người là điều tra viên tội phạm, cả hai đều là nhân tài trong lĩnh vực công việc của họ, đề cập đến năng lực nghiệp vụ họ, Hứa Phương Phỉ tự nhiên ngưỡng mộ ngả mũ khom người.

Tuy nhiên, đối với việc nấu ăn của hai người, Hứa Phương Phỉ cảm thấy rất băn khoăn.

Trên thực tế, không chỉ có Hứa Phương Phỉ, Kiều Tuệ Lan cũng rất không chắc chắn.

Vốn dĩ hai người đều ở độ tuổi hai mươi mấy, đối với Kiều Tuệ Lan mà nói thì tương đương với đứa trẻ mới lớn, một mình bà nấu ăn đã mấy chục năm, căn bản không hy vọng vào hai đứa trẻ choai choai có thể nấu một bữa ăn tươm tất.

Kiều Tuệ Lan chỉ thầm cầu nguyện cho hai đứa trẻ này có thể ra khỏi bếp một cách an toàn, đừng vô tình phá hỏng ngôi nhà của mình.

Nhưng, khi năm món mặn và một món canh cuối cùng được bưng lên bàn, cả Kiều Tuệ Lan và Hứa Phương Phỉ đều bị sốc.

Món ăn nào cũng ngon từ màu sắc đến hương thơm, đặc biệt là món cá mú hấp chỉ có mùi vị umami* chứ không hề tanh, ngay cả cô bé Tiểu Huyên luôn ghét cá cũng gắp vài đũa.

*Umami, vị của bột ngọt, là một trong 5 vị cơ bản bên cạnh vị ngọt, chua, mặn và đắng. Umami có nghĩa là "tinh hoa của vị ngon" trong tiếng Nhật. Vị này thường được mô tả là vị ngon, vị ngọt thịt.

Trong phòng ngủ, Hứa Phương Phỉ đang cho ông ngoại ăn, còn Trịnh Tây Dã thì ngồi sang một bên, khoe khoang và tán gẫu với ông cụ.

Ông ngoại nếm thử món cá mú, khen ngợi: "Cá này nấu rất ngon, vừa thơm vừa mềm, không có mùi tanh. Ai làm thế?"

Trịnh Tây Dã cười nhẹ, nói: "Là cháu làm ạ ông ngoại."

"Tay nghề này, không tồi không tồi." Ông ngoại mừng đến không ngậm được mồm, "Sau này tiểu cô nương nào gả cho cháu, nhất định sẽ có phúc."

Sau khi cho ông ngoại ăn xong, Hứa Phương Phỉ dọn dẹp bát đĩa. Trịnh Tây Dã lấy ra một chiếc khăn ướt sạch và nhẹ nhàng lau khóe miệng của ông cụ.

Sau đó, cả hai cùng nhau trở lại phòng khách, vào bàn ăn tối.

Mấy năm nay khi mới nghe tin Hứa Phương Phỉ thi đậu vào trường quân đội thì Hứa gia mới có khoảng thời gian "khách khứa mãn môn", phần lớn thời gian đều không có họ hàng ghé đến. Lúc trước có Giang Tự đến đây thường xuyên, bây giờ nhiều thêm một Trịnh Tây Dã có cảm giác hiện diện mạnh mẽ như vậy, Kiều Tuệ Lan đã quen vắng vẻ có phần không thích ứng.

Bà có chút thận trọng ngồi vào bàn, khi mọi người đã có mặt đầy đủ, mới hắng giọng, cười nói: "Nào, cầm đũa lên ăn đi."

Tiểu Huyên vui vẻ chọc đũa vào con cá mú. Cô bé gắp một miếng cá bỏ vào trong miệng, nhai nhai nhai, đột nhiên chớp chớp đôi mắt to, hỏi: "Cá này ngon quá. Anh Giang Tự làm sao ạ?"

Giang Tự nói: "Không phải."

Trịnh Tây Dã nói: "Anh làm."

"Oa." Tiểu Huyên lập tức ném ánh mắt đầy sao vào Trịnh Tây Dã, nói, "Về nấu ăn, vẫn là anh xinh đẹp hung dữ thắng!"

Hứa Phương Phỉ cầm đũa gõ nhẹ vào đầu Tiểu Huyên, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nhảm nữa, mau ăn đi."

Tiểu Huyên lè lưỡi tinh nghịch.

Hứa Phương Phỉ lại liếc nhìn hai ông lớn, im lặng nói: "Huấn luyện viên, cảnh sát Giang, hai anh ăn đi."

Thấy vậy, Trịnh Tây Dã bình tĩnh cầm đũa lên, Giang Tự cũng thản nhiên cầm đũa lên.

Hứa Phương Phỉ nhìn sườn heo chua ngọt trước mặt cô, đang định gắp. Nhưng trước khi cô có thể di chuyển, hai đôi đũa sạch sẽ đưa tới đĩa thức ăn trước mặt cô một bước.

Ngay sau đó, hai miếng sườn xào chua ngọt được hai đôi đũa gắp cùng lúc cho vào bát của cô.

Hứa Phương Phỉ: "..."

Tiểu Huyên: "Oa, gắp đồ ăn hòa nhau!"

Vừa mới nuốt một ngụm cơm, Kiều Tuệ Lan đã nghẹn lại.

Bầu không khí tại bàn ăn tối thật vi diệu.

Hai giây sau, Kiều Tuệ Lan lại cười, hòa nhã nói: "Nhà chúng ta nhỏ, bàn cũng nhỏ, đồ ăn cứ tự mình gắp đi."

Hứa Phương Phỉ hé miệng, im lặng ăn hai miếng sườn trong bát.

Kiều Tuệ Lan đang ăn đột nhiên nhớ ra gì đó, mỉm cười nhìn Trịnh Tây Dã, nhẹ nhàng nói: "Đúng rồi, A Dã, cháu đã rời Lăng Thành hơn một năm rồi, cháu đi đâu kiếm sống hay sao?"

Khi Hứa Phương Phỉ nghe thấy điều này, cô nhanh chóng nuốt miếng sườn, kéo tay áo bà sang một bên.

Hai mẹ con đối đầu nhau.

Kiều Tuệ Lan bối rối, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Mẹ, có một chuyện con quên nói với mẹ..." Hứa Phương Phỉ dừng lại, khó khăn nói: "Anh A Dã trước kia ở tầng dưới nhà chúng ta là vì yêu cầu công việc. Thân phận thực sự của anh ấy là quân nhân, mang quân hàm thiếu tá, bây giờ là huấn luyện viên của con."

Khi Kiều Tuệ Lan đầu tiên nghe thấy điều này, bà sửng sốt trước khi kịp phản ứng.

Sau nửa phút, Kiều Tuệ Lan cố gắng tiêu hóa tin tức con gái mình nói.

Một lúc sau, Kiều Tuệ Lan kinh ngạc như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, bà lập tức đứng dậy khỏi ghế và cầm lấy ly trà trên bàn, kính Trịnh Tây Dã, nói liên tục: "Đồng chí huấn luyện viên, ai ya, thật ngại quá! Nha đầu nhà dì là hũ nút, trở về cũng không nói cho dì biết, thật là cẩu thả."

Trịnh Tây Dã cũng lập tức đứng dậy, hai tay đỡ tách trà, mời Kiều Tuệ Lan ngồi xuống lần nữa.

Anh hiền hòa cười, nói: "Dì à, chúng ta quen biết nhau, dì không cần khách sáo với cháu như vậy."

Sau khi ăn vài đũa, Kiều Tuệ Lan hỏi Trịnh Tây Dã về tình hình của Hứa Phương Phỉ ở trường.

Sau khi hiểu ra, Kiều Tuệ Lan dừng một chút, sau đó cười nói: "A Dã, nếu cháu đã nói cháu và dì quen biết nhau, dì cũng không vòng vo với cháu nữa. Học ở trường quân đội rất vất vả, Phỉ Phỉ nhà dì lại là con gái, đi học xa nhà, dì là mẹ thực sự rất lo lắng. Dì muốn nhờ cháu giúp dì chăm sóc Phỉ Phỉ nhiều nhất có thể, được không?"

"Dì, Phỉ Phỉ rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện, ở trường học rất tốt." Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nói, "Nói thật, cháu thực sự muốn chăm sóc và bảo vệ cô ấy cho đến khi cô ấy tốt nghiệp, nhưng có vẻ không được nữa."

Giọng nói vừa dứt, phòng khách lại yên tĩnh lại.

Lần này, không chỉ có Kiều Tuệ Lan, Giang Tự và Hứa Phương Phỉ cũng hơi di chuyển ánh mắt, liếc nhìn Trịnh Tây Dã.

Hứa Phương Phỉ nhẹ nhàng nắm mười ngón tay thành quyền, một lúc sau mới ngập ngừng mở miệng, nhẹ giọng hỏi: "Huấn luyện viên, lời này của anh... Có ý gì?"

"Đơn vị ban đầu đang định triệu hồi tôi." Trịnh Tây Dã cong môi hướng về phía cô, bình tĩnh nói: "Không lâu nữa, tôi phải rời đi."

*

Sau bữa trưa, Kiều Tuệ Lan định ở nhà với hai vị khách quý, nhưng lại nhận được điện thoại nói rằng có người muốn đặt một lô đồ tế lễ bằng giấy. Không còn cách nào, bà chỉ giải thích với con gái mình và vội vã ra ngoài.

Sau khi tạm biệt mẹ, Hứa Phương Phỉ cúi đầu thu dọn bát đĩa.

Trịnh Tây Dã và Giang Tự đồng thời giúp đỡ, đồng thanh nói: "Để tôi."

Hứa Phương Phỉ: "."

Một giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu trượt xuống trán Hứa Phương Phỉ, cô ngẩng đầu nhìn hai người, nghiêm túc nói: "Em nói rõ ràng trước, các anh nấu cơm, nếu các anh lại tranh cầm bát đi rửa, em sẽ không bao giờ phiền hai người nữa."

Cô gái nhỏ nghiêm túc, lời nói đầy vẻ đe dọa nên hai người đàn ông chỉ còn cách thỏa hiệp, để cô đi.

Hứa Phương Phỉ bước vào bếp với bát đĩa trên tay, nhân tiện trở tay, khóa cửa bếp từ bên trong.

Tiểu Huyên cũng đã đi ngủ trưa.

Giang Tự đi vào nhà vệ sinh.

Trịnh Tây Dã là người duy nhất còn lại trong phòng khách.

Ngồi trên sô pha một lúc, Trịnh Tây Dã trở nên nghiện thuốc lá, anh tùy tiện lấy hộp thuốc lá ra, lấy một điếu Hoa Tử, cầm trên tay nhưng không châm lửa.

Một lúc sau, tiếng khóa cửa nhà vệ sinh khẽ vang lên, Giang Tự vừa lau tay vừa đi ra ngoài. Khi anh ấy đi qua ghế sô pha, một chân dài đột nhiên xuất hiện trước mặt, chặn đường anh ấy.

Ánh mắt Giang Tự bình tĩnh chuyển qua chủ nhân của cái chân.

Trên ghế sô pha, Trịnh Tây Dã đang nghịch điếu thuốc, lười biếng nâng mí mắt nhìn anh ấy, nhướng mày nói: "Hút một điếu, ra ngoài nói chuyện?"

*

Cạnh cửa ra vào của căn số 2 tòa nhà 3, kế bên bồn hoa.

Đinh một tiếng. Trịnh Tây Dã lấy ra chiếc bật lửa bằng kim loại, châm một điếu thuốc rồi nghiêng người ngồi trên bồn hoa. Vòng khói trắng được tạo ra xen lẫn với hơi thở từ từ bay lên không trung, cuối cùng tan biến trong không khí.

Trịnh Tây Dã mặt không đổi sắc nhìn bầu trời xanh trên đầu, đột nhiên nói: "Cậu có ý với Hứa Phương Phỉ?"

Giang Tự cũng nhảy lên ngồi trên bồn hoa bên cạnh Trịnh Tây Dã. Nghe vậy, anh ấy khẽ "ừ" một tiếng.

Trịnh Tây Dã lại hút một hơi thuốc lá, cười nhạt một tiếng, uể oải hỏi: "Chuyện khi nào?"

"Một năm đó cậu nhờ tôi chăm sóc Hứa Phương Phỉ, cách hai đêm tôi đều đến cổng Trung học Lăng Thành chờ cô ấy, đi theo cô ấy, đưa cô ấy về nhà." Giang Tự hơi ngừng, ngẩng đầu cùng Trịnh Tây Dã nhìn lên bầu trời, anh ấy tiếp tục, "Sau một thời gian, tôi nhận ra đây là cô gái kỳ lạ nhất mà mình từng gặp."

Trịnh Tây Dã vẫn im lặng.

Giang Tự nói: "Tôi đã theo dõi cô ấy mấy tháng, một lần cô ấy cũng không phát hiện ra tôi. Bởi vì cô ấy có mức độ tập trung rất cao, khi đi bộ trong một thành phố đông đúc cũng chỉ nhìn thẳng. Trong mắt cô ấy, không có gì khác ngoài mục đích và mục tiêu của cô ấy. "

Đột nhiên xung quanh yên tĩnh.

Trong giây lát, mí mắt Trịnh Tây Dã rũ xuống, anh dùng ngón trỏ phủi nhẹ tàn thuốc, thản nhiên nói: "Với mối quan hệ giữa chúng ta, để tôi nói thật cho cậu biết. Tôi thích Hứa Phương Phỉ, cô gái này là người là tôi, tôi đã định rồi. Nhân lúc còn sớm cậu mau đổi núi đi, cô ấy đối với cậu không có cơ hội."

Giang Tự nghe vậy cười khẽ một tiếng.

Một lúc sau, anh ấy cười đủ rồi, quay đầu nhìn về phía Trịnh Tây Dã, bất đắc dĩ nói: "Từ nhỏ đến lớn, với tính tình và thủ đoạn của Trịnh Tây Dã cậu, thứ cậu muốn xác thực không có gì là không chiếm được. Nhưng tôi nhắc nhở cậu một chút, Hứa Phương Phỉ là con người, không phải đồ vật, cậu không thể kiểm soát suy nghĩ và lựa chọn của cô ấy."

Trịnh Tây Dã: "Cậu cảm thấy cô ấy không thích tôi?"

"Thích cậu thì thế nào?" Vẻ mặt Giang Tự bình tĩnh, hỏi anh: "Cậu đã nói rõ với cô ấy chưa? Hai người xác định quan hệ chưa?"

Hút xong một điếu thuốc. Trịnh Tây Dã nheo mắt lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Giang Tự: "Cô ấy là học viên trường quân đội, mấy năm nay không thể yêu đương, nếu có chuyện gì xảy ra, tương lai của cô ấy sẽ bị hủy hoại. Cậu biết rất rõ điều này cho nên không dám làm bất cứ điều gì."

Trịnh Tây Dã lạnh lùng cong môi: "Như nhau cả thôi."

Giang Tự: "A Dã, cậu biết rất rõ ràng, Lang Nha gọi cậu trở về khẳng định không phải chuyện nhỏ. Cậu cũng chưa từng nghĩ qua, nếu lỡ như cậu cùng Tưởng gia ở chung mấy năm nữa, cậu bảo con gái người ta phải làm sao? Chờ cậu? Thành hòn vọng phu luôn?"

Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống, mím chặt đôi môi mỏng không nói.

"Chuyện tình cảm, là duyên phận, cũng có ý trời, mấy năm nữa ai có thể biết được." Giang Tự vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Trịnh Tây Dã, "Cạnh tranh công bằng, thế nào?"

Trịnh Tây Dã im lặng, gật đầu: "Có thể."

Trịnh Tây Dã nói: "Nếu cuối cùng cô ấy chọn tôi, tôi sẽ để cậu làm phù rể."

Giang Tự: "Vậy nếu cô ấy chọn tôi, cậu làm phù rể cho tôi nhé?"

"Nếu cô ấy chọn cậu." Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: "Tôi sẽ phế cậu cướp cô ấy về tay, để cậu làm phù dâu."

7

Giang Tự: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi