NỤ HÔN CHÁY BỎNG

Edit+beta: LQNN203

Hai chân bủn rủn, đầu óc choáng váng, cơ thể cũng yếu ớt.

Bên ngoài phòng nghỉ, Hứa Phương Phỉ sử dụng bộ não hỗn loạn và đờ đẫn của mình để suy nghĩ vài giây, lúc này mới nhận ra Trịnh Tây Dã đang nói về chuyện gì.

May mắn, rượu thật sự cho con người ta thêm can đảm.

Trong tình huống say khướt này, thật kỳ lạ là cô gái nhỏ da mặt mỏng không hề cảm thấy xấu hổ.

Lúc này, cô ngửi thấy mùi thơm sạch sẽ sảng khoái của người đàn ông, không giống như rừng cây sau cơn mưa, giống như bạc hà trộn với bồ kết, mùi rất dễ chịu. Mà giọng nói của anh, giống như một dòng sông đen kịt lạnh lẽo lướt qua bên tai cô, thanh âm rất nhẹ nhàng dễ nghe.

Hứa Phương Phỉ không cảm thấy xấu hổ, chỉ đột nhiên nghĩ, muốn hôn anh.

Trịnh Tây Dã ở ngay phía sau Hứa Phương Phỉ, ôm cô gái vào lòng, dĩ nhiên cũng thoáng thấy cảnh đẹp trong phòng nghỉ.

Đối với một cặp vợ chồng trẻ hợp pháp mà nói, có chút thân mật là chuyện bình thường, Trịnh Tây Dã không cảm thấy điều đó có gì lạ, anh cũng không có ý định tọc mạch.

Anh ngửi thấy mùi rượu trái cây mê người từ trên người Hứa Phương Phỉ, liền biết bé con này sắp không ổn, chuẩn bị đưa cô rời khỏi cảnh tượng không thích hợp này.

Anh vừa mới đỡ người đi mấy bước, đột nhiên cảm thấy thân thể nhỏ nhắn của cô gái hướng về phía anh nghiêng tới, lảo đảo, dường như đứng không vững.

Sợ cô sẽ ngã, Trịnh Tây Dã vô thức cúi xuống để ôm cô chặt hơn.

Trong khung cảnh hào nhoáng, ánh mắt anh chạm mắt cô, thấy rõ ràng trong đôi mắt mờ mịt của cô gái lóe lên một tia ranh mãnh vì thực hiện thành công.

Trịnh Tây Dã hơi sửng sốt.

Trước khi anh có thể định thần, cánh tay mảnh khảnh của cô gái đã vòng qua cổ anh. Trong khoảnh khắc tiếp theo, mi mắt cô cong cong kiễng chân lên, trực tiếp hôn anh.

Môi chạm môi, không thăm dò thêm, cô gái trao cho anh nụ hôn, thuần khiết và chân thành.

Nhưng một nụ hôn nhẹ như vậy đã tạo ra một cơn sóng thần trong mắt người đàn ông, ngay lập tức, bầu trời tràn ngập bóng tối.

Trịnh Tây Dã do dự nửa giây, sau đó giơ tay lên và nắm lấy eo cô gái.

Sau ngần ấy năm nhẫn nhịn và kiềm chế, sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt từ lâu, đồng ý cùng cô tham gia bữa tiệc tối triển lãm nghệ thuật của Tống Du đã là giới hạn của giới hạn rồi.

Khi anh bước ra chào hỏi với Tống Du chuẩn bị trở về nhà, thậm chí còn kiểm tra tình trạng đường xá vào lúc này.

Điều hướng cho thấy hiện tại giao thông ở khu vực này thông suốt, từ đây lái xe về chỉ mất mười lăm phút.

Cộng thêm thời gian lái xe đến ga ra, thời gian quay lại bãi đỗ và vào thang máy, sẽ không quá năm phút.

Ban đầu, Trịnh Tây Dã đã lên kế hoạch đâu vào đấy. Tim nói anh đã chờ đợi nhiều năm như vậy, hai mươi phút nữa cũng chưa muộn, sau khi về nhà anh sẽ cùng cô làm chính sự.

Tuy nhiên, cô đã chủ động hôn anh.

Mang theo hương rượu ngọt ngào, cô bất ngờ hôn anh.

Thậm chí không thèm quan tâm đây có phải là phòng triển lãm hay không, hay liệu có bị người khác bắt gặp hay không.

Con ngươi của Trịnh Tây Dã đen sẫm, anh dùng hai ngón tay nhéo cằm cô gái, đầu lưỡi cạy môi cô ra, xông thẳng vào, nuốt hết hơi thở của cô.

Hứa Phương Phỉ cười hì hì hai lần, ôm anh chặt hơn.

Đầu cô mơ màng, nhưng suy nghĩ lại vô cùng rõ ràng, cô đáp lại, hôn nồng nhiệt, mơ màng bị Trịnh Tây Dã bế lên, đi thẳng vào thang máy, xuống bãi đậu xe.

Đầu óc Hứa Phương Phỉ càng ngày càng choáng váng, thân thể càng ngày càng mất khống chế.

Sau đó, cô có nhớ lại thế nào cũng không biết mình đã trải qua mười phút như thế nào từ phòng triển lãm Vân Trung đến sân gia đình Thành Nam.

Mảnh vỡ duy nhất còn đọng lại trong tâm trí cô là Trịnh Tây Dã bế cô về nhà như một con gấu túi.

Ngôi nhà tối tăm, khắp nơi yên tĩnh.

Anh áp sát cô vào tường phòng ngủ, hôn cô cuồng nhiệt mà lộ liễu, nụ hôn dày đặc rơi xuống từng ngóc ngách trên cơ thể cô như cơn mưa rào mùa hè.

Toàn thân Hứa Phương Phỉ giống như bị thiêu đốt, đầu óc choáng váng, không hiểu sao lại nhớ tới chiếc váy trắng, cô đưa tay đẩy anh hai cái.

Trịnh Tây Dã chú ý, buông môi cô ra, hôn nhẹ lên má cô, mọi động tác đều dừng lại.

Anh rõ ràng khó chịu đến mức không chịu nổi, nhưng vẫn vì cô mà chịu đựng.

Trịnh Tây Dã mở miệng, ghé vào một bên lỗ tai của cô, khàn giọng hỏi: "Sao vậy bảo bối?"

Lợi dụng ánh trăng từ cửa sổ rơi xuống, anh rũ mắt xuống, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn của cô gái bị rặng mây đỏ bao phủ, màu da toàn thân cũng trở nên đỏ bừng.

Cô ấp úng một lúc, mới thấp giọng ngượng ngùng nói: "Không phải anh nói... muốn nhìn thấy em mặc cái váy trắng kia sao?"

Im lặng một lúc, Trịnh Tây Dã đột nhiên cười lớn, hôn cô và nói: "Còn nhớ rõ cái váy đó. Em rốt cuộc có say hay không?"

Hứa Phương Phỉ chớp mắt, nhất thời không trả lời được.

Thực ra lúc này cô cũng không biết trạng thái của mình, có say hay không. Nói say rượu, cô rất rõ ràng về những gì mình đang làm, không chút do dự, kiên định hơn bao giờ hết. Nếu như không say, cô thực sự không sợ hãi như vậy, cũng không lo lắng như vậy.

Thậm chí còn rất mong chờ.

Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài Hứa Phương Phỉ có thể bình tĩnh đối mặt với tình yêu của cô dành cho Trịnh Tây Dã, yêu tất cả những điều tốt đẹp của anh, yêu những cơn phát bệnh nhỏ nhặt không thường xuyên của anh, yêu tâm hồn nóng bỏng của anh, cũng yêu cơ thể đầy sẹo của anh.

Cô cho rằng thân tâm hợp nhất với người mình yêu có lẽ vốn dĩ là điều mà con người ta tràn đầy mong đợi và vô cùng hạnh phúc.

Hứa Phương Phỉ không trả lời câu hỏi của Trịnh Tây Dã mà chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm má anh.

Cô bĩu môi, hôn lên chiếc cằm xinh đẹp của anh một cái, vẫn cười ngọt ngào: "Em thay bộ váy trắng xinh đẹp đó cho anh xem nhé?"

Khóe miệng Trịnh Tây Dã hơi cong lên, ngữ khí vô cùng chiều chuộng: "Tại sao?"

Hứa Phương Phỉ rất nghiêm túc nhìn anh: "Anh quên rồi sao, là anh nói đêm nay em sẽ mặc cho nên mới mua."

Trịnh Tây Dã nhéo mặt cô: "Em muốn mặc lúc nào cũng được, không nhất thiết phải là đêm nay."

"Không." Cô gái nhỏ ngoan cố: "Bây giờ em phải mặc cho anh xem."

Trịnh Tây Dã buồn cười nhưng cũng hơi khó hiểu: "Tại sao?"

Cô áp sát vào người anh, vùi sâu khuôn mặt nóng bỏng vào cổ anh, nhẹ nhàng nói: "A Dã, đây là món quà nghi thức, em sẽ hiến thân cho anh."


Khoảnh khắc nghe thấy những lời đó, Trịnh Tây Dã tràn ngập cảm xúc và niềm vui không thể diễn tả thành lời, đôi mắt đen không đáy của anh ánh lên một tia sáng trong veo.

Anh nhẹ nhàng trả lời cô: "Được."

Sau khi uống rượu, Hứa Phương Phỉ toàn thân mềm nhũn, không có chút sức lực nào, ngay cả việc đơn giản thay quần áo thường ngày cũng có vẻ hơi vất vả đối với cô vào lúc này.

Mặc váy vào đã khó mà thắt thắt lưng lại thành vấn đề.

Mặt cô đỏ bừng, đồng tử có chút mờ mịt, vươn hai tay ra sau lưng, nắm lấy dây áo, vắt chéo qua lại, hồi lâu cũng không thắt được.

Cuối cùng, Trịnh Tây Dã là người giúp cô mặc lễ phục.

Dưới ánh trăng, hai má Hứa Phương Phỉ ửng hồng, mái tóc đen xõa ngang vai, khoác trên người một bộ váy sa tanh tối giản màu trắng tinh khiết, thánh khiết tao nhã, giống như một nữ thần trên núi tuyết.

Trịnh Tây Dã nhìn cô, đôi mắt anh sâu thẳm và nóng bỏng, không thể dời mắt đi.

Cô gái đứng trước mặt người đàn ông, dùng hai tay nắm lấy một bàn tay của anh, nhẹ nhàng lắc lắc trước mặt anh, cười hỏi: "Huấn luyện viên, trông em có đẹp không?"

Trịnh Tây Dã gật đầu: "Đẹp. Vô cùng đẹp."

Nụ cười của cô gái ngay lập tức trở nên rạng rỡ và quyến rũ hơn. Cô duỗi tay ôm lấy anh, hai gò má mềm mại áp vào ngực anh, dịu dàng nói: "A Dã, em thích anh, rất thích rất thích."

Trịnh Tây Dã cũng ôm chặt lấy cô, chặt đến mức dường như anh muốn bóp nghẹt cô vào cơ thể mình, hòa vào máu thịt của mình.

Anh cúi đầu hôn lên mái tóc lòa xòa trên trán cô, nói: "Anh yêu em, rất yêu rất yêu."

Cô cong môi: "Em biết."

Yên lặng ôm nhau một lúc.

Trịnh Tây Dã ôm người đẹp trong vòng tay, thực sự không thể nhịn được. Yết hầu khẽ lăn, giọng khàn khàn trầm thấp đến đáng sợ, nhẹ giọng hỏi cô: "Bé con, bây giờ anh có thể mở quà được không?"

"..."

Vào giây phút cuối cùng, Hứa Phương Phỉ nhắm mắt lại, đầu ngón tay và trái tim vẫn không ngừng run rẩy. Cô xấu hổ nép sâu hơn vào lòng anh, một lúc sau mới nhẹ nhàng đáp: "Ừm."

Có lẽ là do đã chịu đựng quá lâu.

Sự cám dỗ nhẹ nhàng của người đàn ông chỉ kéo dài trong vài giây thoáng qua, ngay sau đó, anh bộc lộ bản chất hung hăng bá đạo.

Trịnh Tây Dã giữ chặt cằm Hứa Phương Phỉ và hôn cô gần như tàn nhẫn, cho đến khi cô gái trong vòng tay anh thút thít như một con vật nhỏ.

Đích thân anh mặc chiếc váy dài trắng cho cô, tất nhiên cũng phải tự tay anh cởi ra.

Anh hôn cô, một tay bế cô đặt lên bàn, tay kia đi vòng ra phía sau cởi dây thắt váy của cô.

Cởi nửa ngày cũng không cởi được, Trịnh Tây Dã cau mày, ngại phiền nên anh trực tiếp kéo mạnh.

Rẹt một tiếng, dây thắt bị đứt, các nút thắt phức tạp được tháo ra trực tiếp từ giữa.

Hứa Phương Phỉ kinh ngạc mở to hai mắt, cô giãy giụa thoát khỏi môi anh, hô hấp không ổn định nói: "Váy, váy hỏng rồi!"

"Hỏng thì hỏng." Trịnh Tây Dã không thèm để ý, vẫn chuyên tâm hôn cần cổ trắng ngần của cô.

Không còn dây thắt, chiếc váy nháy mắt tuột xuống.

Bàn tay to của người đàn ông giữ chiếc váy, nhấc Hứa Phương Phỉ lên, cô gái nháy mắt biến thành con cá trắng trơn bóng, xấu hổ rúc vào lòng anh.

Trịnh Tây Dã mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo vành tai cô gái nhỏ, mang theo trìu mến và trấn an, đặt cô nằm lên giường.

Sau đó, Trịnh Tây Dã cởi quần áo.

Cà vạt của chiếc áo sơ mi sẫm màu đã bị con mèo say kéo xuống từ lâu, không biết ném đi nơi nào, nút cổ áo cũng đã bị nới lỏng. Không còn nhiều cúc áo, Trịnh Tây Dã dùng một tay hai ba bước cởi ra rồi tùy tiện ném chiếc áo xuống đất.

Vốn dĩ Hứa Phương Phỉ đã đỏ mặt, nhưng khi cô nhìn thấy anh cởi quần áo, sắc mặt cô càng đỏ đến mức sắp nhỏ máu.

Dáng người của người đàn ông này rất tốt, khác hẳn với những người cơ bắp khoa trương được rèn luyện trong phòng tập thể dục, toàn thân trên dưới của anh, không khoa trương không đột ngột, đường nét gọn gàng đẹp mắt, từng múi cơ săn chắc, tràn đầy sức sống. Xinh đẹp, gợi cảm, có năng lực, dã tính.

Cơ thể này, Hứa Phương Phỉ đã nhìn thấy rất nhiều lần.

Nhưng, dù cho đã nhìn bao nhiêu lần, cô vẫn mặt đỏ tim đập như cũ, rung động không thôi.

Hứa Phương Phỉ xấu hổ dời tầm mắt.

Phía trên có cái bóng bao trùm đến, ngăn lại ánh trăng. Cùng lúc đó có tầm mắt sáng quắc chiếu đến, như là thú vương tuần tra lãnh thổ của mình, thong thả dạo quanh trên người Hứa Phương Phỉ.

Cô xấu hổ vô cùng, một tay che mặt, một tay túm lấy chăn, muốn dùng chăn che kín người.

Nhưng Trịnh Tây Dã đã ngăn lại.

"Bé con, để anh nhìn em." Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng thì thầm, "Em thật sự rất xinh đẹp."

Ánh sáng trong mắt anh sáng đến bức người, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên chiếc cằm mềm mại và thanh tú của Hứa Phương Phỉ, ngoan đạo như một tín đồ tôn thờ chân thần.

Vì thế, xương và làn da của cô cũng xấu hổ biến thành một màu hồng nhạt.

Cô lấy tay che mắt, không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài nhưng các giác quan khác lại rất nhạy cảm. Cô nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, sau đó, mắt cá chân của cô bị nắm nhẹ.

Một hơi thở mát lạnh ập đến.

Hứa Phương Phỉ sợ tới mức co rúm lại, mặt đỏ bừng, ngón chân cuộn tròn, muốn điên mất thôi, nhịn không được đá chân giãy giụa, ngại ngùng nói: "... Dừng lại! A Dã, không được không được!"

Sao tên xấu xa này cứ thích làm như vậy!

Trịnh Tây Dã nghiêng người hôn lên tai cô, nhẹ nhàng nói: "Bảo bối ngoan, thả lỏng, tận hưởng niềm vui anh lấy lòng em. Em quá non nớt, anh phải cho em tới mấy lần, nếu không anh sợ em chịu không nổi."

Hứa Phương Phỉ: "..."

*

Ngoại thành phía tây Vân Thành, Tưởng gia.

Trên sàn phòng ngủ chính ở tầng 3 ngổn ngang, rải rác đây đó súng bắn bọt kem, chiếc váy bó sát màu đỏ, tất chân màu đen, nội y nữ gợi cảm, giày cao gót màu đen và nhiều chai bia, chai rượu ngoại đã cạn.

Tưởng Chi Ngang từ xưa giờ là một tên thần kinh lệch lạc, đương nhiên làm chuyện gì cũng bệnh hoạn. Tối hôm qua hắn chơi khí cười, còn dư thành phần thuốc tràn ngập trong não, Tưởng Chi Ngang vừa mới ngủ một giấc, không lâu sau khi tỉnh lại, cảm giác lại ập đến, mặc kệ người phụ nữ bên cạnh có ngủ hay không, lại kéo cô ta ấn xuống.

Người phụ nữ kia nhận tiền làm việc, cũng hút không ít khí cười, từ bữa tối hôm qua vẫn luôn cùng Tưởng thiếu gia chơi đến bây giờ, tinh thần vẫn chưa tỉnh táo. Nhưng trí nhớ của cơ bắp là một thứ rất thần kỳ, cho dù đầu óc không tỉnh táo, nó cũng có thể khiến cho người sử dụng vô cùng hưng phấn.


Người phụ nữ mơ màng bắt đầu làm việc.

Trình độ rất chuyên nghiệp, chưa tới mười phút, thái dương của đại thiếu gia đã đổ mồ hôi, sắp sửa hoàn thành công việc.

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, điện thoại di động reo, liên tục kêu to.

Tưởng Chi Ngang tức giận chửi thề, cầm điện thoại bên cạnh lên, thậm chí không thèm nhìn ID người gọi, trực tiếp cúp máy.

Không ngờ vừa cúp máy, đầu dây bên kia lại có cuộc gọi đến.

Tưởng Chi Ngang lại cúp máy, điện thoại lại reo.

Lần thứ tư, hứng thú của Tưởng Chi Ngang gần như bị xáo trộn, để người phụ nữ tiếp tục động tác, còn hắn miễn cưỡng cầm điện thoại và nhìn xuống màn hình.

ID trên điện thoại hiện ra hai chữ: Đường Ngọc.

"..." Tưởng Chi Ngang nhíu mày, không nói chuyện, chỉ là không kiên nhẫn phất phất tay, ra hiệu người phụ nữ kia đi ra ngoài.

Người phụ nữ rõ ràng là sợ hắn, thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, thu dọn quần áo rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ.

Lúc này Tưởng Chi Ngang mới bắt máy, không quá kiên nhẫn nói: "Alo."

Thanh âm Đường Ngọc từ trong ống nghe truyền đến, ngữ khí lộ ra tia không quá bình tĩnh, nhẹ giọng nói với Tưởng Chi Ngang vài câu.

Trong vài giây, ánh mắt Tưởng Chi Ngang nháy mắt trống rỗng, như chưa hoàn hồn.

Năm ngón tay phải của hắn run rẩy không kiểm soát được, gần như không thể giữ vững điện thoại.

Hai mắt Tưởng Chi Ngang đỏ ngầu, nhìn chằm chằm trần nhà một mảnh hoa văn tối đen, thanh âm trầm xuống, rất không xác định hỏi: "Chị nói cái gì? Lặp lại lần nữa."

Đường Ngọc sau đó lặp lại.

Trong lúc nhất thời, đầu óc Tưởng Chi Ngang trống rỗng, toàn thân như mất đi sức lực, điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống tấm thảm mềm mại bên cạnh giường, không một tiếng động cũng không một hơi thở.

*

Mùa đông không khó đoán như thế này.

Nhưng đêm nay, một trận mưa lớn trút xuống.

Sấm chớp trên bầu trời, như thể có vô số cái miệng khổng lồ mở ra, tiếng mưa ào ạt, cơn mưa như một chiếc roi sắc nhọn, nện xuống mặt đường nhựa, bắn tung tóe như những viên bi. Khi một ánh sáng trắng đột ngột bị cắt xuống, một cơn giông bão bùng nổ giữa không trung.

Một chiếc Bugatti Veyron màu đỏ mờ phi nước đại trong cơn mưa đêm muộn.

Vài phút sau, Đường gia, phía Đông thành phố.

Sóng âm cấp tốc của siêu xe xé rách vòm trời, cánh cổng sắt lớn có hình đầu thú dựng lên bị chiếc xe thể thao trực tiếp đâm mở ra. Những người giúp việc sợ hãi bỏ chạy, thậm chí những lính đánh thuê đã quen với phong ba bão táp cũng bị tư thế của kẻ điên tuyệt vọng này làm cho sửng sốt, lảo đảo muốn tránh.

Giữa không gian thoáng đãng trong hoa viên Đường gia là một đài phun nước theo phong cách Baroque, tượng Đức Mẹ bồng Chúa Giêsu đứng giữa mặt nước, chạm khắc tinh xảo, sống động như thật.

"Rầm----"

Sau tiếng động lớn, chiếc Bugatti Veyron đâm thẳng xuống bể đài phun nước. Một cú này thực sự rất dữ dội, giống như trong tâm thế ngọc nát đá tan, phần đầu xe thể thao trong nháy mắt hoàn toàn biến dạng, lồi lõm vặn vẹo một cách kỳ dị.

Một vụ náo động lớn như vậy đương nhiên khiến chủ nhân của ngôi nhà hoảng hốt.

Sắc mặt Đường Ngọc âm trầm, từ trong biệt thự sải bước đi ra, tức giận mắng: "Tưởng Chi Ngang, muốn tìm chết thì đừng tới nơi này của tôi, phát điên cái gì vậy!"

Cửa tài xế mở ra, trên trán Tưởng Chi Ngang chảy máu, nhưng hình như hắn không cảm thấy. Không quan tâm đến Đường Ngọc chút nào, lao thẳng đến phòng ngủ thứ ba trên tầng hai của biệt thự.

Trong phòng, bác sĩ gia đình cùng y tá đứng thành một vòng, bên cạnh còn có y tá cùng quản gia Đường gia đang đợi, mọi người đều cúi đầu, sắc mặt ngưng trọng.

"Tránh ra!" Tưởng Chi Ngang xông vào, đẩy các bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng chắn tầm nhìn ra xa.

Trên giường bệnh, sắc mặt Ôn Thế Thục tái nhợt, nhắm chặt hai mắt, lẳng lặng nằm ở nơi đó, không khác với dáng vẻ ngủ thường ngày.

"Mẹ..."

Khung cảnh trước mắt khiến Tưởng Chi Ngang cảm thấy vô cùng mất mát. Hắn nhìn chằm chằm vào mẹ mình trên giường bệnh, muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn lại không thể phát ra âm thanh, hắn giơ hai tay lên lại hạ xuống, giơ lên hạ xuống, dường như muốn xông lên ôm người, nhưng cuối cùng chỉ lau mặt thật mạnh.

Tưởng Chi Ngang hít sâu một hơi rồi thở ra, cố gắng ổn định giọng nói, hỏi: "Mẹ tôi... vì sao lại chết?"

Hỏi xong một câu, người bên cạnh vừa định nói, hắn lại gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ hoe, nước mắt giàn giụa, quay người lại, gần như phát điên: "Nói! Vì sao mẹ tôi lại chết! Rốt cuộc bà ấy vì sao lại chết!!!"

Bác sĩ gia đình sợ đến toát mồ hôi lạnh, hồi lâu không nói nên lời.

Quản gia Đường gia là người đầu tiên định thần lại, cụp mắt xuống, cung kính thản nhiên đáp: "Tưởng thiếu gia, bác sĩ đã kiểm tra rồi, Tưởng phu nhân là đột ngột nhồi máu cơ tim mà qua đời."

"Nhồi máu cơ tim đột ngột?"

Tưởng Chi Ngang chậm rãi lặp lại những lời này, đột nhiên híp mắt quỷ dị nhìn hộ lý bên cạnh, "Cô là hộ lý của mẹ tôi?"

Y tá cả người run lên, run giọng nói: "Vâng.... Đúng vậy."

Tưởng Chi Ngang đi về phía hộ lý, rất nhẹ giọng hỏi: "Mẹ tôi bị đau tim, sao cô không nghĩ cách cứu bà ấy?"

"Tưởng thiếu gia." Đầu gối hộ lý nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt hắn, "Ngài cũng biết Tưởng phu nhân mắc bệnh Alzheimer, lúc tôi đi vệ sinh bà ấy thường xuyên biến mất, khi tôi tìm được bà ấy, bà ấy đã ngã ở tầng ba...."

Tưởng Chi Ngang cười dữ tợn, đột nhiên túm cổ hộ lý, hung ác nói: "Tôi trả tiền cho cô để chăm sóc mẹ tôi. Mẹ tôi đã chết, cô cũng không cần thiết sống...."

Mọi người trong phòng sợ hãi tái nhợt, muốn cứu giúp, nhưng lại sợ chính mình cũng bị liên lụy, nên sững sờ tại chỗ, không biết làm sao.

Thấy hộ lý giãy giụa càng ngày càng yếu ớt, giọng Đường Ngọc rốt cục vang lên, lạnh lùng nói: "Cậu giết cô ta, dì Ôn có thể sống lại sao? Dì Ôn vẫn luôn hy vọng cậu sẽ tốt hơn, đừng đi theo vết xe đổ của bố cậu năm xưa, làm người tốt. Bây giờ thi thể dì Ôn còn chưa lạnh, cậu còn muốn ở trước mặt bà ấy giết người?"

Ánh sáng trong mắt Tưởng Chi Ngang khẽ thay đổi, lực trên tay cũng đồng thời buông lỏng.

Dưỡng khí đã mất từ ​​lâu được dồn vào phổi, hộ lý ho khan một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, ngã ngồi trên mặt đất.

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đặc biệt gay gắt, như một bản nhạc tang tóc.

Tưởng Chi Ngang chán nản ôm đầu, ngồi xổm xuống, cuối cùng khóc lóc thảm thiết như một đứa trẻ.


Nhìn thấy một màn này, Đường Ngọc khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia áy náy cùng không đành lòng. Nhưng hai loại cảm xúc này chỉ dừng lại ở giữa biểu cảm của cô ta trong vài giây, trong nháy mắt, khuôn mặt của Đường Ngọc đã trở lại vẻ lạnh lùng và lãnh đạm như trước.

Cô ta nháy mắt với mấy người trong phòng.

Mọi người lặng lẽ ra về.

Đường Ngọc trầm mặc một hồi, tiến lên vài bước, khom người ngồi xổm bên người Tưởng Chi Ngang, thở dài an ủi: "Người chết rồi cũng không thể sống lại, Ngang tử, cậu nén bi thương. Dì Ôn đã lớn tuổi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, như vậy cũng nhanh."

Một khoảng thời gian dài sau.

Tưởng Chi Ngang cuối cùng đã khóc đủ. Hắn sụt sịt, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn thi thể mẹ trên giường bệnh rồi nói: "Mẹ, mẹ xuống dưới đó quây quần với bố."

Đường Ngọc giơ tay, vỗ mạnh vào vai hắn, đứng dậy rời đi.

*

Hai giờ sau, vào lúc nửa đêm, thi thể của Ôn Thế Thục được chuyển về Tưởng gia ở vùng ngoại ô phía tây.

Nhà tang lễ đang được dựng, đội tang lễ nhanh chóng di chuyển, trang viên biệt thự to lớn dần trở nên ảm đạm lạnh lẽo với hai màu đen trắng.

Tầng hầm của Tưởng gia.

Tưởng Chi Ngang ngồi trên ghế sô pha với một điếu thuốc giữa các ngón tay, đôi mắt hơi rũ xuống, nhìn sợi khói vàng với vẻ mặt vô hồn, nói: "Chú Hoa, chú đã ở bên bố tôi mấy chục năm, bố tôi luôn khen chú trung thành, kỹ thuật dao mổ cũng tốt. Lúc trước chú có cháu, muốn nghỉ việc, bố tôi không ngăn cản chú, không nói một lời thậm chí còn cho chú một số tiền lớn thu xếp chi tiêu. Tôi tin chú là người biết đền đáp."

Người đàn ông trung niên được gọi là chú Hoa nhướng mày nheo mắt lại, cung kính nói: "Ngang thiếu, Tưởng lão đối với tôi ân nặng như núi, cậu có bất kỳ mệnh lệnh gì cứ trực tiếp phân phó."

Tưởng Chi Ngang hạ giọng: "Tôi đã loại bỏ người giúp việc Philippines mà Đường Ngọc để lại, thi thể mẹ tôi hiện đang ở trong phòng tôi, chú cùng tôi lên lầu kiểm tra kỹ càng một chút."

Chú Hoa gật đầu: "Được."

Hai người đi thang máy thẳng đến phòng ngủ chính ở tầng ba.

Chú Hoa đeo khẩu trang và găng tay, đầu tiên cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người Ôn Thế Thục, sau đó mở chiếc hộp điều tra giải phẫu pháp y lén mang theo, lấy ra một ít dụng cụ bắt đầu kiểm tra cẩn thận.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, chú Hoa đã tìm thấy một lỗ kim cực kỳ nhỏ trong mạch máu ở chân của Ôn Thế Thục.

Mắt chú Hoa trở nên sắc bén.

Tưởng Chi Ngang chú ý tới sự thay đổi trên mặt ông ta, trầm giọng nói: "Sao vậy?"

Chú Hoa cất kính lúp đi, ngập ngừng nói: "Ngang thiếu, tôi đã cùng với Tưởng lão giao chiến với Trường Sinh Phật mấy chục năm, theo như tôi được biết thì trong phòng thí nghiệm của hắn có loại độc tố thần kinh, gây tắc động mạch vành, dẫn đến nhồi máu cơ tim nghiêm trọng."

Nghe điều này, Tưởng Chi Ngang vô cùng sợ hãi, đồng tử đột nhiên co lại.

Chú Hoa cau mày: "Ngang thiếu, tôi đoán lão phu nhân đã bị kẻ thù sát hại."

Tưởng Chi Ngang híp mắt, đầu óc đang quay mòng mòng cả ngàn lần.

Kẻ thù của Tưởng gia quả nhiên nhiều vô số kể, nhưng ai lại đụng đến một bà lão ốm yếu trói gà không chặt? Huống chi, cho dù thật sự trả thù Tưởng gia, muốn gây bất lợi với mẹ hắn, cũng không có khả năng đi vào Đường gia.

Mẹ hắn bị ai sát hại, Đường Ngọc chắc hẳn phải biết.

Hoặc cô ta là kẻ xúi giục, hoặc cô ta biết sự thật nhưng không dám lên tiếng, hoặc cô ta biết sự thật và đóng vai đồng phạm.

Chỉ có ba khả năng.

Vì vậy, người giết Ôn Thế Thục chỉ có thể là Đường Ngọc, hoặc là... BOSS.

"..." Suy đoán này khiến Tưởng Chi Ngang cảm thấy lạnh cả người.

Khuôn mặt hắn xanh mét, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, màu đỏ tươi đáng sợ như một bóng ma. Nhưng mí mắt cụp xuống đã che giấu tất cả cảm xúc trong mắt hắn.

Một lúc sau, Tưởng Chi Ngang cuối cùng cũng lên tiếng, nói rất bình tĩnh: "Cảm ơn chú Hoa, tôi sẽ cử người đưa chú đi an toàn, sẽ không ai biết chú đã tới đây, cũng sẽ không ai biết chú đã nói gì với tôi."

*

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, nơi ánh sáng chiếu tới có một chiếc váy màu trắng bị đứt dây, miếng dán ngực màu da và một chiếc quần nhỏ màu trắng nhạt, áo sơ mi nam, quần tây.... nằm rải rác khắp sàn nhà và nhập nhằng với nhau, không thể tách rời.

Khi thời gian trôi qua, mặt trời mọc, góc của ánh sáng ban ngày thay đổi.

Khi tia sáng chiếu vào mặt Hứa Phương Phỉ, cô gái nhỏ khẽ cau mày, rõ ràng còn rất buồn ngủ, trong miệng lầm bầm gì đó, vừa định trở mình quay lưng về phía cửa sổ tiếp tục ngủ.

Tuy nhiên, nằm yên cũng không cảm thấy gì, mà vừa động đậy, khắp nơi đau nhức và mềm nhũn đột nhiên ập đến như núi bao trùm.

Hứa Phương Phỉ không khỏi há hốc mồm, lông mày càng nhíu chặt hơn, mơ hồ tỉnh lại.

Mở mắt ra, tầm nhìn mê mang không rõ ràng, thoạt nhìn chỉ mơ hồ nhìn thấy bên cạnh mình có một bóng người đang ngủ, cao lớn, vai rộng eo hẹp.

Hứa Phương Phỉ ban đầu chưa định thần lại, cô sửng sốt, dụi mắt nhìn kỹ lại.

Thình lình bắt gặp một đôi mắt đào hoa xinh đẹp như đang cười mà như không cười.

"..." Hứa Phương Phỉ mở to mắt.

"Chào buổi sáng. Em tỉnh rồi à?"

Trịnh Tây Dã nằm nghiêng ở bên cạnh cô, một cánh tay bá đạo vòng qua eo cô, cánh tay còn lại tùy ý đỡ lấy trán, hai mắt cụp xuống, ánh mắt sâu thẳm, trực tiếp dừng trên khuôn mặt ửng đỏ của cô, không biết đã nhìn cô bao lâu.

Đối mặt với khuôn mặt tuấn tú trước mặt, những mảnh ký ức của đêm qua đột nhiên hiện lên trong đầu Hứa Phương Phỉ như đèn kéo quân.

Chỉ trong vài giây, toàn thân Hứa Phương Phỉ bị ngọn lửa bốc cháy, thiêu đốt trực tiếp từ chân tóc đến ngón chân.

Cô đỏ mặt, 囧囧 vùi đầu vào lòng anh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lóng ngóng hỏi: "... Anh tỉnh lúc nào thế?"

Trịnh Tây Dã nhướng mày, cúi đầu đến gần cô, ra vẻ biết còn cố hỏi: "Giọng của em sao khàn như vậy?"

Hứa Phương Phỉ tức đến mức đá anh ở dưới chăn, xấu hổ mắng: "Anh còn không biết sao giọng em lại khàn à?"

Trịnh Tây Dã tâm trạng tốt đến khó tin, anh ôm cô hôn cô liên tục, hôn rất lâu mới đáp: "Lúc bảy giờ hơn."

Hứa Phương Phỉ nghe thấy vậy đã rất sốc, buột miệng nói: "Nhưng mà, không phải chúng ta đi ngủ lúc bảy giờ sáng sao?"

Sau khi hỏi, Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm với ý cười sâu thẳm trong mắt.

Hứa Phương Phỉ phản ứng lại, ngay lập tức lấy chăn che mặt vì xấu hổ.

"Thật ra thì chính xác hơn." Trịnh Tây Dã kéo cô gái nhỏ ra khỏi chăn, cúi đầu hôn lên mặt cô, đôi môi mỏng cong lên một vòng cung hạnh phúc, "Là bởi vì từ tối qua đến giờ anh vẫn chưa ngủ."

Hứa Phương Phỉ sửng sốt, đỏ mặt, không thể tin được hỏi: "Anh không ngủ không thấy mệt sao?"

Trịnh Tây Dã nói: "Vẫn ổn, không cảm thấy mệt lắm."

Hứa Phương Phỉ suýt nữa bị anh làm tức đến hộc máu, trong lòng nghĩ đây là loại thể lực nghịch thiên phi phàm gì không biết, quá tốt để có thể là sự thật.

Cô trầm mặc không nói nên lời, sau vài giây im lặng, cô lại lắp bắp nói: "Vậy, cho dù không buồn ngủ cũng không mệt, con người luôn cần nghỉ ngơi. Anh mau nhắm mắt lại ngủ một giấc đi."

Trịnh Tây Dã dùng đầu ngón tay vuốt ve gò má của cô, nhẹ giọng nói: "Anh không muốn ngủ, càng không muốn nhắm mắt lại."

Hứa Phương Phỉ khó hiểu: "Tại sao?"

Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm: "Anh muốn tiếp tục nhìn em."

Hứa Phương Phỉ phì một tiếng, có chút buồn cười. Cô nắm lấy ngón tay anh đang chạm vào mặt mình, tinh nghịch véo véo, tò mò: "Tại sao anh lại muốn nhìn em?"


Trịnh Tây Dã dừng lại, trả lời: "Bởi vì anh nghĩ tất cả những điều này quá tốt, không quá chân thật.". truyện xuyên nhanh

Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt, có chút không hiểu: "Nơi nào không chân thật?"

Anh cong môi, ôm trọn cô gái vào lòng, thịt dán thịt ôm vào lòng. Anh dịu dàng nói: "Em có biết, nhiều năm qua, anh thường xuyên có loại giấc mơ này. Mơ thấy anh có được em, mơ thấy em trở thành của anh, mơ thấy chúng ta hoàn mỹ dung hợp."

Hứa Phương Phỉ: "."

Tai Hứa Phương Phỉ đột nhiên nóng lên, bị lời nói của anh làm cho xấu hổ, nhưng thấy Trịnh Tây Dã nói chân thành như vậy, cô cũng ngại cắt ngang. Chỉ còn tiếp tục lắng nghe.

"Anh sợ, đây cũng là một giấc mơ." Trịnh Tây Dã nói, "Giống như chỉ có thể không ngừng nhìn em, ôm em, nhiều lần quấn lấy tay chân em, hôn lên da thịt em, chân chính cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của em, chạm vào làn da em, chỉ khi đó anh mới có thể khẳng định rằng đây không phải là một giấc mơ."

Bởi vì quá thích, cho nên lo được lo mất.

Trịnh Tây Dã rất khó để diễn tả cảm xúc của mình lúc này, thậm chí anh còn cảm thấy trên đời không có từ ngữ hay ngôn ngữ nào có thể diễn tả chính xác tâm lý của mình.

Khao khát của anh dành cho cô, tình yêu đích thực của anh dành cho cô, sự nhiệt tình của anh dành cho cô, nỗi ám ảnh của anh dành cho cô.

Không có lời nào có thể diễn tả.

Sau khi nghe những lời của Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ cảm thấy ươn ướt trong mắt, ôm anh thật chặt. Cô nhẹ nhàng nói: "Đây không phải là giấc mơ. A Dã, chúng ta hoàn toàn thuộc về nhau, chỉ thuộc về nhau."

Trịnh Tây Dã hôn mạnh lên trán cô.

Thời gian lặng lẽ trôi, họ thâm tình ôm nhau.

Tuy nhiên, ôm và ôm, Hứa Phương Phỉ cảm thấy có gì đó không ổn.

"... Này." Cô ấn bàn tay to đang làm chuyện xấu khắp nơi của anh, ngước mắt nhìn anh, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Trịnh Tây Dã, sao anh luôn không nghiêm túc được ba phút vậy?"

Người đàn ông trở nên giống như một con chó sói khổng lồ, vùi đầu vào vai cô, tùy ý cọ cọ, nhẹ giọng nói: "Một mình với em, còn là ở trên giường, em muốn anh nghiêm túc thế nào."

Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Phương Phỉ ngày càng đỏ hơn.

Vài giây sau, cô không nhịn được nữa, "Mới sáng sớm như vậy, anh muốn làm gì?!"

"Làm em."

"..."

Trịnh Tây Dã hôn lên vành tai của cô, ngữ khí vô cùng tự nhiên nói: "Buổi sáng sau khi em ngủ say, anh đã kiểm tra cho em, không có vết thương nào, một chút cũng không có. Em có biết nó chứng minh gì không?"

Khuôn mặt của Hứa Phương Phỉ nóng đến mức bất tỉnh khi nghe những lời hổ sói này. Chỉ lúng túng phối hợp: hỏi: "Chứng minh gì?"

Trịnh Tây Dã cong môi, gắt gao hôn lên môi cô, cảm thấy vô cùng hạnh phúc: "Chứng minh chúng ta rất hợp nhau, một cặp hoàn hảo."

Trịnh Tây Dã nhớ rõ, đêm qua anh tóm bắt bé con này lăn qua lộn lại, hung hăng yêu thương, dốc sức hầu hạ cô cả đêm.

Khuôn mặt đáng yêu của cô gái nhỏ đỏ bừng, khóe mắt cũng đỏ hoe, ở trong lòng anh, cô giống như một con mèo con chưa được cai sữa, khóc đến mức khàn cả giọng. Nửa đêm hơn ba giờ thậm chí còn ngất xỉu một lần, lại bị đánh thức bởi cơn đau nhẹ nhàng và mạnh mẽ của anh.

Chu kỳ này cứ thế lặp đi lặp lại, mãi cho đến khi ngoài cửa sổ trời đã sáng, nhìn cô mong manh yếu ớt thực sự chịu không nổi, anh mới không đành lòng miễn cưỡng đưa cô vào giấc ngủ.

Trịnh Tây Dã sợ cô bị thương nên đã chuẩn bị sẵn thuốc bôi ngoài tương ứng.

Thật bất ngờ, bé con này trông có vẻ mong manh yếu đuối, nhưng lại thích nghi với anh một cách hoàn hảo.

Hứa Phương Phỉ, người được Trịnh Tây Dã ôm vào lòng, lúc này mặt như quả cà chua, hoàn toàn không thể nghe những gì anh nói.

"Anh im miệng im miệng."

Cô đưa tay bịt miệng anh lại, tức giận nói: "Nghe này, anh không buồn ngủ, nhưng em buồn ngủ, bây giờ em ngủ tiếp, nếu anh ngủ được thì nhắm mắt ngủ cùng em, nếu anh thật sự không cần ngủ, muốn ở bên cạnh nhìn em, cũng được, nhưng có một điều kiện."

Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống nhìn cô đầy hứng thú, một bên lông mày hơi nhướng lên.

Hứa Phương Phỉ vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm túc nói tiếp: "Anh không được phép chạm vào em."

Nói xong, cô gái nhỏ bỏ tay xuống, nhanh nhẹn trượt khỏi vòng tay anh, di chuyển, di chuyển, di chuyển đến mép giường lớn cách anh xa nhất, cuộn mình trong chăn nằm yên.

Sau khi nhắm mắt lại, cô vẫn cảm thấy không ổn, lại đột nhiên mở ra, cảnh giác nhìn anh.

Như thể sợ anh thú tính quá độ mà lao về phía mình.

Hành vi này rất ngây thơ và đáng yêu, trực tiếp khiến Trịnh Tây Dã bật cười thành tiếng.

Anh dán sát vào người cô, từ phía sau ôm lấy cô, dễ dàng khống chế hai móng vuốt nhỏ đang chống cự của cô, nhẹ giọng hứa hẹn: "Em ngủ đi ngủ đi, anh sẽ không chạm vào em."

Hứa Phương Phỉ giống như một con nhộng, cả người bị chăn quấn chặt, chỉ lộ ra cái đầu tròn.

Nghe anh nói vậy, cô nheo mắt nhìn anh, nhỏ giọng uy hiếp: "Ai lừa người đó là chó con."

Trịnh Tây Dã nhìn cô, đầu ngón tay nhéo mặt cô, giễu cợt: "Sợ quá đi?"

Anh áp môi vào tai cô, chậm rãi nói bằng một giọng rất nhỏ: "Cô gái, kéo váy lên liền không nhận người. Tối qua anh thấy em rất thích, em nhiệt tình như vậy, tới nhiều lần như vậy, nếu không phải anh sớm trải chăn, sợ là chúng ta chỉ có thể ngủ giường nước."

Khi giọng nói vừa dứt, oành một tiếng, tâm trí Hứa Phương Phỉ bùng nổ.

Cô ôm đầu, trực tiếp đá anh qua chăn, vừa xấu hổ vừa tức giận gầm lên: "Trịnh Tây Dã, anh còn nói thêm một lời nào nữa, em sẽ dùng keo dán miệng anh lại!"

Trịnh Tây Dã vui vẻ cười, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn cô, dỗ dành: "Được được, em mau ngủ đi, nghỉ ngơi một lát, cơm trưa anh gọi em dậy."

Hứa Phương Phỉ hôn lên mặt anh, cười nói: "Được."

Nhưng vừa nhắm mắt lại, cô lại nghĩ tới điều gì, đột nhiên mở mắt ra nhìn anh.

Trịnh Tây Dã và đôi mắt đen láy kia nhìn nhau hai giây, cố ý ghé sát vào người cô, nhỏ giọng uy hiếp: "Em có ngủ không? Không ngủ được, anh sẽ cùng em làm chuyện khác."

"... Em đột nhiên nhớ tới có chuyện muốn nói với anh." Hứa Phương Phỉ không nói nên lời, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má của anh.

Trịnh Tây Dã hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Hứa Phương Phỉ suy nghĩ vài giây, rồi ngập ngừng nói: "Em muốn hỏi, Tết này.... anh có kế hoạch gì không?"

Bà Kiều Tuệ Lan đã dặn nhiều lần, bảo cô hỏi Trịnh Tây Dã Tết có thể hay không, muốn cô dẫn Trịnh Tây Dã về quê năm nay.

Hứa Phương Phỉ là người có đầu óc tinh tế nên đương nhiên sẽ không trực tiếp đưa ra yêu cầu như vậy với Trịnh Tây Dã, thứ nhất là cô cảm thấy hơi đường đột, thứ hai là cô cũng sợ anh có việc khác nên sẽ khó từ chối cô, phá vỡ kế hoạch ban đầu của anh.

Nghe vậy, Trịnh Tây Dã trả lời: "Anh có."

"..." Quả nhiên.

Anh có sắp xếp khác, vì vậy không thể trở về Lăng Thành với cô.

Sau khi nhận được câu trả lời này, Hứa Phương Phỉ cảm thấy một cảm giác mất mát trong lòng. Nhưng cô rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, gật đầu nói: "Ồ."

Trịnh Tây Dã nhướng mày: "Em không hỏi kế hoạch của anh là gì sao?"

Hứa Phương Phỉ rất phối hợp, lập tức nhếch khóe miệng, lễ phép hỏi: "Xin hỏi đồng chí huấn luyện viên, ngài có kế hoạch gì vậy?"

Trịnh Tây Dã hôn lên môi cô, ôm cô thật chặt, nói: "Anh sẽ cùng em trở về Lăng Thành."

Hứa Phương Phỉ sửng sốt, vừa kinh ngạc vừa tò mò, kích động hỏi: "Trở về Lăng Thành? Vì sao anh đột nhiên muốn cùng em trở về?"

Trịnh Tây Dã hơi mím môi, nhẹ nhàng trả lời: "Đương nhiên là anh đi ra mắt dì, bàn chuyện hỏi cưới em làm vợ anh."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi