NỤ HÔN CỦA EM THẬT NGỌT NGÀO

Buổi tối sau khi ra khỏi khu vui chơi, ba người tìm một nhà hàng có đồ ăn ngon ở gần đó.

Trong phòng riêng, Mộ Dữu đưa thực đơn cho Lục Kỳ Chu: "Em xem đi, xem xem muốn ăn gì."

Lục Kỳ Chu vừa nhận lấy, điện thoại của Doãn Mặc liền vang lên.

Anh quét mắt nhìn ghi chú, nói với Mộ Dữu: "Anh đi nghe điện thoại."

Anh đứng dậy, ra khỏi phòng bao, đi đến một nơi vắng vẻ, sau đó bấm vào nút xanh nhận máy: "Ông nội."

Giọng nói không hài lòng của ông cụ Doãn từ điện thoại truyền đến: "Không phải ông đã nói với ba cháu để cháu đưa cháu dâu về nhà hai ngày trong dịp nghỉ lễ sao? Ông với bà nội cháu đợi cả ngày trời mà đến cái bóng cũng không thấy đứa nào cả. Rốt cuộc các cháu có đến trong kỳ nghỉ hay không thì cũng phải nói với ông bà một tiếng chứ."

Doãn Mặc nhéo giữa mi tâm, hai ngày nay anh chỉ lo chuyện tình cảm của mình với Mộ Dữu, quên bẫng luôn chuyện này.

Còn chưa theo đuổi được Mộ Dữu, sợ cô không muốn cùng anh về Trường Hoàn, Doãn Mặc dừng một chút: "Ông nội, hiện tại cháu bận chút việc làm ăn, một thời gian nữa cháu sẽ cùng Dữu Dữu quay lại Trường Hoàn để gặp ông bà."

Ông cụ Doãn dừng một chút, có vẻ không vui: "Thế là không về nữa à?"

"Chắc là, tạm thời cháu không về được." Doãn Mặc có chút áy náy: "Xin lỗi ông nội, lẽ ra cháu nên gọi điện cho ông sớm hơn."

Ông cụ Doãn thở dài: "Ông thì không sao, chủ yếu là bà nội muốn gặp cháu dâu, hai đứa đăng ký kết hôn cũng lâu rồi mà vẫn chưa chịu về. Lần trước vất vả lắm cháu mới về Trường Hoàn một lần, đêm đó lại bay về An Cầm luôn, cũng không về nhà, bà nội nhớ cháu."

"Ông nói với bà, đợi lúc nào rảnh, cháu nhất định đưa Dữu Dữu về thăm ạ."

"Được rồi được rồi, cháu cứ bận việc của cháu đi, công việc quan trọng, cũng không cần vội, lúc nào về cũng được."

Hai ông cháu trò chuyện thêm vài câu, Doãn Mặc cất điện thoại, quay đầu thì thấy Mộ Dữu đang đứng sau lưng mình.

Anh nhướng mày: "Sao em lại đứng đây?"

Mộ Dữu muốn đi vệ sinh, nhưng khi nghe thấy Doãn Mặc nhắc đến tên mình lúc đang gọi điện liền đến nghe vài câu.

Trước đó lúc còn đang ở trường, Doãn Mặc đã đề cập chuyện này với cô trên WeChat, nói rằng trong kì nghỉ muốn dẫn cô về Trường Hoàn để gặp ông bà.

Khi đó, vẫn cảm thấy Doãn Mặc không thích mình, Mộ Dữu cảm thấy Trường Hoàn đối với cô mà nói rất đau lòng, cho nên cô không đồng ý.

Nhưng bây giờ, thực sự cũng không có gì.

Mộ Dữu có chút kỳ quái: "Tại sao ông bà anh luôn sống ở Trường Hoàn vậy?"

Doãn Mặc nói: "Vốn dĩ trước kia Doãn thị là do ông nội lập nghiệp ở Trường Hoàn, sau này thì chia thành hai, bác cả anh tiếp quản công việc ở Trường Hoàn và thành lập tập đoàn Quân Tứ, ba anh đến An Cầm phát triển và sáng lập Quân Hoa, sau này cũng coi đây là nhà luôn."

"Ở An Cầm mưa nhiều, không khí ẩm ướt. Ông bà nội không quen với khí hậu ở đây. Phần lớn thời gian họ vẫn sống ở Trường Hoàn với bác cả, thỉnh thoảng bố mẹ anh cũng đưa anh về đó ở."

Mộ Dữu ra vẻ hiểu rõ, gật đầu: "Vậy các anh ở An Cầm cũng không phát triển được bao nhiêu năm, kém xa nhà bọn em. Mộ gia đã cố thủ ở An Cầm nhiều năm, tiếng tăm vang dội trong giới thượng lưu, không ngoa khi được gọi là một gia tộc lâu đời."

Cô đắc ý hếch cằm, "Vậy xem ra là nếu anh muốn theo đuổi em thì là anh đang trèo cao đấy."

Doãn Mặc cười cười, hơi cúi người xuống ngang với chiều cao của cô, uể oải trả lời: "Thật vinh hạnh cho anh khi lấy được tiểu công chúa nhà họ Mộ."

Khuôn mặt Mộ Dữu đột nhiên đỏ bừng, hàm răng trắng cắn miếng thịt mềm ở môi dưới, thì thầm: "Anh vẫn chưa theo đuổi được đâu đấy."

Doãn Mặc bĩu môi: "Hình như không cản trở đến việc chúng ta có quan hệ vợ chồng hợp pháp."

Mộ Dữu sững sờ trong hai giây, giờ cô mới muộn màng nghĩ về cuộc hôn nhân của mình với Doãn Mặc.

Đêm hôm đó uống say rồi gây rắc rối, ngày hôm sau lại bị chú nhỏ phát hiện.

Lúc ấy thái độ của Doãn Mặc chính là muốn lĩnh chứng với cô.

Trước đây Mộ Dữu luôn cảm thấy anh khăng khăng đòi đăng ký kết hôn vì anh cảm thấy mình cần phải chịu trách nhiệm với cô khi hai người họ đã làm chuyện đó.

Bây giờ xem ra có vẻ như không hẳn là vậy.

Cô chậm rãi nhướng mi, nhìn chằm chằm người đàn ông đường hoàng mà uy nghiêm trước mặt, không để ý đến đôi má còn đang bốc lên hơi nóng: "Tối hôm đó anh say thật hay là giả bộ?"

"Tối nào cơ?" Trong mắt anh tràn đầy mê mang, không biết là thật sự không hiểu hay là giả vờ.

Mộ Dữu có chút khó chịu, đang định rời đi, Doãn Mặc đã giữ cô lại: "Là do anh uống hơi nhiều, nhưng nếu không phải em cố ý dụ dỗ anh, sau đó đã không xảy ra chuyện như vậy rồi."

"Vốn dĩ đã nhớ nhung em lâu lắm rồi, " Doãn Mặc từ phía sau ôm lấy cô, tựa cằm lên vai cô, giọng nói ấm áp gợi cảm quanh quẩn bên tai, "Tối hôm đó sự chủ động của em khiến anh không tự chủ được, say như điếu đổ."

Hơi thở ấm áp phả vào da thịt, Mộ Dữu rùng mình một cái, vội vàng đẩy anh ra, ấp úng nói: "Lục Kỳ Chu còn ở trong phòng đấy, anh mau vào đi."

Cô nói xong liền chạy vào phòng vệ sinh.

Sau khi đóng cửa phòng vệ sinh, tim của Mộ Dữu vẫn đập thình thịch, hai má cô còn nóng hơn trước.

Cũng may cô chạy nhanh, nếu không vừa rồi Doãn Mặc ôm gần như vậy, cô sợ Doãn Mặc nghe được nhịp tim của mình.

Cô cũng thật là, tại sao lại đột nhiên hỏi anh câu này vào lúc này để làm gì.

Mộ Dữu ở trong phòng vệ sinh một lúc lâu, sau khi cơn rung động dưới đáy lòng hoàn toàn lắng xuống, cô giả vờ bình tĩnh và quay trở lại phòng riêng.

Khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, Mộ Dữu cảm thấy không khí bên trong hơi lạnh.

Nhiệt độ bên ngoài cao, trong phòng bao đã bật điều hòa, nhưng việc làm mát không chỉ nhờ điều hòa mà còn do bầu không khí giữa Doãn Mặc và Lục Kỳ Chu.

Doãn Mặc ngồi bình tĩnh, thỉnh thoảng uống một ngụm nước, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.

Lục Kỳ Chu chắc là không dám nói chuyện với anh, vừa cúi đầu vừa lướt điện thoại.

Trên bàn đã bày mấy món ăn, cả hai đều không động đũa.

Do cô đi vệ sinh nên hai người này chắc hẳn không phải lúc nào cũng ở trong tình trạng này chứ.

Mộ Dữu đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh Doãn Mặc: "Chẳng phải thức ăn được bày lên rồi sao? Sao các anh không ăn?"

Cô lại quay đầu nhìn Lục Kỳ Chu, "Vừa ăn vừa nghịch điện thoại gì hả, mau cất đi."

Lục Kỳ Chu cất điện thoại, nghiêng người thì thầm: "Chị, sao chị đi lâu thế, chị không ở đây anh rể liền cười cũng chẳng thèm cười một cái, bọn em không có gì để nói, anh ấy cũng mặc kệ em, tất nhiên em chỉ có thể nghịch điện thoại rồi."

Nghĩ đến lúc nãy chơi vượt thác tốc độ, cả quá trình Doãn Mặc cũng không nói nhiều lời, Lục Kỳ Chu hơi đau lòng cho Mộ Dữu, "Anh rể lạnh lùng như vậy, anh chị ở bên nhau không phải luôn ngồi như vậy đấy chứ?"

Mộ Dữu nghĩ đến mấy lời Doãn Mặc vừa nói khi ôm cô, vành tai liền ửng hồng.

Cô gắp thức ăn cho Lục Kỳ Chu: "Mau ăn đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất."

Lục Kỳ Chu thụ sủng nhược kinh: "Cám ơn chị nha!"

Lúc Mộ Dữu ngẩng đầu lên, lại thấy Doãn Mặc đang nghiêm mặt nhìn cô.

Vẻ mặt rất rõ ràng, chính là không hài lòng khi thấy cô gắp đồ ăn cho Lục Kỳ Chu mà không gắp cho anh.

Mộ Dữu nhất thời không nói nên lời.

Lục Kỳ Chu là em trai của cô, cô gắp thức ăn là chuyện bình thường, nhưng gắp thức ăn cho người theo đuổi là Doãn Mặc thì không thích hợp nha.

Cho tới bây giờ, ngoại trừ đi theo cô nửa ngày hồi sáng, anh cũng không bắt đầu nghiêm túc theo đuổi cô đâu nha.

Cô giả vờ không hiểu biểu cảm của anh, dùng đũa gắp một miếng thịt vịt phết trứng cá muối*: "Thịt vịt này ngoài giòn, trong mềm, trông ngon ghê ha."

*Thịt vịt phết trứng cá muối:

*Thịt vịt phết trứng cá muối:

Sau đó cô bỏ vào trong miệng, đôi mắt đẹp híp lại, lộ ra vẻ thoả mãn.

Nuốt xuống xong, cô quay sang nhìn Doãn Mặc: "Sao anh không ăn?"

Lúc này Doãn Mặc mới cầm đũa lên, gắp một miếng.

—————

Bầu trời bên ngoài đã nhá nhem tối, những ánh đèn nê-ông nở rộ hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên đường, trở thành khung cảnh đẹp nhất trong thành phố náo nhiệt này.

Sau bữa tối từ bên trong đi ra, Lục Kỳ Chu đội mũ bảo hiểm, lái chiếc motor cực ngầu của mình chào tạm biệt Mộ Dữu và Doãn Mặc.

Sau khi nhìn tên nhóc kia rời đi, Mộ Dữu và Doãn Mặc mới cùng nhau đi về phía khu vực đậu xe.

Ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, Mộ Dữu điều chỉnh phần tựa lưng để tìm một vị trí thoải mái, duỗi người một cách hài lòng.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, cô cảm thấy mình đã có một khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc hơn cả mong đợi.

Dựa vào tựa lưng, cô dư quang nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, phác ra khuôn mặt rõ ràng của anh, chiếc mũi cao thẳng và đôi môi mỏng gợi cảm.

Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, những tòa nhà và cao ốc xung quanh sáng rực trong ánh đèn.

Vì vẫn nằm trong danh thắng nên khu này chật ních du khách về, đường tắc nghẽn, xe chạy chậm như lúc sáng.

Mộ Dữu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đột nhiên chú ý đến một tiệm hoa.

Cô nhớ ra Doãn Mặc chưa bao giờ tặng hoa cho mình.

Chưa từng thấy ai theo đuổi người khác như người này, nói muốn theo đuổi cô, thế mà cô thậm chí còn chẳng nhận được một bó hoa nào cả.

Cô không đặc biệt thích hoa, nhưng những người đang yêu hoặc những người theo đuổi trong trường thường tặng hoa cho các cô gái, điều này rất đáng ghen tị.

Mặc dù ở trường, một số bạn nam cũng đã tặng hoa cho cô nhưng cô chưa bao giờ nhận cả.

Nhưng hoa từ người mình thích tặng, tâm trạng phải khác.

Theo đuổi người ta mà còn không tặng hoa, lão già này quá không lãng mạn, Trịnh Lâm không dạy anh ta sao.

Mộ Dữu chống khuỷu tay bên cửa sổ, chống tay lên cằm, nói bóng nói gió: "Khu thắng cảnh này có rất nhiều tiệm bán hoa, anh thấy họ làm ăn có được không?"

Những đốt ngón tay thon dài trắng nõn của Doãn Mặc đang buông lỏng tay lái: "Danh lam thắng cảnh có rất nhiều cặp đôi, mà ở đâu có cặp đôi thì ở đó có thị trường."

Mộ Dữu gật gật đầu: "Vậy thì sao?"

Tốc độ xe hơi chậm, Doãn Mặc liếc cô một cái: "Vậy thì cái gì?"

Anh dừng hai giây, "Vậy thì, câu trả lời là công việc kinh doanh của họ cũng khá tốt đó, nếu không thì đã đóng cửa từ lâu rồi."

Mộ Dữu: "..."

Trong xe yên lặng khoảng một phút, Mộ Dữu lại hỏi: "Anh có thích hoa gì không? Hoặc là thích hoa màu gì?"

Doãn Mặc suy nghĩ một chút: "Hoa bưởi."

Mộ Dữu dừng một chút: "Sao anh lại thích cái này, hoa bưởi có ý xấu đấy."

"Thật à?" anh hỏi bâng quơ, như thể anh không tin lắm vào câu nói đó.

Mộ Dữu gật đầu: "Em đọc trên mạng rằng hoa bưởi có thời gian ra hoa ngắn và mau héo. Ngôn ngữ của loài hoa là tình yêu cay đắng, quá là không tốt đẹp luôn."

Doãn Mặc suy tư về lời Mộ Dữu nói, sau một lúc, anh vẫn kiên định với sở thích của mình: "Nhưng anh vẫn thích hoa bưởi nhất."

"Tại sao?" Mộ Dữu kinh ngạc nhìn sang.

"Bởi vì có hoa bưởi mới có thể kết trái. Anh thích ăn bưởi, cho nên anh cũng thích hoa bưởi." Doãn Mặc chậm rãi phân tích, "Thời gian ra hoa ngắn, thời gian chín của bưởi tương đối nhanh, anh có thể ăn trái sớm hơn. Cho nên sao có thể là tình yêu cay đắng, anh nghĩ, phải là tình yêu ngọt ngào mới đúng."

"..."

Mặc dù anh nói với thái độ nghiêm túc, nhưng Mộ Dữu vẫn nghe ra một chút không đứng đắn trong lời "ngụy biện" của anh.

*Chú thích: Bưởi phiên âm trong tiếng Trung là Yòuzi: Dữu tử, đồng âm với Dữu trong Mộ Dữu (Mù yòu).

Cho nên anh nhà nói thích ăn bưởi, ý là thích "ăn" chị nhà đó ?

*

Tác giả có lời muốn nói:

Mộ Dữu: Tôi đang ám chỉ anh tặng hoa cho tôi, anh lại nói với tôi anh thích ăn bưởi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi